Sau khi tình huống ổn định, Nhân Nhân lập tức chạy về nơi cha làm việc, tòa nhà văn phòng Song Tinh.
Nhân Nhân chọn đọc từng tập từng tập hồ sơ, càng xem lòng càng trầm xuống. Cha luôn luôn sĩ diện, khi cô bận bịu yêu đương, cô cũng không biết rõ tình huống của công ty.
“Đây là chuyện gì?” Nhân Nhân lật xem đơn đặt hàng gần một tháng qua của công ty. “Tại sao nhiều hoạt động bất ngờ tụt giảm như thế? Một tháng qua gần như không có thu vào!” Nhân Nhân không hiểu, cô nhìn về tổng giám đốc. “Không có đạo lý như vậy!”
Tổng giám đốc báo cáo. “Bởi vì…” Anh ta cầm một phần giấy tờ đẩy tới trước bàn Nhân Nhân.
Trên giấy tờ là hồ sơ một người, bên cạnh ghi chú rõ lai lịch của người nọ, còn có người bỏ vốn sau lưng.
Nhân Nhân sửng sốt. “Cảnh Chi Giới?” Giữa ảnh chụp anh mặc bộ âu phục màu đen đứng trước đại sảnh Thập Phương.
“Anh ta nghiên cứu ra một loại phần mềm mới có năng lực kiểm tra cao, chiếm phần lớn sản phẩm của Thập Phương, kỹ thuật của chúng ta bị đào thảo, công ty con không nhận được đơn đặt hàng, nửa số đã đóng cửa…”
Nhân Nhân kịch liệt run rẩy, trừng mắt nhìn tấm ảnh chụp trong tay kia. Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Nhân Nhân không để ý đến.
Tổng giám đốc ho khụ, nhìn ảnh chụp trong hồ sơ, cô nhận điện thoại di động.
“Nhân Nhân? Là em?” Cảnh Chi Giới lo âu gọi tên cô.
Đây là cô lần đầu tiên nghe được tiếng gọi nóng bỏng như vậy, song cô lại không cảm động, chỉ cảm thấy đau lòng.
“…” Nhân Nhân muốn nói chuyện, lời nói lại nghẹn trong cổ họng. Đêm đó cô phủ lên tay anh chúc anh thành công, đêm đó bọn họ mở Champagne ăn mừng, đêm đó cô cười ngã vào trong lòng ngực anh… Cả người Nhân Nhân phát rét, chẳng bao giờ cảm giác rét lạnh như vậy. Cha cô bị bệnh vào viện, công ty nhà cô sắp tuyên bố phá sản, cũng là bởi vì anh…
Cảnh Chi Giới từng nói qua nó sẽ tạo thành cải cách mới trong công nghiệp, anh đã nói anh nghiên cứu thành chấn động như thế nào, cô ngây ngốc vui mừng, trong niềm vui cũng không biết thứ anh phát minh lại hủy diệt thế giới của cô.
“Nhân Nhân, anh không biết em là…” Anh cảm thấy rất lo lắng. “Anh muốn gặp em!” Trong giọng nói không thể che hết lời xin lỗi.
Nhân Nhân ngây ngốc, nước mắt đọng lại ở hốc mắt. Cô không lên tiếng, sợ lời vừa nói ra khỏi miệng, nước mắt sẽ rơi xuống. Cô nhớ anh, cô nhớ anh quá; cô biết anh không phải là cố ý thương tổn cô, cô nghe được anh đang lo lắng. Tại sao có thể như vậy? Vận mệnh đang trêu cợt bọn họ sao?
Cảnh Chi Giới lo âu gọi cô: “Ngay bây giờ anh sẽ đi tìm em” Anh nói chắc chắc. Đáng chết! Cô lại là con gái của Úy Sanh, anh biết anh nghiên cứu thứ đó làm cho nhiều công ty vì vậy mà bị đào thải, anh trong lúc vô tình thương tổn Nhân Nhân, cô không lên tiếng, cô lặng yên làm trái tim anh như bị dao cắt. “Nhân Nhân? Anh lập tức đi tìm em!”
“Tôi… Giết cá của anh” Cô nói. Mắng cô sao, hận cô sao, như vậy cô có thể thật sự quên anh, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cô càng không có khả năng đi yêu anh.
“Anh biết, anh đã đọc thư” Anh nói. “Việc đó không trọng yếu”
Việc đó không trọng yếu? Nhân Nhân chợt che miệng lại. Anh không mắng cô? Anh chết tiệt tại sao không mắng cô? Chết tiệt sao lại nói ôn nhu như vậy?
So với cá, Cảnh Chi Giới lo lắng hơn chính là cô. “Nhân Nhân, anh không biết em là con gái Úy Sanh…” Cô từng cầm tay anh cho anh sức lực, cô đi cùng anh ăn mừng thành công của anh, mà hóa ra thứ mà anh phát minh lại có… Cảnh Chi Giới thất bại nắm chặt điện thoại. Ông trời! Tình hình này làm sao chịu nổi, anh có thể tưởng tượng đau khổ lần này của cô. “Để anh gặp em”
“…” Nhân Nhân giãy dụa, cô liếc thấy ánh mắt hoang mang của tổng giám đốc, trời ơi, con ngươi của cô bỗng dưng co rụt lại. Cha cô bởi vì đả kích quá lớn mà nhập viện, công ty gần như phá sản, mà cô lại vẫn nghĩ đến muốn gặp tay đao phủ của mọi chuyện này!? Nhân Nhân thống khổ hít sâu một hơi. Cô nhớ tới những thương tổn anh gây cho cô, anh bây giờ là đang thương hại cô sao? Bởi vì áy náy sao?
“Anh… Vô cớ biến mất hai tuần lễ, nếu…” Chóp mũi Nhân Nhân đỏ ửng. “Đi không nói lời tạm biệt, mà nay nói tạm biệt thì quá dư thừa”
“Anh có lời muốn nói với em!” Anh vội vàng gầm rống. Anh muốn nói anh yêu cô; nói xin lỗi, anh hại cô thương tâm; nói xin lỗi, anh gián tiếp phá hủy công ty nhà cô; nói xin lỗi, anh nghĩ thông suốt…
Giống như cô từng cười khoác cánh tay anh, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, bây giờ, đổi lại anh nói…
Nhưng, cô cắt ngang lời của anh.
“Tôi đã không có lời nào để nói với anh” Cô không cần thương hại, cô tắt điện thoại di động. Nhưng anh lập tức gọi lại, tiếng chuông chói tai, Nhân Nhân trừng mắt nhìn điện thoại trong tay.
“Đại tiểu thư?” Tổng giám đốc lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.
Nhân Nhân tắt nguồn điện thoại di động, mờ mịt nhìn lại anh ta.
Tổng giám đốc tiếp tục nhắc nhở: “Ừm… Nếu như không nhận được đơn đặt hàng, không phát tiền lương, còn có… Xa thị muốn rút cổ phần…” Anh ta kể ra đủ loại vấn đề, mỗi một vấn đề cũng vô cùng khó giải quyết.
Nhân Nhân ngưng thần nghe, ép buộc trấn định. Kiếp trước khẳng định thiếu Cảnh Chi Giới cái gì, một lòng đưa hết cho anh, ngay cả thế giới của cô cũng bị anh hủy diệt…
~~***~~
Nhân Nhân thức đêm triệu tập các chi nhánh tập đoàn Song Tinh, hiểu rõ số liệu lỗ của cha, tình huống so sánh với cô tưởng tượng được còn nghiêm trọng hơn. Xa Chân Phàm chạy tới, anh ta đưa Nhân Nhân tới một bên.
“Nhân Nhân, sắc mặt em rất tệ”
“Nghe nói, các anh muốn rút cổ phần?” Nhân Nhân hỏi trực tiếp.
Xa Chân Phàm ngạc nhiên, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng. Anh ta bỗng nhiên cầm tay Nhân Nhân, tay cô rất lạnh, ngày thường cô sẽ lập tức hất ra, nhưng, lần này cô không có. Nhân Nhân biết tình cảnh này vô cùng bất lợi với cô, cô không có cách nào đắc tội với anh.
“Nhân Nhân, anh sẽ giúp em, kỹ thuật Song Tinh theo không kịp, cần một chút thời gian giảm thiệt hại sản phẩm mới tạo thành, anh đang khuyên ba anh đầu tư thêm tiền để vượt qua khó khăn, nhưng ba anh… Ông ấy…”
Anh ta cầm tay khiến Nhân Nhân đổ mồ hôi lạnh, tay của anh ta trắng nhợt, rất khác với Cảnh Chi Giới, tay Cảnh Chi Giới ấm áp mà có lực, Xa Chân Phàm cầm khiến cô lạnh quá. Nhân Nhân suy yếu mỉm cười.
“Hy vọng bác trai có thể giúp Song Tinh vượt qua cửa ải khó khăn” Cô hoảng hốt nói.
Anh ta sờ sờ tóc cô, cầm chặt tay cô, không nhìn thấy cô nhíu mày, không biết cô cảm giác sắp hít thở không thông. Anh ta hỏi cô: “Nhân Nhân, anh sợ em ngã xuống… Nhân Nhân, gả cho anh, anh sẽ chăm sóc em, chuyện Song Tinh để cho anh xử lý…”
“Ba em còn đang nằm viện” Nhân Nhân nhăn mày, anh ta thật biết cách giậu đổ bìm leo.
“Oh, anh không muốn em lập tức đồng ý mà” Anh ta rất quân tử vỗ vỗ vai cô. “Em suy nghĩ đi, thật ra thì…” Anh ta khó xử nói. “Anh vẫn thuyết phục ba anh giúp bọn em, nhưng mà, ba anh muốn rút cổ phần, A nếu như em gả cho anh, anh đây có thể có thêm lý do thuyết phục cha anh giúp bọn em, anh chỉ suy nghĩ như thế, A nếu như em cảm thấy không muốn, cũng không có quan hệ… Dù sao em biết ý của lòng anh, anh vẫn muốn giúp em…”
Nói nhiều như vậy, tất cả đều là nói nhảm. Đơn giản một câu, lấy anh ta, anh ta sẽ đồng ý giúp; không lấy, Xa thị rút cổ phần, Úy Sanh tuyên bố phá sản, tập đoàn Song Tinh giải tán. Nhân Nhân không lo lắng cho mình, nhưng quen với ba cao cao tại thượng hô mưa gọi gió có thể chịu đựng được đả kích này sao? Nhân Nhân nghĩ đến cha mẹ Cảnh Chi Giới, bỗng dưng siết chặt trái tim.
Cô chợt ngẩng mặt nhìn Xa Chân Phàm. “Em lấy, em lấy!” Cô kích động nói.
Anh ta nhất thời giãn mày, cười giống như ngu ngốc. “Nhân Nhân!” Anh ta vui mừng ôm cô.
Cả người cô tê dại, hai tay vô lực buông xuống. Xa Chân Phàm ôm cô thật chặt, ánh mắt trống rỗng của cô rơi vào xa xăm.
Cô nhắm mắt lại, thu nước mắt vào tận đáy lòng, ướt đẫm hồi ức của cô và Cảnh Chi Giới…
~~***~~
Cô chưa về nhà, Cảnh Chi Giới chờ cô ở lầu dưới. Một chiếc đèn đường chiếu vào thân ảnh cô đơn hiu quạnh của anh, đợi cô trở lại, thời gian trôi qua, cô cuối cùng cũng không xuất hiện. Anh rút một điếu thuốc, cho đến khi khó thở, cảm giác hình như tình yêu của cô với anh héo úa thê lương.
Cô không còn yêu anh nữa sao? Cảnh Chi Giới sợ hãi nghĩ. Đương nhiên, đương nhiên không yêu anh, anh hại cha cô nằm viện, anh hại cô… Cô sao có thể có thể còn yêu anh. Anh luôn luôn tàn nhẫn như vậy, ích kỷ như vậy với cô!
Đây là báo ứng sao? Bây giờ đổi lại anh tìm không được cô, cô tắt điện thoại di động, cô chưa có về nhà, anh liên tiếp nhìn điện thoại di động của mình, chỉ có tin nhắn cũ, đó là lời nhắn lúc ra khỏi nước, Nhân Nhân tìm anh.
Lúc ấy anh không mang điện thoại di động ra khỏi nước, trở về Đài Loan mới nghe thấy. Khi đó cô còn yêu anh sao? Cảnh Chi Giới thống khổ nghiêng người dựa vào tường, cầu xin cô ma u xuất hiện đi! Đường phố mờ mờ, chỉ có anh làm bạn với cái bóng cô đơn.
Anh lo lắng cho cô, anh nhớ cô, anh mở điện thoại di động ra, lại một lần nữa nghe tin nhắn cô để lại cho anh lần cuối cùng.
Sau tiếp “Bíp bíp”, tiếng nói thống khổ bị đè nén của cô, chấn động khiến anh đau nhức!
“Anh ở đâu? Em nhớ anh. Tại sao không tìm em? Đừng nhẫn tâm như vậy? Gọi điện cho em! Coi như là nói tạm biệt cũng tốt… Gọi điện thoại cho em…”
Cảnh Chi Giới ném tàn thuốc đi, tia sáng đỏ lập lòe rồi dập tắt dưới đám đất bùn. Mà trong lòng sự bứt rứt cùng lời xin lỗi với cô, cùng tình yêu tràn ngập tìm không ra lối thoát. Anh bây giờ chịu giao ra, bất kể cô cần yêu bao nhiêu, anh đồng ý dâng hết thảy cho cô…
Nhưng, cô không cần sao?
~~***~~
Sáng sớm, dì Huệ đi tới bệnh viện, oán trách Úy Nhân Nhân một đêm không ngủ.
“Cháu nhìn cái này đi…” Bà ta cầm một đống phong thư của các công ty luật cho Nhân Nhân. “Tất cả đều là đòi nợ, ba cháu không biết sao, cổ phiếu cũng giảm, trợ lý giám đốc ngân hàng XX ngày hôm qua còn gọi điện thoại, nói cái gì mà khoản vay của chúng ta chưa trả lãi, Nhân Nhân, ba cháu thật quá đáng, thế chấp ba gian nhà đi vay nợ cũng không nói, có một gian có tên của dì, ô ô… Nhân Nhân, làm sao bây giờ… Công ty thật sự sẽ sụp đổ sao? Dì phải làm sao đây? Dì không còn trẻ, không giống cháu có công việc, dì sao có thể sống đây!?”
Nhân Nhân bị làm cho đau đầu. “Dì bán những đồ châu báu ba tôi cho dì lấy tiền mặt!”
“Không được!” Bà ta mở to mắt. “Cháu có bao nhiều tiền gửi trong ngân hàng, cháu trước tiên giúp dì trả lãi của gian nhà bị thế chấp có được hay không? Dì sợ gian nhà đó bị lấy đi… Còn có, thẻ tín dụng của dì không thể dùng được, trong nhà phải dùng tiền, tiền lương của tổng quản…” Bà ta thao thao bất tuyệt, bao nhiêu chủ ý đưa ra, cũng muốn Nhân Nhân làm chủ.
Nhân Nhân cuối cùng gọi điện thoại di động chi ra một khoản tiền lớn giúp sự bức thiết của bà ta, cuối cùng lúc này bà ta cũng im miệng.
Y tá đẩy bữa ăn sáng tới, Nhân Nhân xoay người vào phòng, cô hỏi dì Huệ: “Muốn đi vào không?”
Dì Huệ vội vàng phất tay một cái. “Ưm, cháu để ý tới ông ấy là được, dì đi về” Bà ta nhanh bỏ chạy. Nói đùa, bệnh viện buồn chết người, một khắc bà ta cũng không muốn ở lại.
Nhân Nhân bước vào phòng bệnh, y tá để lại bữa ăn sáng. Úy Sanh tỉnh, ông ngồi thẳng trên giường bệnh. Nếu không phải đang