xấu xa, ánh mắt ngăm đen của anh thả ra chính là quang mang tà ác.
Úy Nhân Nhân ngồi trong xe thể thao màu đen đang vút như tên bay, cô ôm chặt túi xách, mở to mắt, cảm giác mình bất lực giống như cô bé quàng khăn đỏ ngồi nhầm xe kẻ trộm, mà người ngồi bên cô như một đại ác lang mặc âu phục đeo caravat.
Trào phúng chính là, cô tim đập như sấm đánh, không biết là cao hứng, là sợ, là hưng phấn, hay là khẩn trương?
Cô nghĩ lầm về Cảnh Chi Giới rồi, nhưng ngoại trừ khiếp sợ, cô lại không cảm thấy thất vọng.
Anh nghe tiết tấu âm nhạc sàn mạnh mẽ, hai tay anh điều khiển vô lăng cường tráng có lực, tư thái anh nhấn ga trầm ổn tiêu sái, mái tóc đen không đi vào khuôn phép của anh càng tôn thêm đường viền ngũ quan sâu sắc, ánh mắt anh phóng túng điên cuồng.
Anh bỗng nhiên kéo cà vạt ném ra ghế sau, thoáng chốc Nhân Nhân tim đập chậm nửa nhịp.
Anh vừa lên xe liền tán tỉnh cùng cô, Nhân Nhân vô lực chống đỡ.
Anh nói chuyện vô cùng trực tiếp. “Em quan sát tôi cả buổi tối” Anh lộ ra nụ cười tà ác, đôi mắt đen láy phóng ra quang mang xấu xa. Anh nghiêng mắt nhìn cô một cái. “Em phóng điện với tôi, cô bé đáng giận” Dễ dàng liền nhìn thấu cô kỹ lưỡng.
Oa oa ô ~~ Nhân Nhân co rúm vai, cố giữ vững trấn định, tay nhỏ giữ chặt tay lái. “Nói nhảm, anh nói nhảm” Cô vội vàng phủ nhận.
Anh liếc cô một cái, tiếng nói thấp trầm mị hoặc vô cùng. “Con mắt của em nói rằng em thích tôi, nhưng cố ý đến gần đám đàn ông khác kích thích tôi” Anh vạch trần trò hề của cô, giống như tay lão luyện tung hoành tình trường.
Nhân Nhân chán nản, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng. “Bậy… Nói bậy. Đôi mắt của em nói anh là bệnh thần kinh, anh có chứng vọng tưởng”
Anh mỉm cười, nhấn ga tăng tốc. “Em mặc mỹ lệ như thế, hại tôi rất động tâm”
“Bệnh thần kinh, em vốn là luôn ăn mặc rất mỹ lệ”
“Đôi mắt của em thật xinh đẹp, còn quyến rũ tôi…”
“Nói bậy!” Nhân Nhân phản bác. “Anh không biết nhìn, đôi mắt em xinh đẹp trời sinh, không phải là vì muốn quyến rũ anh, tiên sinh tự đại cuồng à”
Anh ngửa đầu cười ha ha. “Tôi cảm giác em cả tối đợi tôi hôn em”
Oa a… Nhân Nhân trừng anh, luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng giờ phút này nhưng không có lời nào phản kích.
Nhìn anh chuyên chú đưa mắt nhìn tình hình giao thông phía trước, nhưng hôn… Mới vừa rồi anh nói hôn… Cô không kìm được mà quan sát đôi môi mỏng kiên nghị của anh, mặt nóng lên, cô… Cô nhưng lại chết tiệt chính là cảm thấy hưng phấn? Ác ma này! Anh còn có thể làm bộ tán tỉnh cô, ô ô… Nhân Nhân, tỉnh táo đi, mày sao vậy có thể suy nghĩ loạn thế chứ?
Nói nhiều lời tán tỉnh như vậy, nhưng mà anh không có vượt khuôn, bình an đem cô đưa về nhà.
Xe phanh lại. Anh ấn nút, cửa xe mở ra, anh nghiêng mặt, cười nhìn lại cô. “Tạm biệt, tiểu thư Úy Nhân Nhân khả ái”
Cứ… Cứ như vậy? Tim Úy Nhân Nhân đập thật nhanh, sững sờ ở trên ghế ngồi.
Ám muội hồi lâu, anh không hỏi số điện thoại của cô, cũng không chủ động cho cô số điện thoại, hơn nữa anh không quyết định ước hẹn, anh biểu hiện giống như căn bản bọn họ lần sau không còn có thể chạm mặt! Cảm giác mất mác to lớn như nước thủy triều trong nháy mắt bao phủ cô, cô chưa từng có trải qua cảm giác thất bại đến bị thương nặng.
“Ờ” Lại thua rồi. Nhân Nhân chẳng biết tại sao rất muốn rơi lệ, cảm giác mình như học sinh đi thi uể oải nắm chắc làm tốt nhưng lại không được. Cô bước ra ngoài xe. “Cám ơn” Phía ngoài trời còn đang mưa, bên trong đường hầm tối đen vắng lặng, anh lại không tính cho cô mượn ô. Nếu như anh cho mượn ô, như vậy cô có lý do gặp anh lại sau. Tên đàn ông bạc tình này!
Nhân Nhân rời khỏi xe, khom người đang muốn đóng cửa lại, liếc nhìn kính chiếu hậu, cô hít một hơi thật sâu, tư thế cứng đờ, chợt che mặt lại, oa oa ~~ Trời ạ! Cô u mê rồi, sấm giữa trời quang!
“Em… Mặt của em…” Má phải bẩn thành như vậy? Trời ạ! Chẳng lẽ từ lúc đó cô đã…
Hàn ý nhất thời lan đến sống lưng, đối với Úy Nhân Nhân luôn luôn thích đẹp lại rất trọng bề ngoài mà nói, đây quả thực giống như trước mặt mọi người phóng túng kinh khủng. Trong lòng nghi ngờ người đàn ông trước mặt, khuôn mặt xinh tươi của cô thế mà lại dính một vết dầu mỡ đen? Oa a ~~ Cô giật mình mà đứng ngây bên cạnh xe.
Vẻ mặt khiếp sợ của cô chọc cười anh, anh ngửa đầu cười ha ha. Nghe thấy tiếng cười cô quay mặt lại, vừa thẹn vừa giận trừng anh. “Anh sớm đã phát hiện rồi?” Đỏ mặt như lửa, cô che mặt lại vô cùng ảo não! Đáng giận, anh cố ý không nói, làm cho cô có khuôn mặt đen nực cười như thế lâu rồi!
Soạt, một bàn tay to duỗi ra, ghim lấy cổ cô. Nhân Nhân trố mắt, anh cười tà mị với cô, một tiếng nói thấp trầm khàn khàn. “Chúng ta hôn chứ, Nhân Nhân khả ái…” Một cái chớp mắt sức lực thô bạo, anh ôm cô vào bên trong xe.
“Cái…” Không còn kịp hội ý, đôi môi nóng bỏng đã đặt lên đôi môi mềm mại của cô. Thân thể cô cứng đờ, đầu lưỡi cường ngạnh của anh đã nhập vào bên trong đôi môi ướt át của cô.
Đêm tối, bỗng nhiên giống như bị ai đó phóng hỏa. Kế hoạch của Nhân Nhân bị tên đàn ông tà ác này lật đổ.
Cô tính toán hẹn mười lần trở lên mới cho anh hôn nhẹ, kết quả một đoạn đường xe anh lại đoạt đi nụ hôn đầu của cô, mà cô lại dại dột quên cự tuyệt. Đầu lưỡi của anh vừa dã man vừa thân mật xâm phạm đôi môi non nớt mềm mại của cô, cô giống như ngu ngốc khi anh nhiệt tình hôn xuống mà run rẩy, hai chân như nhũn ra, tựa như bị sét đánh trúng vừa kinh hãi vừa hưng phấn như vậy.
Đây… Đây là chuyện gì? Nhân Nhân hoảng hốt, cô nhắm mắt lại, tứ chi tê dại, say mê trong hơi thở ấm áp của anh, mềm nhũn trong kỷ xảo hôn nồng nhiệt vô cùng phong phú của anh…
~~***~~
Gió lạnh thổi qua cửa sổ, trong căn phòng mờ tối, có một người đáng thương bị cơn ác mộng quấy nhiễu, trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường, cúi đầu rên rỉ.
Trong mộng vô số ánh mắt hâm mộ theo đuổi cô –
“Nhìn kìa! Đó chính là con gái tổng tài tập đoàn Song Tinh, Úy Nhân Nhân”
“Nhìn xem! Xinh đẹp làm sao”
Trong mộng Nhân Nhân đang run rẩy, giọng nói uy nghiêm không ngừng thôi miên cô.
“Nhân Nhân rất giỏi, con gái của Úy Sanh ta cái gì cũng xếp thứ nhất!”
“Nhân Nhân, con là niềm kiêu ngạo của ba, Nhân Nhân… Lần này con lại xếp thứ nhất có đúng không?”
Giọng cô bất lực. “Ba, tiếng Anh con có thể…”
“Nhân Nhân, trên đời không có việc khó, chỉ cần con cố gắng không có cái gì là làm không được”
“Ba…”
“Ba ba rất vui mừng, con diễn thuyết lại xếp thứ nhất! Thật giỏi, ba cũng biết con giỏi”
Trong mộng Nhân Nhân lấy bảng điểm ra. “Ba, lần này điểm cuối kỳ của con…” Đợi một chút, Nhân Nhân trừng mắt nhìn điểm số trên bài thi. “Không, tổng là không?” Trứng vịt rất to treo trên đầu, oa a ~~
“A ~~” đột nhiên thức tỉnh, toàn thân mồ hôi lạnh. Sắc mặt Nhân Nhân tái nhợt, ôm ngực. “Không… Tổng là không?” Cô bưng lấy đầu, thần kinh! Cô bao lâu không có điểm không? Cô từ nhỏ cái gì cũng đạt điểm cao nhất.
Cô vỗ một cái lên giường, tức giận mắng: “Đáng chết! Chỉ tại Cảnh Chi Giới kia” Hại cô gặp cơn ác mộng.
Hôn đến cô sắp hít thở không thông, nhưng không hẹn cô, hại cô nghĩ không ra chỗ nào sai.
Anh rốt cuộc có ý gì? Chưa nói cảm thấy hứng thú cô, không hỏi cô ngày nào đó có rãnh rỗi không? Anh chẳng qua là nhiệt tình mà hôn cô, đoạt đi hô hấp của cô, phóng đãng đoạt lấy môi cô, cô cũng hãm sâu vào mùi vị của anh, đáng chết chính là lời nói tràn đầy lồng ngực cô. Sau đó anh lộ ra nụ cười mê người mà khêu gợi với Úy Nhân Nhân bị hôn đến đầu cháng váng não trướng đến hoang mang lo sợ, hai gò má đỏ tươi hơi thở rối loạn, thứ đó vừa đẹp mắt lại tràn đầy nụ cười tự tin, trong nháy mắt giết chết vô số tế bào não cô.
“Ngủ ngon, Nhân Nhân xinh đẹp” Kết quả anh chỉ nói câu này, chạy xe nhanh rời đi.
Mà cô đáng chết chính là giống như ngu ngốc, sững sờ đứng ven đường, đưa mắt nhìn anh rời xa.
A oa ~~ Nhân Nhân che kín mặt. Ngốc ngốc ngốc, rất ngốc, biểu hiện tối nay của cô giống như thiếu nữ ngây thơ không biết gì, Cảnh Chi Giới khẳng định rất đắc ý, chỉ cần một người hôn sẽ làm cho Nhân Nhân biến thành đứa ngốc.
Đáng giận! Nhân Nhân quẳng gối, lại đá chăn.
“Không thể nào, ta không thể nào thua!” Cô cự tuyệt thất bại, quá nửa đêm Nhân Nhân xuống giường lấy trọn bộ mỹ phẩm dưỡng da SK2 ra, thoa mặt đến phát quang, vừa cắt sửa móng tay, vừa suy nghĩ ra đối sách.
Sau này, sau này khi gặp lại Cảnh Chi Giới, cô tuyệt đối phải kéo trở lại!
~~***~~
“Tổ trưởng!?” Bộ phận thiết kế V. J, Ôn Hà Phi kinh ngạc vô cùng.
“Tổ trưởng!?” Đồng nghiệp mọi người trừng to mắt nhìn Nhân Nhân đi tới. Cô… Cô… Cô xảy ra chuyện gì?
Trần Dĩnh đang lấy tài liệu mẫu cửa hàng, nheo mắt lại, dừng động tác lại. Ai da da ~~ Mặt trời mọc từ phía tây sao?
Giữa tiêu điểm ánh mắt, Úy Nhân Nhân đi vào bộ phận thiết kế.
Buổi chiều phải tham dự cuộc họp triển lãm kết quả của Thập Phương, hội nghị trọng yếu như thế, Nhân Nhân luôn luôn có trang phục sặc sỡ loá mắt, mị lực bức người, tuyệt đối là một thân trang phục và đạo cụ sánh ngang minh tinh, trang điểm không chê vào đâu được, tăng thêm tinh lực tràn đầy, nụ cười chân thành đầy mặt.
Nhưng hôm nay cô lại thả tóc thẳng, không còn khiêu gợi, không có phấn mắt và son môi thời thượng đẹp mắt trong dĩ vãng. Không có bộ đồ khêu gợi bó sát người, không có lộ ra chân thon dài kia làm cho đàn ông chảy nước miếng, không có váy bó ngắn khiến cho mọi người dưỡng mắt phun máu mũi, cô dĩ nhiên cũng cứ để mộc mạc như thế hiện ra vẻ thanh tú, thậm chí mặt có chút tái nhợt, mặc áo khoác ngoài cao quý ưu nhã. Màu sắc son môi trên môi rất nhạt, cảm giác còn có chút thiếu máu.
Nhịp bước của cô không hề dồn dập nữa, tư thế không hề khôn khéo giỏi giang nữa, cô thậm chí là rất nhẹ nhàng bay bổng, ngẩn ngơ ngồi vào vị trí. Mặc áo khoác ngoài màu Van Gogh bỗng nhiên biến thành sương khói mông lung tản ra trời xanh.
Đang lúc mọi người có ánh mắt kinh hãi không hiểu, cô chậm rãi ngồi xuống, một bộ dáng bất kì lúc nào cũng có thể té xỉu.
“Tổ trưởng?” Hà Phi lập tức tới gần hỏi. “Cậu ngã bệnh rồi?” Lần đầu tiên thấy cô tiều tụy như vậy.
Các đấng mày râu lập tức tranh đoạt giúp Nhân Nhân đưa trà nóng. Luôn luôn bị Nhân Nhân trấn giữ đến sít sao, giờ phút này bỗng nhiên tất cả đều tràn đầy khí khái nam tử, quay xung quanh lấy biểu hiện quan tâm Nhân Nhân, hết sức che chở.
“Có nặng lắm không hả? Tổ trưởng?”
“Ai da, em nhìn rất tiều tụy”
“Anh và em đi gặp bác sĩ có được không?”
“Tôi đưa em đi…”
Một đám đàn ông gấp đến độ xoay vòng. Nữ hoàng Nhân Nhân cao cao tại thượng kia của bọn họ, lần này tái nhợt giống như tiểu công chúa đáng thương bất lực, mọi người đau lòng muốn chết.
Hà Phi vỗ vỗ lưng tổ trưởng. “Tổ trưởng, hội nghị tuyên cáo buổi chiều của Thập Phương, tớ đi là được rồi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút”
“Không ~~” Nhân Nhân tóm lấy cổ tay Hà Phi, thấp giọng ho khan, nháy mắt mấy cái với cô. Ngu ngốc, cô muốn đi phóng điện Cảnh Chi Giới.
Hà Phi không hiểu, không rõ vì sao trong mắt cô có tia sáng giảo hoạt?
Trần Dĩnh hừ một tiếng, đã nhìn ra đầu mối. Cô vòng tới khom người để sát vào bên tai Nhân Nhân nói: “Đại mỹ nhân, xuất ra tuyệt chiêu hả?” Cô cười châm biếm. “Muốn