Quán ăn nào đó ở khu Đông, các tinh anh thương nghiệp nhận được lời mời tham gia party của công ty khoa học kỹ thuật.
Úy Nhân Nhân hỏi thăm được Cảnh Chi Giới ở trong danh sách khách mời, ha ha ha, vì thế cô đã bỏ ra hai ngày đọc sách hướng dẫn nuôi cá, cũng trang điểm lộng lẫy tham dự party, nắm chặt cơ hội săn nam này.
Kế hoạch của cô như sau — Trước tiên làm bạn bè với Cảnh Chi Giới, gia nhập vào cuộc sống của anh. Phóng điện với anh, nhưng mà thích hợp dè dặt. Cố ý ám chỉ, dụ chú ý của anh. Dĩ nhiên, khi anh bị cô mê hoặc đến chịu không nổi, anh sẽ mở miệng hỏi số điện thoại của cô, cô dĩ nhiên sẽ không cho anh, cuối cùng là cô lưu lại số điện thoại của anh, mà cô sẽ “Không” quá một tuần lễ không gọi. Chiêu này gọi lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt. Cô tính toán chỉ tâm sự với anh, tìm kiếm khẩu vị của anh, chờ ước hẹn vượt qua ba lần mới để cho anh nắm tay mỹ lệ nhỏ bé của cô, vượt qua mười lần mới cho anh hôn nhẹ, nếu như anh biểu hiện tốt, mới có thể tiếp tục bước thứ ba, tư.
Ha ha ha, cô nghĩ đến thật là đẹp. Tiệc rượu bắt đầu không bao lâu, Úy Nhân Nhân xinh đẹp đã thành công hấp dẫn chú ý của đám đàn ông, bọn họ bắt đầu lôi kéo sự chú ý, nói cười với cô.
Ngồi ở bên cạnh đám đàn ông, cô tập mãi thành thói quen mà hưởng thụ tư vị được ái mộ, cuối cùng Cảnh Chi Giới cũng tới. Vị trí của hắn thật là khéo, ngay đối diện với Nhân Nhân.
Hì hì, đương nhiên là dày công lập kế hoạch, an bài vị trí là cô bạn tốt làm quản đốc của cô.
Nhân Nhân câu được câu chăng mà mỉm cười đáp lại đám người ái mộ theo đuổi, một bên giấu diếm dấu vết mà lẳng lặng quan sát Cảnh Chi Giới.
Anh mặc bộ âu phục màu xám đậm, tóc mái hơi mất trật tự, nhưng không sao, điều đó càng nổi bật lên sự cuồng dã không chịu gò bó tràn đầy mị lực của nam giới. Ánh mắt của anh biếng nhác, lại không gia nhập hàng ngũ ái mộ Nhân Nhân, cũng không mở miệng nói chuyện phiếm, nhưng anh thỉnh thoảng có dùng một loại ánh mắt sắc bén chuyên chú như con báo nhìn cô.
Cuối cùng Nhân Nhân cũng dẫn đề tài tới cá, dụ anh đi vào đề tài.
“Tôi nuôi một bể cá, tôi rất thích cá…” Cô thấy khóe môi anh khẽ nhếch, nhưng anh không nói gì. Ớ, không có phản ứng? Anh không phải là thích nuôi cá sao?
“Úy tiểu thư thích cá à?” Nhưng một gã đàn ông hói đầu bên cạnh lại có phản ứng. “Úy tiểu thư thật lãng mạn”
“Cá không dễ nuôi!” Gã đàn ông gầy như cây gậy trúc phía bên trái, gã đàn ông tựa như Cổ Long sặc chết chen vào nói. “Tôi nuôi qua, không biết có vinh hạnh, xem một chút cá Úy đại mỹ nhân nuôi hay không!” Ông ta cười ha ha, nướ c miếng tung bay.
Ông đợi kiếp sau đi! Nhân Nhân lễ phép mỉm cười. “Ồ, lời nói thật hữu duyên!” Shit! Cảnh Chi Giới thế mà không có phản ứng, anh không phải là nuôi qua cá sao?
Cảnh Chi Giới nâng cằm, lười biếng nhìn Nhân Nhân một cái, trong tiếng nói chuyện của đám đàn ông, ánh mắt của bọn họ có một trong thoáng chốc giao nhau, ánh mắt của anh sắc bén tự tin, giống như bất cứ trò hề nào cũng không thể gạt được ánh mắt anh. Trong nội tâm cô không khỏi căng thẳng, nhìn thấy anh nhếch khóe môi, ánh mắt của anh nhìn cô nguội lạnh, ngạo mạn… Cùng tàn nhẫn.
Biểu tình ưu nhã tôn quý, thân hình to lớn khỏe mạnh tuấn mỹ, anh lẻ loi quyến rũ ngồi ở đó, chân dài miễn cưỡng đặt trên mặt đất, nói thờ ơ với của chuyện bọn họ, cũng không có hứng thú. Bỗng nhiên, anh mỉm cười với cô, cười đến thật giống như hổ dữ tùy thời muốn nhào lên ăn hết con cừu nhỏ. Anh giống như thích cô, nhưng không có bất kỳ hành động nào. Chẳng lẽ anh so với cô còn có thể “Không” hơn?
Thời gian trôi qua, dạ tiệc sắp kết thúc, Nhân Nhân mỏi mệt ứng phó những với đám đàn ông nhiệt tình kia, cô bắt đầu không nhịn được, cô chú ý tới Cảnh Chi Giới giơ tay lên nhìn đồng hồ. Ánh mắt Nhân Nhân trầm lại, lòng tin bị đả kích lớn, không thể tin được, người đàn ông này làm như không thấy cô. Nhân Nhân nóng nảy, bỏ ra thiện ý, cố ý nói cho Cảnh Chi Giới nghe.
“Không biết tại sao, cá của tôi ngày hôm qua đã chết hai con” Nhưng thật ra là năm con. Cô đoán Cảnh Chi Giới sẽ cho cô một chút đáp án, thí dụ như hỏi cô có phải làm sai chỗ nào hay không? Nếu muốn theo đuổi cô đây cũng là cơ hội tiếp cận rất tốt.
“Có phải làm sai chỗ nào hay không?” Nói chuyện chính là gã đàn ông đầu hói kia.
“Sẽ không phải là chất lượng nước có vấn đề chứ?” Tiên sinh Cây gậy trúc nhiệt tình tích cực. “Có muốn tôi giúp em xem một chút hay không?”
Ô ô… Trong lòng Nhân Nhân khóc điên cuồng, gương mặt mỹ lệ lộ ra nụ cười dối trá vô cùng miễn cưỡng. “Cám ơn… Cám ơn, tôi nghĩ tôi có thể giải quyết” Khóe mắt cô khẽ co quắp. Mọi người ngược lại phát biểu ý kiến, Cảnh Chi Giới chính là không lên tiếng.
Dạ tiệc kết thúc, Cảnh Chi Giới cũng không quay đầu lại rời khỏi hội trường. Đi được rất tiêu sái, tự nhiên không biết lòng Nhân Nhân đang sôi máu.
Không thể nào! Lần thứ hai, cô lại nếm được tư vị thất bại. Cảnh Chi Giới này quả thực là tảng đá, đối với đẳng cấp mỹ nữ như cô thế mà lại làm như không thấy. Cô sao vậy có thể có thất bại!? Cô đã điều tra qua, anh độc thân hơn nữa căn bản không có bạn gái, tính hướng của anh bình thường, anh là gã đàn ông thông minh khỏe mạnh thành thục, anh sao lại cự tuyệt tiếp cận người phụ nữ tuyệt sắc ưu tú thông minh như cô vậy, anh hẳn là cũng muốn giống như những gã đàn ông khác mong chờ được cô ưu ái chứ ~~ Khóc… Đây rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào?
Tôi biến dạng sao? Trong lòng Nhân Nhân tràn đầy nghi hoặc, canh cánh nghi ngờ trong lòng, tìm không được đáp án.
Thảm không phải là chỉ việc này, sau khi tan cuộc, trời mưa xuống, Nhân Nhân bắt đầu khởi động xe nhưng không được
Úy Nhân Nhân bất chấp mưa phùn mở hộp sau xe ra, đứng ở ven đường kiểm tra. Vai cô kẹp điện thoại, mưa bụi xối xuống làm ướt kiểu tóc thời thượng cô tỉ mỉ thiết kế, cô gọi cho xưởng sửa xe, đại khái là quá muộn, không ai bắt máy. Nhân Nhân khom người cầm lấy động cơ máy để sang bên cạnh để sửa xe, định dùng sự thông minh tài trí của cô giải quyết vấn đề khó khăn.
“Ừ… Đường này… Ừ tốt, tốt…” Cô vừa đọc sách hướng dẫn vừa kiểm tra tình huống của xe, hai tay bất đắc dĩ bị làm cho vô cùng bẩn, cô chuyên chú kiểm tra nhất nhất từng chỗ, còn xem xét tình trạng bình nước, cô chuyên chú nghiêm túc đến nỗi không biết có người đi tới phía sau mình, lại càng không biết những hạt mưa trên đầu cô, đã được một cái ô che lại.
Hạ ô xuống, Cảnh Chi Giới buồn cười mà quan sát cảnh đẹp trước mắt.
Úy Nhân Nhân bận bịu đọc sách sửa xe, cô mặc một chiếc váy bó sát người màu hoa hồng, chân đi giày cao gót tím năm phân, cô cúi người như vậy có bao nhiêu mê người. Eo thon nhỏ, bờ mông rất vểnh tròn trịa, sẽ làm bất kỳ một gã đàn ông bình thường nào dừng hô hấp lại. Cô vừa lẩm bẩm tự nói, vừa rất chuyên tâm đọc lấy những thứ trên sách để làm. Bộ dáng nghiên cứu nghiêm túc như vậy, thật là có chút buồn cười. Kiểu phụ nữ này hẳn là nên sớm đến ven đường đón xe xin giúp đỡ chứ?
Ánh mắt Cảnh Chi Giới mỉm cười, cô sẽ không phải cho rằng xem một chút sách như vậy là có thể động thủ sửa được sao?
Úy Nhân Nhân để ý không ra đầu mối, lui một bước hai tay vòng qua ngực, tay chống cằm trừng mắt nhìn xe suy tư.
“Kỳ quái, cũng không có vấn đề gì mà!” Xoay người, bắt gặp anh, sợ đến giương miệng trừng anh. “Anh, anh lúc nào thì…” A A, hù chết người mất!
Nụ cười trong mắt Cảnh Chi Giới càng sâu, khi cô che miệng, trong lúc vô tình để cho vết bẩn trên tay làm bẩn hai bên gò má. Gương mặt trắng nõn có nhiều dấu tay đen, khiến cho Úy Nhân Nhân mỹ lệ xem ra trông rất buồn cười. Anh không nhắc nhở cô, chẳng qua là nhếch lông mày lên, hứng thú dạt dào mà đánh giá cô. “Động cơ không nổ hử?”
Nhân Nhân nháy mắt mấy cái, trong nháy mắt khôi phục trấn định. Ưu nhã mà gẩy gẩy đầu tóc, tràn đầy mị lực mỉm cười nói: “Vâng, đúng vậy ~~” Mặc dù tình huống chật vật, nhưng mà, đây cũng là cơ hội rất tốt để làm quen với anh. “Anh… Biết sửa xe không?” Cô vẫn không buông tha phóng điện chết anh, hồn nhiên không biết dấu tay đen trên mặt mình có bao nhiêu buồn cười.
Cảnh Chi Giới nhịn ý cười, anh đến gần xem qua tình trạng xe, chỉ hướng nơi nào đó. “Xe bị đứt hai dây cu-roa”
Hai mắt liền lập tức quan sát tìm ra chỗ trục trặc, khiến cho địa vị của anh ở trong lòng Nhân Nhân trong nháy mắt tăng cao vô cùng.
Cảnh Chi Giới nhìn cô. “Tôi có tin tức tốt cùng tin tức xấu, cô muốn nghe cái gì trước?”
Nhân Nhân mỉm cười, thần sắc trấn định. “Ưm, trước hết nghe tin tốt đi” Ha ha ha, tôi điện chết anh! Giọng nói cô ngọt ngào, nụ cười chân thành.
Anh đối với nhiệt tình của cô lại không tác động đến nội tâm, chẳng qua là bàn chút việc mà nói: “Dây cu-roa đứt rời không phải là vấn đề gì lớn, cô từ từ khởi động, thử xuất phát, hẳn là còn có thể chống đỡ mấy cây số”
Chỉ cần anh đưa tôi về nhà là được mà. Đáy lòng Nhân Nhân nghĩ như thế, lại càng xuất ra tất cả vốn liếng, cười đến càng thêm rực rỡ mê người. “Vậy tin tức xấu đâu?” Nhân Nhân rất tin vào nụ cười của mình, cộng thêm trang phục hoàn mỹ khêu gợi tối nay, đủ để hòa tan núi băng và Bắc Cực. Cô cười đến tự tin ưu nhã, cười đến mỹ lệ động lòng người, cười đến như tắm gió xuân, cười đến vết bẩn đen trên mặt phảng phất cũng đang cười.
Cảnh Chi Giới cũng cười, không bởi vì nụ cười mỹ lệ của cô, mà là vì vết bẩn đen trên hai gò má của đại mỹ nhân quá buồn cười. Đen một mảng lớn, cô lại hồn nhiên chưa phát hiện ra, còn chuyện trò vui vẻ.
Tay phải Cảnh Chi Giới xỏ vào trong túi quần. “Tin tức xấu là, miễn cưỡng khởi động hậu quả có thể đưa đến thùng nước nhiệt độ quá cao, xe sẽ nổ tung”
“Buổi tối muộn như này không biết còn hiệu sửa xe nào không…” Nhân Nhân giả bộ ngu, dịu dàng hỏi. Mau nói đưa tôi trở về đi, ngu ngốc! Nói đùa, có thể đưa bổn Úy đại mỹ nhân chính là phúc khí đời trước anh thắp hương tu luyện.
Cảnh Chi Giới ngẩng đầu nhìn sắc trời, thật ra thì đã hiểu ra ý của cô. “Không bằng…” Anh mỉm cười suy tư.
Không bằng? Hì hì, muốn đưa tôi đi, cuối cùng cũng phóng điện đến anh, há há! Nhân Nhân mừng thầm, một đôi mắt đầy điện nhìn lấy anh.
Anh mỉm cười, quan sát ánh mắt sáng ngời của cô. “Không bằng tôi giúp em bắt taxi”
Oa, oa, ầm! Nhân Nhân bỗng nhiên bị một trận suy yếu. “Vậy… Cũng tốt”
Ô ô… Vậy cũng an lòng sao? Đàn ông thông thường, đối với mỹ nữ đang bất lực như cô, cũng sẽ không chút suy nghĩ nào, nghĩa vô phản cố [1] hộ tống về đến nhà, anh nhưng lại nói muốn bắt taxi? Anh nhưng lại bỏ được tuyệt sắc mỹ nữ như cô một người về nhà?
Nhân Nhân nhất thời bị đả kích quá lớn, vẻ mặt cứng đờ một giây.
Đáy mắt Cảnh Chi Giới lóe lên quang mang thú vị, sự kinh ngạc và thất vọng của cô quá rõ ràng.
Anh tiếp theo hỏi: “Hay là muốn tôi đưa cô về? Nhưng mà…” Anh cố ý kéo dài âm cuối, cười đến rất tà ác. “Tôi sợ em quá xinh đẹp, tôi sẽ không nỡ để em về nhà”
“Hả?”
~~***~~
Úy Nhân Nhân sai lầm rồi, sai đến thái quá.
Thì ra là Cảnh Chi Giới không ôn nhu, anh lái xe rất dã man, chạy thật nhanh khiến cô giật mình chết. Cô thậm chí hoài nghi anh khẩn cấp muốn đưa cô đi.
Thì ra là Cảnh Chi Giới không phải giống cô tưởng tưởng chính trực như vậy, trên xe, khóe môi anh vẫn mang theo nụ cười