, gã đàn ông tức giận điên rồi, vung nắm đấm rõ ràng dứt khoát hướng phía Nhân Nhân –
Quần chúng đứng ngoài quan sát sợ đến thét chói tai, mắt thấy nắm đấm thô bạo sẽ phải chạm vào khuôn mặt non mịn của Nhân Nhân, trong hỗn loạn, chỉ thấy Nhân Nhân có động tác khom người xuống, tựa như biểu diễn kỹ năng đặc biệt.
Cái gì đó? Mọi người há hốc mồm, nhưng thấy cô mặc quần áo, trang sức hàng hiệu, dáng vẻ mảnh khảnh, thân thể nhẹ nhàng ngã về sau, hai tay chống đỡ mặt đất, eo nhỏ nhắn dẻo dai đến khó tin, thành công tránh được nắm đấm.
Ha ha ha, việc này toàn bộ nhờ vào cô từ nhỏ tập ba lê luyện được sức eo rất tốt. Mà càng làm mọi người khiếp sợ chính là phản ứng của cô, nhanh nhẹn khom lưng đồng thời chân dài của Nhân Nhân nhấc lên, giày cao gót nhọn hoắt hàng hiệu không nghiêng không lệch đá lên gã đàng ông thối bụng phệ, còn dùng sức xoáy gót giầy một chút. “Xoáy xoáy xoáy”!
“A –” Gã đàn ông đau đến ôm bụng kêu rên, nói lời thô tục liên tục .
Nhân Nhân ưu nhã đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên tay, ôm bà thím đang khóc kia, cô lướt nhẹ qua sợi tóc rối loạn, tựa như nữ anh hùng hỏi bà thím: “Có muốn báo cảnh sát hay không? Bác tốt nhất lập tức đi kiểm tra vết thương, cầm giấy kiểm tra vết thương có thể làm đơn xin ly hôn…”
Bỗng nhiên quần chúng lại thét chói tai, Nhân Nhân nghiêm mặt. A, sau lưng có sát khí!? Mãnh liệt quay đầu lại, chỉ thấy một nắm đấm như bánh bao to, Nhân Nhân tránh khỏi nắm đấm, lại bị đạp một cước, hại cô ngã xuống đất. Ngã nhào khiến một chiếc giày cao gót trượt ra khỏi bàn chân cô, oa!
Việc này thực sự hơi quá đáng! Nhân Nhân chống đỡ thân thể, đột nhiên ôm đầu kêu gào, tựa như đến ngày tận thế, càng giống như nhìn thấy khủng long Jurassic hiện thân, sét đánh giật mình hét: “Trời ơi — A — đồ Chanel của tôi –” Cô bám lấy chiếc váy rách một vệt, đau lòng, bây giờ, cô, rất, muốn, giết, người!
“Oa ha ha ha ha ha!” Gã đàn ông đắc ý ở sau lưng cô cười điên cuồng. “Bà tám thối tha, ×××!” Rồi lại đi đánh vợ của hắn.
Nhân Nhân ôm đầu, tiêu máu trong lòng. Tóc của cô rối loạn, bộ đồ dày công phối hợp ô uế, váy Chanel yêu dấu mới mua hai ngày thì tử trận, càng đừng nói đến vết bầm tím do bị hắn đá ở bắp chân, cô run rẩy, trong lồng ngực dấy lên ngọn lửa giận hừng hực giận, Vương, bát, đản, kia!
ㄏㄡ ‘! Cô quyết tâm vứt bỏ hình tượng, không đếm xỉa đến. Cô mở túi xách lấy ra vũ khí bí mật của mình, chậm rãi đứng lên, túm lấy vũ khí bí mật đuổi theo gã đàn ông kia. “Mi, phải, chết, que điện phòng thân!” Nhân Nhân rống ấn chốt mở, que điện phát ra tia sáng xanh. Cô giày cũng không lấy, đi cà nhắc đánh về phía hắn. “Ta điện chết mi!”
Sức mạnh báo thù của phụ nữ thật “đáng” sợ, gã đàn ông bị làm cho sợ đến thẳng tắp lùi xuống, Nhân Nhân đằng đằng sát khí vội vàng đuổi theo, mắt thấy sẽ thành công mà cho hắn một “Điện quang thạch hỏa” thì –
Đinh! Nhân Nhân bỗng nhiên dừng bước, kiều nhan thịnh nộ hiện lên vẻ sợ hãi, thiếu chút nữa sợ đến ngã nhào.
Trời ạ!? Cô trừng thẳng ánh mắt mỹ lệ, kinh hãi mà cười toe toét. Xa… Xa xa kia có một người đàn ông phong thái tuấn mị chậm rãi mà đến, không phải là đại soái ca Cảnh Chi Giới vừa nãy sao? A A ~~ hình tượng của tôi! Sắc mặt Nhân Nhân trắng nhợt, que điện rơi xuống từ trong tay.
Que điện giật rơi xuống lại bị gã đàn ông thối kia ngay lập tức đón lấy, mọi người kinh hãi. A hả? Thảm thảm thảm, điều này thảm chết. Bây giờ Úy Nhân Nhân không chỉ là sắc mặt trắng bệch mà thôi, mà là xanh mét. Nhưng thấy kẻ địch đón lấy vũ khí bí mật của mình, Nhân Nhân mãnh liệt hít một hơi, tính mạng trước mắt, cũng không dám bận tâm đến hình tượng gì nữa, trộm nhìn tuấn nam, lập tức cạch cạch cạch liền lùi lại vài bước. Trừng mắt gã đàn ông thối trước mắt đắc ý cười hung ác, từng bước tiến tới gần, Nhân Nhân túm túi xách ở trước ngực phòng thân, suy yếu mà trực tiếp đổ mồ hôi lạnh.
A A ~~ Cô mua chính là que điện có điện áp mạnh nhất, bị điện giật một cái thì xong đời …
Gã đàn ông hừ hừ mà tiến tới gần cô, đem que điện đang kêu lên xẹt xẹt, nghĩ đến làn da mỹ lệ của mình lưu lại vết sẹo cháy sém, Nhân Nhân trợn mắt — không!
Tình thế nghịch chuyển lớn, quần chúng che mặt, không đành lòng nhìn xuống. Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, không khí khẩn trương, mọi người phỏng đoán đến trình diễn hình ảnh đẫm máu, không khỏi run rẩy theo Úy Nhân Nhân.
Hừ hừ hừ hừ, gã đàn ông xiết chặt que điện, dòng điện vang lên một tiếng xèn xẹt, hắn đắc ý cười hung ác với Nhân Nhân.
“×! Tao xem mày còn thối cái gì? Con đàn bà chết tiệt, dám điện giật tao? Nhìn xem bố mày hôm nay sửa chữa mày như thế nào!”
Lúc này, Nhân Nhân vô cùng thức thời mà dịu giọng xuống, cũng nặn ra nụ cười thiện ý, mặc dù nụ cười này thật sự vô cùng miễn cưỡng cứng ngắc.
“Này… Vị tiên sinh này… Ông không thể cầm thứ đồ đó, đưa… đưa cho tôi… Có được không?”
Đưa cái rắm! Mắt gã đàn ông lộ ra hung quang, muốn báo thù một cú đá. “Tao phóng điện ~~” xuất thủ hướng que điện về phía trên người Nhân Nhân thăm hỏi –
“A!” Nhân Nhân ném túi xách che mặt ngồi xổm xuống. A, mẹ ơi –
“A!” Người đứng bên ngoài cũng kinh hãi mà đứng một chỗ, toàn bộ nhắm mắt lại không dám nhìn. Thật “đáng” sợ!
“A a a a a ~~” Tiếng kêu rên thô lỗ vang lên. Đau quá đi!
Chờ một chút, tiếng kêu này? Nhân Nhân nhìn ra ngoài từ giữa khe hở khuôn mặt đang che kín, Hả? Hả!? Hả! Cô mở to mắt, không thể tin được tình huống quỷ dị trước mắt này.
Tay gã đàn ông thối cầm que điện bị một bàn tay khác hung hăng bóp, dù sao chẳng qua là bóp mà thôi, Nhân Nhân lại nghe thấy tiếng xương gãy, gã đàn ông thối nhất thời đau đến chân mềm quỳ xuống đất kêu rên.
“Buông… Buông tay… A… Đau…” Mới vừa rồi còn trừng mắt dựng ngược mắng Nhân Nhân, lúc này ngược lại kêu đến ẻo lả.
Tầm mắt Nhân Nhân nhìn lên, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mị mê người. Cảnh Chi Giới cầm tay gã đàn ông thối do đau đớn mà ngồi xổm xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại Nhân Nhân. Vẻ mặt của anh ta rất ung dung, ánh mắt rất biếng nhác, anh ta nhìn Úy Nhân Nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất, ánh mắt gợi cảm nói không ra lời, mà giọng nói của anh ta tựa như gió đêm phát quá ngọn cây, giờ phút này đang trêu chọc lấy lỗ tai Nhân Nhân, chấn động đáy lòng Nhân Nhân.
“Cô không sao chứ?” Cảnh Chi Giới buông gã đàn ông đau đến kêu cha gọi mẹ ra, trực tiếp đi tới phía cô. Anh cao lớn anh tuấn, mỗi một bước cũng tự tin ưu nhã, anh mỉm cười dừng ở trước mặt Nhân Nhân, cúi xuống nhìn Nhân Nhân đang u mê, sau đó, ưu nhã vươn ra bàn tay mới vừa rồi bóp cho gã kia đau đớn; lần này, tay dị thường ôn nhu đỡ Nhân Nhân dậy.
Trong quá trình, hai mắt Nhân Nhân giật mình sững sờ nhìn anh mỉm cười phong lưu, rơi vào tròng mắt mê hoặc, đen láy thâm thúy của anh.
Cô đứng thẳng người, tay nhỏ bé được bàn tay ấm áp của Cảnh Chi Giới giữ ở lòng bàn tay, người cô cao không đến vai anh. Cô không thể làm gì khác hơn là ngửa mặt nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, vẫn là một ánh mắt mỹ lệ giống như trước, kèm theo một ánh mắt mị lực mê người, một bên quyến rũ xinh đẹp, một bên tà mị tuấn mỹ. Hai người đồng dạng đều xuất sắc.
Lúc này thế giới không tiếng động, Nhân Nhân chỉ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của mình. Lúc này, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Cảnh Chi Giới, đáy lòng cô chỉ nghĩ là — Ông trời ơi, tóc của tôi có phải rất rối loạn hay không? Thượng đế ơi! Váy của tôi thật giống như bị rách, Shit! Giày cao gót rơi mất một chiếc, trang điểm trên mặt tôi? Tôi bây giờ xem ra nhất định rất bại hoại…
Đúng vậy, trong đầu Nhân Nhân chỉ nghĩ cũng là những ý niệm ngu xuẩn này.
Lần đầu tiên, ở trước mặt đàn ông, cô lộ ra vẻ thất kinh như vậy, thiếu hụt tự tin. Chẳng lẽ đơn giản là anh ta quá mức xuất sắc chói mắt?
“A a a đau ~~” Gã đàn ông thối ngồi chồm hổm trên mặt đất còn đang bóp tay bị bấm cho đ au nhức.
Nhưng Nhân Nhân chỉ cảm thấy lúc này gió thu lá rụng thật lãng mạn, cô chỉ nghe thấy tiếng nói ôn nhu của Cảnh Chi Giới.
“Không có, không có chuyện gì” Cô nói.
Anh giúp cô gẩy đi một mảnh lá rụng dính vào trên tóc, cô vì thế ánh mắt lóe lên. Anh thân mật giúp cô phủi bụi trên cánh tay, hơi thở của cô bởi vì bàn tay ấm áp của anh mà rối loạn. Anh khom người quan sát bắp chân bị đạp đau của cô, cái chỗ bị thương của cô kia lập tức nóng lên như lửa đốt. Sau đó anh nhặt giày cao gót bị trượt ra của cô, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
“Đi vào” Anh dùng một loại khẩu khí giống như nói chuyện với đứa trẻ ra lệnh cho cô.
Nhân Nhân đối với đàn ông luôn luôn vênh mặt hất hàm sai khiến, đây là lần đầu tiên, có một người đàn ông dùng một loại giọng nói khí phách hất hàm ra lệnh nói với cô. Kỳ quái chính là cô cũng không ghét, chỉ là có chút bối rối, cô biết điều một chút làm theo. Lúc đi giày vì duy trì thăng bằng, tay cô ấn lên bả vai anh; mà bày tay trái của anh thì vững vàng nắm mắt cá chân mãnh khảnh trắng nõn mềm mại của cô, tim của cô nhất thời đập “thình thịch”, nhìn tay phải của anh dịu dàng đi giày vào chân của cô. Cám ơn chúa! Nhân Nhân vui mừng vì mình luôn luôn tu bổ bảo dưỡng móng chân.
Giữa lòng bàn tay màu nâu của anh, móng chân phấn hồng, chân nhỏ trắng nõn sạch sẽ mềm mại, tuyệt mỹ khiến Cảnh Chi Giới khắc sâu ấn tượng, anh nghĩ, anh chưa từng thấy bàn chân nào mỹ lệ hơn bàn chân này! Chạm vào mắt cá chân của cô vô cùng thoải mái, da trắng nõn làm ánh mắt của anh trầm lại, anh không khỏi đoán da thịt ở những chỗ khác trên người cô, khẳng định là cũng nhẵn mịn, mềm mại, trắng nõn như vậy… Cảnh Chi Giới hít sâu một hơi, đè xuống mơ mộng bay xa kia.
Lúc này đây Nhân Nhân cảm giác cô không còn là nữ hoàng tình yêu được nuông chiều nữa, cô bối rối cúi xuống ngắm động tác ôn nhã của Cảnh Chi Giới, khi giày cao gót được đi vào, cô cảm thấy thì ra là anh chính là người cô đợi chờ đã lâu, bạch mã vương tử trong mộng. Vô số đàn ông theo đuổi cô, trái tim cô lại luôn luôn trống rỗng. Cô được nhiều đàn ông ái mộ vây quanh, buổi tối lại luôn lăn lộn khó ngủ, cảm giác hiu quạnh giống như con kiến đang gặm trái tim cô. Cho đến lúc này, trái tim cô mới chính thức rung động, tay anh nắm giữ ở mắt cá chân cô, mỗi một cọng lông của cô cũng tựa như đang thét chói tai. Sau đó cô hiểu — Thì ra người cô một mực tìm kiếm đợi chờ chính là người đàn ông này, nhà thiết kế phần mềm của Thập Phương, Cảnh Chi Giới.
Ngày này, giờ phút này, lúc Cảnh Chi Giới giúp cô đi giày cao gót, trái tim Nhân Nhân đã bị bắt làm tù binh.
~~***~~
Theo đuổi đàn ông có ba quy tắc.
Một, vĩnh viễn không làm cho anh ta cảm thấy cô rất dễ dàng nắm bắt.
Hai, cho dù nắm bắt được, vĩnh viễn đừng làm cho anh ta cảm thấy cô sẽ dính lấy anh ta không đi.
Ba, cho dù muốn dính lấy anh ta không đi, vĩnh viễn cũng nên giữ lại một chút khoảng cách giả vờ thần bí.
Ở bên trong bản chép tay Nhân Nhân vô cùng thận trọng vạch ra ba quy tắc lớn này, nỗ lực thi hành nhiều năm, cộng thêm sự thanh xuân mỹ lệ của cô, quả thực là tới một người nắm giữ một người, ngoại trừ GAY, chỉ cần bị cô phóng điện qua, không có một người có thể chạy ra tìm đường sống. Cho nên lịch hẹn của Nhân Nhân luôn luôn xếp đầy sổ, bữa ăn tối của Nhân Nhân, vĩnh viễn không thiếu người theo, mỗi gặp là một ngày vui vẻ, điện thoại của Nhân Nhân, vĩnh viễn vang không ngừng.