Không biết hộp cơm tôi mua cho Lan Lan biến mất từ lúc nào. Lần này thì tôi không còn nghi ngờ bị người khác lấy mất nữa, chĩ ngạc nhiên không hiểu tại sao hồn ma của Lan Lan có thể vào toa tàu sáng trưng như ban ngày để ăn cơm được? Hơn nữa ở trong toa có rất nhiều người không ngủ suốt cả đêm mà?
Tôi bắt đầu quen với việc hồn ma của Lan Lan cứ bám lấy tôi như hình với bóng, trong lòng cũng chẳng còn sợ hãi cô ấy như trước nữa. Trong lòng tôi hiểu rỏ, mặc dù tôi không nhìn thấy cô ấy nhưng tôi đến nơi nào cô ấy cũng theo đến nơi đó. Cho dù tôi có đi đâu về đâu thì hồn ma của cô ấy vẫn bám sát theo tôi .
Mỗi khi đến giờ ăn cơm, tôi đều chuẫn bị 1 phần cho Lan Lan, thậm chí cơm tôi mua cho cô ấy còn thịnh soạn hơn cả của tôi . Tôi thà bấm bụng chịu đói chứ không muốn để Lan Lan phải chịu thiệt thòi.
Điều kì lạ là ban ngày hình như Lan Lan không dám đến ăn, những gì mà tôi mua cho cô ấy chẳng thấy động vào chút nào. Tôi không nỡ vứt đi đành ăn hết chỗ cơm nguội ấy.
Trưa ngày hôm sau thì tàu hoả đến Trường Sa. Lúc ăn cơm, hỏi ra tôi mới biết đi xe khách đến Cát Dầu còn nhanh gấp đôi đi tàu hoả. Bởi vì sợ đụng mặt cảnh sát lúc đi mua vé tàu nên tôi quyết định sẽ ngồi xe khách đến Cát Đầu. Đến trạm xe hỏi thăm xe từ Trường Sa ĐI cÁT đẦU.tôi mua vé từ sớm rồi ngồi ở phòng chờ, chờ mấy tiếng đồng hồ. trước khi lên xe tôi không quên mua cho Lan lAN chút đồ ăn, còn mình thì ăn tạm 1 bát cháo cho đỡ đói rồi lên xe, nhắm mắt vào nghỉ ngơi.
từ Trường Sa đi Cát Đầu mất khảong 7 tiếng đồng hồ. Đi chuyến xe đêm mặc dù có hơi buồn ngủ nhưng dù sao cũng yên tĩnh hơn ban ngày. tôi nằm lăn lóc trên ghế, đánh 1 giấc ngon lành. Lúc tỉnh dậy đã là 2h sáng, chiếc xe cũng đã đến Cát Đầu thủ phủ của Tương Tây rồi .
Bởi vỉ trên xe đã đánh 1 giấc ngon lành nên xuống xe tôi không còn buồn ngủ nữa. Ra khỏi bến xe khách của Cát Đầu tôi vô tình phát hiện ra dường như có người đang đi theo sau tôi , tôi đi nhanh hắn ta cũng đi nhanh, tôi đi chậm lại hắn ta cũng đi chậmlại. Tim tôi đập thình thịch, không biết người đi theo sau mình có phải là cảnh sát mặc thường phục không nữa. Nếu như chẳng may bị công an theo dõi thì phiền phức to! Để họ bắt lại được thì chỉ còn con đường chết mà thôi!
tôi rảo bước, cố ý bước đi về phía đường lớn. Lúc đi qua 1 con hẻm nhỏ, tôi lén ngoảnh đầu lại nhìn phía sau, phát hiện sau lưng mình không có ai bám theo liền vội vàng ngoặt vào con hẻm nhỏ, chạy như bay đến đầu kia của con hẻm rồi rẽ vào 1 con đường heo hút.
Kẻ bám theo đã tạm thời bị tôi bỏ lại, nhưng tôi sợ rằng hắn sẽ gọi thêm đồng bọn đuổi theo. Bản thân vừa từ trong bến xe chạy ra, bây giờ đi ngược lại có lẽ sẽ an toàn hơn 1 chút. CHẳng phải người ta vẫn nói chỗ nguy hiểm nhất chính chính là chỗ an toàn nhất hay sao? Quyết định xong, tôi lại đi qua con đường heo hút để vòng lại bến xe. Trong bến xe có 1 nhà nghỉ nhỏ, bởi vì trời lạnh quá nên tôi vào hỏi 1 căn phòng rẻ để ở lại, bắt đầu tĩnh tâm cân nhắc các bước tiếp theo của mình.
Lần này bỏ trốn là vì bất đắc dĩ, nhưng mục đích tôi trốn đi không phải là trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật, bản thân tôi không giết hại Lan Lan, càng không hâm hố tài sản của anh cả, chẳng qua tôi vô tình rơi vào cạm bẫy của kẻ khác. Kẻ đã đặt bẫy tôi rất có thể chính là hung thủ thực sự. Đồn trưởng Hạ đã nghi oan cho tôi , tôi phải trốn đi để tìm ra kẻ thủ ác thật sự.
tôi vượt ngàn dặm xa xôi đến Tươg Tây đương nhiên cũng là có mục đích. Anh cả nói rất có thể Lan Lan là người Tương Tây, mà kể từ khi Lan Lan bước chân vào nhà tôi cho đến khi cô ấy bị giết, người nhà tôi không ai biết thân thế thực sự của cô ấy. Anh cả nghi ngờ Lan Lan có liên quan đến Linh Nhi đã chết từ nhiều năm trước , tôi lại cảm thấy sự mất tích đột ngột của anh cả có liên quan đến thân thế của Lan Lan. Anh cả có thể vì Linh Nhi mà chấp nhận bỏ ra tất cả số của cải của mình đã tích luỹ suốt 20 năm trời, thậm chí chỉ mong xuống âm phủ để gặp được Linh Nhi. Trước đó anh ấy đã đến Tương Tây thămdò thân thế của Lan Lan, sau khi Lan Lan chết, anh còn chính miệng nói rằng sẽ tìm ra hung thủ để trả thù cho Lan Lan. Nói không chừng lần này anh lại đến đây để điều tra thân thế của Lan Lan, bởi vì điều tra được thân thế của Lan Lan sẽ biết được mối quan hệ của Lan Lan với Linh Nhi, còn có thể tìm ra nguyên nhân Lan Lan bị giết. Nếu như anh cả thật sự đến Tương Tây vì lí do này, rất có thể tôi sẽ tìm thấy anh . Lúc đó tôi có thể chứng minh được rằng tôi không phải vì tham tiền của anh mà làm hại anh.
trước mắt đồn trưởng Hạ đang coi tôi là 1 tên tội phạm bỏ trốn, tôi phải đối mặt với nguy cơ bị tóm bất cứ lúc nào. Nếu như trước khi công an tóm được mà tôi vẫn không tìm thấy anh cả hoặc không tìm ra manh mối về kẻ đã giết Lan Lan thì tôi có đến cả trăm cái miệng cũng không biện hộ cho mình được. Bắt tôi làm kẻ chịu tội thây cho hung thủ trong khi hung thủ thật sự lại nhởn nhơ ngaoì vòng pháp luật, như vậy tôi có chết cũng không nhắm mắt.
Nhưng, Tương Tây rộng như vậy, tôi lại chẳng có 1 ai thân thích, rốt cuộc biết đi đâu để tìm tung tích Lan Lan đây? Lần trước anh cả đến đây cùng với người của đồn cảnh sát, cảnh sát ở Tương Tây còn cung cấp cho họ rất nhiều tài liệu điều tra thế mà họ còn chẳng điều tra ra được cái gì. tôi từ xa tới đây chẳng quen biết gì, lại còn đang bị công an truy nã, torng tình cảnh này mà đi tìm hiểu thân thế của Lan Lan thì chẳng khác gì người mù tìm đường đi.
Dù gì cũng mất công mạo hiểm bỏ trốn đến đây, thế thì phải kiếm lấy 1 cơ hội sống cho mình. Tôi buộc phải trân trọng cơ hội hiếm có này, bởi vì Lan Lan lúc ở bệnh viện đã từng nói với tôi rằng cô ấy thích hoa lan, mà trước khi bỏ trốn tôi đã tìm hiểu được sơ qua 1 số phong tục tập quán của người dân Tương Tây, nhất là về loài hoa lan được trồng ở đây.
Theo tôi được biết, Tương Tây vì địa hình cực kì độc đáo và điều kiện thời tiết đặc biệt thích hợp trồng hoa lan nên quanh vùng Tương Tây đều có trồng loài hoa này. Nhưng nói về chuyện trồng lan, thưởng lan thì phải nhắc đến huyện Phượng Hoàng, 1 huyện nhỏ nằm cách thành phố Cát Đầu không xa. Lan Lan thíc hoa lan như vậy, chắc chắ trong nhà cô ấy phải có thói quen trồng lan và thưởng lan, vì vậy tôi quyết định sẽ đến huyện Phượng Hoàng trước để thử vận may.
Nghĩ đến Lan Lan tôi lại không thể không nhớ đến câu chuyện " người Tương Tây đuổi ma" lưu truyền trong dân gian từ rất lâu rồi . Đó chẳng qua là 1 câu chuyện ma quỷ, nhưng từ lúc đó con người đã biết cáhc nhập hồn ma của những người đã chết ở nơi đất khách quê người vào thi thể cũa họ để mang họ về quê hương, dùng phương pháp này để tác thành cho nguyện vọng "lá rụng về cội" của những người đã khuất. Giờ đây, Lan Lan đã bị giết, thi thể của cô ấy đã tan nát hết cả, hơn nữa đồn trưởng Hạ đang trong thời gian phá án nên chắc chắn ông ấy không cho phép mang thi thể của cô ấy về quê hương, chỉ có linh hồn của cô ấy là theo tôi đến nơi này. tôi hi vọng biết bao nhiêu đây chính là quê hương của cô ấy, có như vậy cô ấy mới có thể về thăm lại gia đình mình, tôi cũng có thể tìm hiểu sự thật về thân thế và quá khứ của cô, biết đâu từ đó tôi có thể tìm ra manh mối kẻ đã sát hại cô ấy?