mối quan hệ lấy được giấy phép khai thác vàng. Hắn ta biết bố tôi đã học được tuyệt kĩ khai thác vàng từ ông nội, vốn định mời bố tôi đến giúp sức. Bố tôi là “cao thủ đào vàng” được cả thôn Kim Gia này công nhận, ông có thể nhắm chuẩn chỗ nào đào lên là có vàng, nhưng nói thế nào bố tôi cũng không chịu bán mạng cho nhà hắn nữa. Kim Vượng nhờ vào số tài sản mà cha hắn để lại để tiếp tục trò chơi liều mạng đãi vàng. Nhưng bởi vì không có bí quyết tìm vàng nên đã tiêu sạch hết sản nghiệp mà vẫn chẳng tìm được vàng. Cuối cùng hắn đành phải từ bỏ giấc mộng vàng của mình để đi làm cái nghề bất nhân thất đức: lừa bán phụ nữ.
Từ sau khi giải phóng, bố tôi nghĩ đến lời dặn của ông nội trước khi nhắm mắt nên quyết định không làm nghề đãi vàng nữa. Có thể nghề đãi vàng ấy đã gây cho ông quá nhiều đau đớn, thế nên sau khi được phân ruộng, ông liền bỏ nghề đãi vàng, chăm chỉ làm ruộng kiếm ăn. Mặc dù cuộc sống rất cực khổ nhưng bố tôi sống rất vui vẻ.
Sau khi anh tôi được sinh ra đời, bố tôi đặt tên anh là Kim Quý, có thể là do bố luôn mong muốn con trai mình sau này có thể giàu sang, phú quý. Bản thân bố tôi mặc dù không tiếp tục làm nghề đãi vàng nữa nhưng ông đêm ngày đau đáu những kinh nghiệm quý báu của mình, bởi vì dù sao ông cũng là người duy nhất xứng đáng với danh xưng “cao thủ đào vàng” ở cái thôn Kim Gia này.Con trai của “cao thủ đào vàng” được số phận an bài là phải đào vàng, đây là việc mà tất cả những người ở thôn Kim Gia này đều cho là chuyện đương nhiên.
Tuy nhiên, việc anh tôi khai thác mỏ vàng bị bố kịch liệt phản đối. Bố và anh cả vì chuyện này mà mâu thuẫn với nhau. Bố tôi đã tuyên bố trước mặt mọi người trong thôn rằng, nếu anh tôi khai thác mỏ vàng, ông sẽ không đặt chân vào mỏ lấy nửa bước. Điều này khiến cho tất cả mọi người ở thôn Kim Gia này đều thấy khó hiểu.
Kết quả của mâu thuẫn là, bố vẫn không thể ngăn được thằng con trai ương ngạnh, đầu trâu của mình. Mặc dù mỏ vàng của anh đã mở rồi nhưng bố tôi một mực ở trong nhà, quyết không ra cửa đến nửa bước. Năm anh tôi xảy ra chuyện, bố lầm lì chẳng nói nửa lời, người trong thôn chẳng nhìn thấy bóng dáng bố đâu suốt một thời gian dài. Chẳng có ai có thể đoán được suy nghĩ của ông, nhưng có một điều mà ai cũng phải công nhận đó là, kể từ khi anh trai tôi khai mỏ đến giờ, bố tôi thực sự chưa từng đặt chân đến mỏ vàng của anh lấy nửa bước.
Anh cả tôi là người khai thác mỏ vàng thành công nhất. Có người nói anh tôi đương nhiên đã được truyền thụ bí quyết “bắt mạch vàng” của bố tôi. Cũng có người cảm thấy hoài nghi với giả thiết này, nói rằng bố tôi cực lực phản đối chuyện đào vàng, vậy thì làm sao có thể truyền lại bí quyết bắt mạch vàng cho anh tôi được? Còn có một giả thiết nữa khá huyễn hoặc, nói rằng anh tôi sở dĩ có tài năng đào vàng trời phú là bởi vì đã được di truyền từ bố tôi, hơn nữa anh tôi lại thông minh ngay từ nhỏ….Nói thế nào đi nữa thì anh tôi cũng là người đào vàng thành công nhất. Thế nhưng kể từ khi tôi biết nhận thức, tôi chưa từng nhìn thấy anh tôi mỉm cười vì khối tài sản kếch xù trong tay mình. Vàng không hề mang đến niềm vui cho anh.
Số phận cứ thích đùa cợt với con người như vậy đấy. Anh trai tôi dốc hết tâm huyết cho mỏ vàng, tài sản tích lũy hơn hai mươi năm trời nhiều không đếm xuể, thế nhưng ông trời lại bắt anh phải trả một cái giá quá đắt. Xét từ một phương diện nào đó có thể nói tài sản và địa vị của gia đình tôi hiện giờ ở thôn Kim Gia này là do anh tôi dùng mạng để đổi lấy.
Có lẽ chính bởi vì bản thân mình tàn phế nên thường ngày anh tôi rất ít nói. Anh không thích khoe mẽ, phô trương như những kẻ có tiền khác. Mấy ông chủ phát tài ở thôn Kim Gia này đã sớm sắm Mecedes với BMW để cưỡi từ lâu rồi, thế nhưng anh trai tôi vẫn chung thành với con Jeep “đồ cổ”. Thậm chí ngay cả cách ăn mặc anh cũng chẳng mấy để tâm. Những bộ quần áo mà anh mặc quê mùa chẳng khác gì những người nông dân trong thôn, chỉ có điều quần áo của anh sạch sẽ hơn một chút.
Mặc dù anh tôi không thích phô trương nhưng những người biết anh đều biết rằng anh là một người giàu có thực sự ở Kim Gia này. Mặc dù anh tôi bị thọt chân nhưng mấy năm trước, những người đến mai mối xếp thành hàng dài trước cửa. Bố mẹ đều muốn anh chóng lấy vợ để được ôm cháu nội nhưng anh tôi một mực trợn mắt đuổi hết đám mai mối ấy ra khỏi cửa. Dần dần chẳng còn ai dám đến nói chuyện mai mối với anh trai tôi nữa. Chuyện hôn sự của anh vì vậy mà bị gác lại.Toàn bộ tâm trí của anh đều dành hết cho mỏ vàng, bởi vì hai bố còn đã có mâu thuẫn từ lâu nên anh rất ít khi về nhà, chỉ liên tục gửi tiền về nhà mà thôi. Bố tôi nhìn thấy anh cũng chẳng nói năng gì, những lời mẹ nói anh lại không để vào tai. Tiền trong nhà ngày càng nhiều lên, tuổi tác của anh cũng ngày một lớn. Đến năm tôi tốt nghiệp cấp ba thì anh tôi đã bốn mươi sáu tuổi rồi.
Đừng nói là ở nông thôn, mà ngay cả ở thành phố, đàn ông ngoài bốn ngươi tuổi mà chưa có vợ ngoài mấy gã nghèo kiết xác không lấy nổi vợ ra thì gần như chẳng còn ai rồi.Anh tôi mặc dù tàn phế nhưng muốn lấy một người phụ nữ làm vợ chẳng phải là chuyện khó khăn, không biết đã có bao nhiêu cô gái thèm thuồng cái tài sản khổng lồ của anh tôi rồi! Nhưng đáng tiếc là anh tôi chẳng buồn để mắt đến họ.
Đàn ông có ai không nghĩ đến đàn bà đâu, ngay cả thần tiên trong truyền thuyết còn vì tình yêu mà phạm phải thiên quy, lẽ nào anh tôi không phải là người có thất tình lục dục hay sao? Trên đời này lại có một người đàn ông không biết đến thất tình lục dục là gì hay sao? Anh giống như một động vật máu lạnh. Anh đã trở thành một quái vật trong mắt những người trong thôn!
Anh hơn tôi hơn hai mươi tuổi, là bởi vì chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ. Mẹ đẻ của anh đã qua đời không lâu sau khi sinh hạ anh. Mẹ tôi được gả cho bố lúc anh tôi mới bắt đầu sự nghiệp khai thác mỏ vàng. Mẹ tôi kém bố tôi hơn mười tuổi. Chẳng bao lâu sau khi lấy bố, mẹ đã sinh ra tôi. Bố đặt tên tôi là Kim An, ý nghĩa là hi vọng tôi được sống bình an suốt cả đời. Anh đối xử với mẹ tôi chẳng nóng cũng chẳng lạnh, cũng không mấy để ý đến đứa em trai như tôi, hoặc cũng có thể nói rằng, đối với anh, có hai mẹ con tôi trong nhà chẳng qua cũng chỉ là thêm hai cái bát với hai đôi đũa mà thôi.
Anh một lòng nghĩ đến mỏ vàng, thường ngày rất ít khi về nhà. Còn tôi lớn lên từng ngày trong sự che chở của bố mẹ. Tám tuổi tôi bắt đầu đi học, do nhà không thiếu tiền nên dần dần tôi đã thoát ra ngoài cái thôn Kim Gia hẻo lánh này. Được lên thành phố đi học là điều mà tôi không bao giờ ngờ tới. Mẹ nói với tôi rằng đó hoàn toàn là nhờ công lao của anh, là vì anh đã nhờ mối quan hệ, đi cửa sau, bỏ ra rất nhiều tiền để sắp xếp cho tôi được học một trường cấp ba ở trong thành phố. Kể từ lúc đó tôi mới hiểu ra rằng, mặc dù bình thường anh cả chẳng nói gì với tôi nhưng trong lòng anh vẫn coi tôi là một thằng em trai. Cũng chính từ lúc đó trở đi, tôi luôn vui vẻ khoe khoang với bạn bè về người anh trai tài giỏi của mình. Mặc dù anh là người tàn tật nhưng trong mắt tôi anh vẫn rất đáng kính và vĩ đại.
Tôi biết, anh tôi sở dĩ có thể thành công phần lớn nhờ vào sự thông minh và tinh thần kiên trì, bền bỉ của mình. Còn tôi, xét về mặt bẩm sinh hay tính nhẫn nại đều không thể bì với anh được. Mặc dù mọi người trong nhà đều mong tôi làm nên sự nghiệp thông qua việc học hành, thế nhưng tôi đã học cả năm năm cấp ba, học lại lớp mười hai đến ba năm mà vẫn không thi đỗ vào đại học. Tôi thực sự cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào mà học tiếp nữa liền bất chấp sự phản đối của bố mẹ, bỏ học về nhà. Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của tôi, anh cũng không nói năng gì. Tôi không biết bản thân mình đã làm anh thất vọng như vậy thì anh sẽ đối xử với tôi ra sao. Nhưng từ trong ánh mắt anh tôi không hề nhìn thấy có ý trách móc tôi. Cứ thế, tôi ở nhà, sống những ngày vô vị và tẻ nhạt.
Đúng vào lúc tôi thi trượt, đang ủ ê chẳng có việc gì làm thì anh lấy vợ. Mà điều làm tôi nghĩ mãi không ra đó là, anh nói có chết cũng không lấy người ở đây mà lại bỏ tiền mua cho tôi một bà chị dâu ở nơi khác về. Chẳng mấy chốc, chuyện anh tôi bỏ tiền mua vợ đã trở thành tin tức nóng hổi trong thôn. Trong mắt của mọi người, chuyện mấy gã nhà nghèo bỏ tiền ra mua vợ là chuyện thường gặp, nhưng Kim Quý mà bỏ tiền ra mua vợ lại là một chuyện bất thường. Số tài sản mà Kim Quý sở hữu nhiều đến mức ngay cả bản thân cũng đếm không xuể, cho dù có là thằng thọt đi nữa thì đàn bà muốn được gả cho anh có mà nhiều như sao xa. Thế mà Kim Quý lại gạt hết những đám mai mối để bỏ tiền ra mua vợ mà không sợ thiên hạ chê cười. Đây chẳng phải là chuyện nực cười hay sao?
Bố mẹ tôi chẳng ý kiến gì với những lời bàn tán về anh. Anh tôi ngoài bốn mươi rồi mà chưa lấy được vợ, bố mẹ tôi đã sớm đứng ngồi không yên, giờ anh tôi đột nhiên hồi tâm chuyển ý, đòi lấy vợ, hai người họ chẳng buồn xem xét lai lịch của con dâu, chỉ cần anh lấy được vợ về thì ít nhất họ cũng có hi vọng được ôm cháu nội.
Chỉ có điều, bố mẹ tôi thường chẳng được yên lòng. Mâu thuẫn suốt hơn hai mươi năm giữa bố và anh trai tôi vẫn chưa được tháo gỡ. Hai bố con bình thường chẳng mấy khi nói chuyện. Chuyện hôn nhân đại sự của anh theo lí mà nói đáng nhẽ ra là do mẹ gánh vác, nhưng bởi vì mẹ tôi là mẹ kế nên kể từ khi mẹ bước chân vào nhà này, anh chưa từng gọi mẹ tôi là “mẹ”, càng không bao giờ nói chuyện của mình trước mặt mẹ tôi. Mẹ tôi thường nghĩ rằng trong lòng anh hoàn toàn không có người mẹ này, bản thân mình ở trong nhà họ Kim chẳng khác gì người ngoài. Vì vậy, chuyện anh tôi bỏ tiền ra mua vợ mặc dù rất mất mặt nhưng mẹ tôi cũng chẳng dám nói gì.
Kể từ sau khi chị dâu đến nhà tôi, lông mày của bố tôi chưa từng giãn ra, cơm ăn ngày càng ít đi. Mẹ tôi nghĩ đủ cách để cải thiện bữa ăn nhưng bố tôi lúc nào cũng nói không muốn ăn. Nhìn bố tôi ngày một gầy đi, trong lòng mẹ rối bời lắm, nhất là mỗi đêm nghe thấy tiếng khóc lóc rấm rứt của chị dâu, mẹ lại sốt ruột như kiến bò chảo lửa, cả đêm không sao ngủ được.
-Bà nó à, khi nào rảnh rỗi qua nói chuyện với vợ thằng Kim Quý, xem nó có điều gì uất ức, tủi nhục. Nếu như người ta không chịu thằng Quý nhà mình thì thôi để cho người ta đi cho yên chuyện!- nhẫn nhịn đã lâu cuối cùng bố tôi đành phải lên tiếng. Nghe thấy bố nói vậy, mặt mẹ chợt biến sắc. Mẹ biết rõ là Lan Lan bị ép gả cho anh, chắc chắn trong lòng vô cùng bất mãn.Thế nhưng anh tôi lại để mắt đến Lan Lan rồi, gạt hết đám mai mối, sẵn sàng bỏ tiền mua Lan Lan về làm vợ, nếu ai mà thả Lan Lan đi thì chẳng khác nào chọc vào ổ kiến lửa.Thế nhưng dù gì bố cũng nói vậy rồi, mẹ cũng không tiện từ chối đành lặng lẽ gật đầu.
Kể từ sau khi “lấy” Lan Lan về làm vợ, ban ngày anh vẫn vào mỏ như thường lệ, đến chiều tối mới về nhà. Thường thì anh không ăn cơm với mọi người, đa phần đều ăn ở ngoài rồi mới về nhà. Về đến nhà là đi thẳng vào trong phòng với Lan Lan. Đàn ông lấy vợ rồi đều chết dúi ở trong phòng, huống hồ anh tôi đã hơn bốn mươi tuổi đầu mà vẫn chưa được động vào người đàn bà.
Lan Lan kể từ khi bước chân vào nhà tôi thường rất ít khi ra khỏi gian nhà đẹp đẽ của anh. Phòng cưới của anh là một căn phòng rộng rãi, ngoài phòng ngủ còn có thêm cả phòng khách và nhà vệ sinh, nội thất trong phòng được bài trí chẳng khác gì so với phòng ốc của những người có tiền trong thành phố.. Lan Lan ở trong căn phòng đó v