cả chuyện sinh lão bệnh tử mà con người chẳng thể nào cưỡng lại được.
“Cứ lo chuyện của con cho tốt đi… Con yên tâm, chừng nào con còn chưa ổn đinh, bố vẫn phải theo sát trông chừng con!” Ngữ khí của ông đầy yêu thương, dịu dàng đến khó tin.
Tần Tống sững sờ một lúc lâu trước ngữ khí ôn hòa hiếm thấy này của bố mình, anh gãi đầu cười, vui vẻ “Dạ” một tiếng.
***
Buổi đấu thầu được tiến hành theo kế hoạch đã định, cuộc chiếu tranh giành quyền lực giữa hai phe phái trong nội bộ Tần Thị cũng được khai màn.
Kết quả của buổi tối hôm đó đúng như những gì mà đại chúng đã dự liệu: Nữ thương gia giàu có đến từ Singapore trúng thầu, còn Trần Dịch Phong trước đây nổi như cồn nay lại sa sút trầm trọng, chỉ giành được một vài phần trăm nhỏ nhặt, rước lấy thất bại thảm hại.
Vụ đầu tư vốn chính thức được khởi động từ đây, người thừa kế trẻ tuổi lên nắm quyền tiếp quản với ưu thế tuyệt đối, tóm gọn Tần Thị trong lòng bàn tay. Những bô lão theo phe đối lập với anh cho đến lúc này mới tuyệt vọng khám phá ra một sự thật lịch sử cũng kinh động chẳng kém: Con người trẻ tuổi mà trước nay bọn họ vẫn luôn coi như một đứa con nít vắt mũi chưa sạch ấy giống y hệt bố của mình, năm đó cũng chỉ mỉm cười như chẳng có chuyện gì rồi không một chút lưu tình, dồn bọn họ vào ngõ cụt không có lối thoát.
Buổi tiệc sau khi công bố kết quả tối đó, mà cũng có thể hiểu là buổi tiệc mừng công của Tần Tống, cả sáu vị thiếu gia của Lương Thị tề tựu đông đủ, náo nhiệt vô cùng!
Sau một vòng chúc tụng hàn huyên, Tần Tống đã uống không ít, anh nhân lúc vắng vẻ trốn lên sân thượng hóng gió, lấy lại tỉnh táo.
Thắng lợi lần này thật chẳng dễ dàng, nghĩ đến những vất vả đã phải trải qua mà anh vẫn còn cảm giác mệt mỏi sợ hãi. Nhưng đời người chẳng phải chính là thế sao, vì những nguời mình yêu thương mà cam tâm tình nguyện đốc thúc bản thân không ngừng cố gắng, buộc mình phải trở nên mạnh mẽ đủ để bảo vệ họ…
Trong góc sân thượng bỗng phát ra một tiếng động khe khẽ, Tần Tống cảnh giác quay đầu lại: “Ai đó?”
Uyển Phi Phi từ trong bóng tốt thong dong bước đến, bộ đầm dạ hội màu đen dài chấm gót để lộ quá nửa bờ vai trần mượt mà, đẹp đến mức khiến người khác nhìn vào phải ngây ngất. Cô cười tủm tỉm nâng ly lên, thanh minh: “Tôi đến trước đấy nhé!”
Tần Tống bật cười, bây giờ ván đã đóng thuyền, cũng chẳng cần phải che giấu vờ vịt gì nữa: “Kính cô một ly, chúc hợp tác vui vẻ!” Anh chủ động chạm cốc với cô: “Cũng nhờ cô chuyển lời tới anh ta giúp tôi: Thời gian qua đã làm phiền anh ta phải hao tâm tổn trí nhiều rồi!”
Uyển Phi Phi thoáng sững sờ, sau đó cười rất sảng khoái: “Tôi đã nói với anh ấy là anh đã sớm biết rồi mà anh ấy vẫn không chịu tin… Tần Tiểu lục, kỳ thực anh còn thông minh hơn những lời đồn đại rất nhiều lần!”
“Trước giờ tôi vẫn luôn thế mà, chẳng qua là trước đây mấy tên yêu nghiệt đó toàn che mất ánh hào quang của tôi mà thôi!” Tần Tống cười lớn, trong đêm đại tiệc mừng công trạng này, tâm trạng của anh cực kỳ vui vẻ, nhẹ nhõm.
“Cho nên…Vì biết rõ quan hệ giữa tôi với anh ấy nên mới không bị tôi quyến rũ sao?” Uyển Phi Phi hiếu kỳ: “Thực ra tôi cũng không hẳn là đóng kịch đâu, anh thực sự cũng có chút hợp khẩu vị của tôi đó, chi bằng… hử?”
Tần Tống liếc cô với vẻ bất đắc dĩ: “Đã nói với cô là tôi kết hôn rồi mà!”
“Ha ha, bà xã của anh…. quả thực là kiểu người khác hẳn tôi. Uyển Phi Phi nhớ lại hình dáng bé nhỏ khoác trên mình chiếc đầm dạ hội màu vàng đáng yêu, duyên dáng tựa vào Tần Tống hồi nãy, dù cô có Cosplay[1] kiểu gì cũng chẳng thể nào bắt chước được thần sắc tươi tắn mới mẻ đó. Nội tâm Uyển Phi Phi đột ngột chuyển biến, dần dần trầm xuống.
[1] Cosplay là một từ tiếng Anh do người Nhật sáng tạo ra, viết tắt của “costume play”. Từ này chỉ việc người hâm mộ các nhân vật trong manga, anime, tokusatsu, truyện tranh sách, tiểu thuyết đồ họa, video games, phim giả tưởng,… ăn mặc hoặc có điệu bộ giống nhân vật mà mình yêu thích.
“Không liên quan gì đến kiểu người này nọ, chỉ là tôi yêu cô ấy.” Hơi rượu bốc lên đến tận đỉnh đầu, nụ cười của Tần Tống lại càng thêm ma mị, ngay đến “bà cô quái vật” ở trước mặt cũng trở nên cực kỳ vừa mắt: “Cô cũng không tệ mà, chỉ có điều là hơi khác người một chút.”
“Ồ? Nghĩa là sao?” Uyển Phi Phi cảm thấy hào hứng, nhìn anh cười nói.
“Cô khiến cho người ta có cảm giác không nắm bắt nổi. Cũng có thể là do cô cố tình dựng nên vẻ bề ngoài đó chăng? Vì công việc hoặc là vì cuộc sống… Nhưng trong chuyện tình cảm thì không nên như vậy, tình cảm vốn không có lối thoát, nên cho đi không chút tiếc nuối.” Nói đến đây, Tần Tống bỗng nhiên bật cười: “Làm gì có ai như cô, ép mình phải quyến rũ tôi mà cứ hờ hững như không ấy, định chừa cho mình một đường lui hay sao? Thật chẳng chuyên nghiệp chút nào!”
“Này!” Uyển Phi Phi cười lớn, thụi một đấm vào ngực anh: “Đó là tôi thử anh, trêu anh cho vui thôi.”
Cú đấm của cô khiến cho Tần Tống phải lùi về sau một bước nhưng nụ cười vẫn hằn sâu trên môi anh. Bỏ đi lớp mặt nạ mà đôi bên luôn mang trên mặt kể từ khi mới quen tới giờ, Tần Tống rất có cảm tình với hình ảnh chân thật về một Uyển Phi Phi cởi mở khoáng đạt.
Chỉ có điều, khi Tần Tống lùi đến cánh cửa sân thượng, qua một lớp kính, anh thấy Hàn Đình Đình đang sững sờ đứng nhìn mình.
Không hay rồi… Trái tim Tần Tống chợt thắt lại, anh vội vàng đẩy cửa đi vào trong. Thấy Tần Tống bước tới, Đình Đình liền xoay người bỏ đi, chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại.
“Này…” Chưa đi được mấy bước thì Tần Tống đã đuổi kịp cô: “Không phải em đang ở cùng hội Tần Tang ư? Sao lại ra đây?”
Lời vừa phun ra Tần Tống đã muốn giơ tay tát chết mình ngay lập tức. Nói vậy còn càng khiến cô thêm hiểu lầm ấy chứ!
Quả nhiên Hàn Đình Đình đẩy anh ra, gương mặt cô lạnh lùng, lời nói mang vẻ châm biếm cực kỳ hiếm thấy: “Em không biết là anh không mong em ra đây, xin lỗi! Bây giờ em vào lại đây, hai người cứ tiếp tục đi!”
“Anh chỉ nói vài câu với cô ấy thôi, em đã nói sẽ tin anh rồi mà, sao còn giận dỗi nữa? Với lại đâu phải anh không mong em ra đây, là anh lo em ngại mấy vụ tiệc tùng này phiền phức mà…” Tần Tống ghé sát vào tai cô, dịu giọng nhẹ nhàng giải thích, xung quanh đã có vài tay kí giả bắt đầu quây lại, anh liền nhanh nhẹn nghiêng người che chở cho cô tránh khỏi ống kính.
Trong lòng Hàn Đinh Đình bây giờ rối như tơ vò, có cảm giác ngứa ngáy đến nhức nhối, tâm tình khó chịu không gì diễn tả nổi, ngay cả sự che chở bấy lâu nay của anh hiện tại cô cũng cảm thấy thật là gai mắt.
Tần Tống chẳng thể nào ngờ “cái bánh bao nhỏ” vốn rất đỗi dịu dàng biết điều nhà anh lại có thể làm anh khó xử như vậy trước mặt bao nhiêu người, thậm chí còn là trước cả ống kính phóng viên nữa. Trong lúc không hề có sự phòng bị, Tần Tống bị Đình Đình đẩy mạnh, choáng váng đến độ phải bước lùi về sau để khỏi ngã lăn ra.
Lúc này toàn bộ ký giả đã tập trung cả lại, phấn khích nhốt Tần Tống vào giữa vòng vây, thi nhau chĩa đèn flash và micro vào anh.
Tần Tống bị bức ép không làm gì được, đành giơ tay cười khổ: “Làm gì thế? Tôi có phải là người đầu tiên bị bà xã làm cho mất mặt đâu, kỳ lạ lắm sao?”
Đám ký giả đã quá đỗi thông thuộc thiên tình sử đầy màu sắc của sáu anh em Lương Thị, thế là tất cả đều bật cười.
Tần Tống nhân cơ hội thoát ra khỏi vòng vây, co cẳng chạy đuổi theo bà xã mình. Cuối cùng, danh tiếng sợ vợ của Lương Thị Lục thiếu cũng đã được bổ sung hoàn toàn.
Đến bãi đỗ xe, Tần Tống rốt cuộc cũng đuổi kịp Đình Đình, anh vươn tay ra ôm cô vào lòng: “Này!” Anh vẫn thở hổn hển: “Em định đi đâu vậy?”
“Không cần anh quan tâm!”
“… Nếu là em thì sao lại không chứ?” Anh thấp giọng chửi rủa một câu, rồi nở nụ cười hư hỏng, ra sức chèn ép cái người đang giãy giụa trong lòng mình. Một tay anh siết chặt eo cô, mạnh mẽ đến mức hai chân cô không chạm nổi mặt đất, tay còn lại của anh giữ chặt gáy cô, sau đó anh cúi đầu hôn cô mãnh liệt.
Để chuẩn bị cuộc chiến ngày hôm nay, suốt một tuần liền anh chỉ được ngủ không quá bốn tiếng mỗi ngày, vì thế mà đã ba bốn ngày nay không hề chạm vào cô. Bây giờ tâm trạng anh hoàn toàn nhẹ nhõm, ôm cô vào bụng, mải miết say sưa chẳng còn biết trời đất gì nữa, càng lúc lại càng phấn khích hơn…
“Á…” Tần Tống đột ngột rên lên đau đớn, trong lúc vội vàng vẫn còn nhớ cẩn thận đặt cô xuống đất, anh ôm đôi môi bị cắn đến mức bật máu, đứng sững sờ một chỗ.
Hàn Đình Đình cực kỳ giận dữ, toàn thân không ngừng run rẩy, cắn anh một phác rồi mà vẫn chưa hả giận, cô lại giơ chân lên đá thật mạnh vào ống chân anh. Tần Tống nhanh nhẹn né người tránh đi, cô mất đà, hét “A” một tiếng, cả người ngả về sau.
“Bỏ ra!” Cô gái nhỏ bé bị mất mặt càng thêm giận dữ, trợn mắt nhìn Tần Tống.
Tần Tống nhìn cô với vẻ thắc mắc: “Em làm sao thế?” Trước giờ Đình Đình vẫn luôn là một cô gái tốt hiền lành, điềm tĩnh lại hiểu chuyện, khi không bỗng dưng lại nổi giận đùng đùng như thế này thực sự rất bất bình thường.
“Đình Bảo!” Anh giơ tay lên định vuốt ve khuôn mặt Đình Đình nhưng bị cô đánh cho một cái rất mạnh.
Tần Tống bị đánh đau vội rụt tay về, Hàn Đình Đình lại hơi mủi lòng, cô bỗng thấy mình quá nóng nảy bộp chộp, im lặng một hồi rồi mới ủ rũ nói với Tần Tống: “Anh vào trong đi, đừng theo em, em tự về nhà!”
“Không được!” Tần Tống lập tức cự tuyệt: “Em muốn thế nào thì phải nói với anh, chứ đừng buồn bực khó chịu như thế! Em nghĩ xem, một mình em về nhà thì anh làm sao mà yên tâm tiếp khách ở đây được chứ?”
“Hồi nãy không có em chẳng phải anh vẫn tiếp khách rất vui vẻ đó sao? Còn cười nói hớn hở thế kia mà!” Hiện tại cô giống như một con mèo đang xù lông, sức chịu đựng đã đến cực điểm, dám chọc vào cô lúc này, dù chỉ một chút xíu thôi, cũng sẽ bị cô dùng bộ móng vuốt sắc nhọn kia cào cấu đấy!
Tần Tống bất lực, hít vào một hơi, nhìn cô nói: “Đình Đình, anh chưa bao giờ giải thích bất kỳ chuyện gì với bất cứ người nào hết, em là ngoại lệ duy nhất của anh, vì em mà anh bằng lòng giải thích hay thề thốt gì cũng được. Anh đối với Uyển Phi Phi thật sự ngay cả thiện cảm cũng chẳng có, cùng lắm thì cũng chỉ có chút thích thú thôi. Đó là chuyện kinh doanh, hoàn toàn không liên quan đến việc cô ta là ai, thậm chí cũng chẳng liên quan đến việc cô ta là nam hay nữ nữa. Chỉ là sự so sánh bản chất bình đẳng trong cùng một lĩnh vực mà thôi…”
“Anh đừng nói nữa!” Hàn Đình Đình cũng hít vào một hơi dài: “A Tống, anh đừng nói nữa! Em biết vừa nãy em đã quá đáng, em xin lỗi… Em cũng không biết tại sao tối nay em lại thất thường như vậy… Công việc của anh rất phức tạp, em không hiểu gì cả, anh cần tri kỷ… Em hiểu rồi, sau này… sau này em sẽ không làm loạn nữa.” Đình Đình cúi đầu nói liền một mạch: “Anh để em về nhà đi, em thực sự không muốn vào trong đó nữa!”
“… Để anh đưa em về!”
“Không cần!”
“Anh đưa em về…”
“Đã bảo là không cần rồi mà!” Con mèo con bỗng dưng xù lông, giãy giụa thoát khỏi vò