Trương Phác Ngọc vẽ một con gà con lên lớp bột rắn đanh bó chặt trên cánh tay của con trai, vừa vẽ vừa hỏi anh đến lần thứ tám mươi mấy: “A Tống, rốt cuộc con làm ảo thuật gì cho Đình Đình xem mà gãy luôn cả tay thế này?”
Tần Tống nằm trên ghế sô-pha, cánh tay phải lành lặn vắt ngang mắt, giả bộ chết.
Tần Uẩn khẽ kéo vợ: “Phác Ngọc… Đừng hỏi nữa!”
Trương Phác Ngọc tỏ vẻ tiếc nuối: “Em cũng muốn nó làm ảo thuật cho em xem mà.”
Tần Uẩn ngoảnh mặt, thở dài bất lực: “Em muốn cánh tay phải của con trai bảo bối gãy nốt hay sao?”
Trương Phác Ngọc lắc mạnh đầu, lúc này mới chịu nhả Tần Tống ra, không hỏi đông hỏi tây gì thêm nữa.
Hàn Đình Đình tiễn thợ điện ra cửa rồi quay vào nói: “Cầu dao điện đã sửa xong rồi ạ.”
“Sửa nhanh vậy hả?” Trương Phác Ngọc hoàn toàn vô tâm nhả ra một câu.
Người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý, gương mặt Tần Tống đột nhiên tối sầm lại, đôi chân dài thõng xuống, anh ngồi dậy xỏ chân vào đôi dép lê đi trong nhà. Trương Phác Ngọc ở đằng sau thấy vậy hớt hải gọi: “A Tống! Con đi đâu thế?”
“Đi vệ sinh!” Anh bực bội đáp.
“Một tay không tiện đâu!” Trương Phác Ngọc chuyển hướng sang con dâu: “Đình Đình, con mau vào giúp nó đi!”
Hàn Đình Đình đang uống nước táo, suýt chút nữa thì sặc lên cả mũi.
***
“Khụ… Tần Tống!” Ở ngoài phòng vệ sinh, mặt Hàn Đình Đình còn đỏ hơn cả trái táo: “Anh… đã xong chưa?”
“Làm gì?” Tần Tống cáu gắt.
“Mẹ bảo tôi hỏi anh… có cần giúp không…” Dứt lời, Đình Đình đưa hai tay lên bưng mặt, nóng quá đi à!
Phía trong yên ắng một hồi, lát sau cửa đột ngột mở ra… Hàn Đình Đình kinh ngạc nhìn anh một tay đang kéo quần, uy phong thần vũ đứng ở trước mặt mình… Thảm rồi, mặt cô sắp bị nướng chín luôn rồi!
Tần Tống đanh mặt lại, vốn định một tay kéo cô vào trong, thế nhưng một tay bó bột đang treo ở trước ngực, còn tay kia thì đang bận cài thắt lưng, anh đành trợn mắt nhìn “bánh bao nhỏ quê mùa”: “Vào đi!”
Hàn Đình Đình theo phản xạ có điều kiện, ngoan ngoãn bước sau anh vào nhà vệ sinh. Thực ra căn phòng cũng không nhỏ lắm, có điều hai người vừa bước vào trong đó, không gian lập tức trở nên chật chội.
Tần Tống chỉ chỉ thắt lưng của mình: “Cài giúp tôi!” Anh không quen chỉ dùng một tay, hồi nãy chật vật mãi vẫn không cài được.
Hàn Đình Đình nhận lệnh, vội vàng ra tay. Ánh mắt lia đến chỗ đó của anh, cô bỗng nhớ đến lần Tần Tống ném di động của mình đi, cô và Từ Từ lúc đó đang nhắn tin cho nhau… “Kích cỡ ra sao?” – “Một bọc… bự lắm!”
Gương mặt Đình Đình bỗng đỏ ửng lên, lần này thì bị nướng chín thật rồi!
Chương trình biểu diễn ảo thuật của Tần Tống bị “bể show”, “đạo cụ” anh mất bao công sức chuẩn bị không biết văng đi đâu mất, đường dây điện thì không sửa được, lại còn bị gãy tay, thể diện của mình trước mặt Đình Đình sụt giảm nghiêm trọng, vì thế mà anh luôn cảm thấy khó chịu, bực bội trong lòng mãi không thôi. Bây giờ lại thấy cô đang đỏ bừng mặt cẩn thận cài thắt lưng cho mình, bộ dạng xấu hổ bối rối này đã phần nào bù đắp cho lòng tự tôn của anh. Nhìn một hồi vẫn thấy Đình Đình đang cúi đầu mò mẫm ở “chỗ đó” của mình, Tần Tống bất giác cảm thấy có gì đó không được ổn cho lắm… Anh cảm thấy có chút bất thường, còn Hàn Đình Đình thì ngày càng căng thẳng hơn, kéo lên kéo xuống mãi cái mặt thắt lưng của anh mà vẫn không được, cô lo lắng giải thích: “Kéo… kéo… kéo…” Kéo không nổi!
Tần Tống nổi điên! Dù gì thì anh cũng là vì bảo vệ cô nên mới ngã gãy tay, cô đã không giúp đỡ lại còn “là lá la”[1]?
[1] Trong tiếng Trung, từ “kéo” phát âm là “la”, đồng âm với từ tượng thanh.
Anh hùng hổ cúi đầu, chẳng nói chẳng rằng cắn lấy đôi môi đỏ mọng của cô. Hàn Đình Đình thất kinh, còn chưa kịp giãy giụa đã bị anh ép sát vào lòng, đôi môi bị ngậm chặt, cổ họng cô phát ra âm thanh mỏng manh yếu ớt, thế là càng bị chiếc lưỡi của Tần Tống xông vào điên cuồng càn quấy.
Cô thẹn thùng rên lên một tiếng rồi mềm nhũn trong lòng anh, cả người Tần Tống nóng bừng. Anh ôm cô, ép cả người cô sát vào thân thể rắn chắc của mình, cảm giác như… đột nhiên chìm vào giữa đám mây bồng bềnh, ngón tay đưa đến đâu liền thấy mềm mại đến đó. Đôi môi anh đang ngậm trong miệng khẽ run lên, rồi cả người cô cũng bắt đầu run rẩy trong lòng anh, thế là Tần Tống lại càng siết chặt vòng ôm, hô hấp khó khăn… Vậy thì để cho tất cả mọi người đều khỏi cần hít thở luôn đi!
Hàn Đình Đình bị thiếu khí đến mức gần ngất, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, cả người mềm nhũn, trong khi vòng ôm của Tần Tống lại ngày càng siết chặt. Cuối cùng, đến khi vòng tay đó hơi nới lỏng ra một chút, cô như choàng tỉnh cơn mê, ánh mắt đờ đẫn dựa vào lòng anh thở dốc. Tần Tống cụng trán vào cô, cũng thở dốc liên hồi. Mới “nghỉ giải lao” được khoảng năm giây, Hàn Đình Đình vừa tỉnh táo được đôi chút, Tần Tống lại lập tức ép xuống…
Người cô ấy thật nóng! Tần Tống vừa hôn ngấu nghiến vừa điên đảo thần hồn. Khi hôn cô, anh không thể kiềm chế được, luồn ngón tay vào trong lớp áo của cô, mân mê vùng da mềm mại mịn màng ở eo cô, rồi dần dần đưa tay lên cao hơn nữa. Ngón tay anh lướt đến đâu, làn da non mềm lại nổi da gà hết sức đáng yêu tới đó. Trong cơn điên đảo anh bỗng phát hiện, càng lúc bản thân mình càng hứng thú đến mức không thể kiềm chế nổi, không biết làm sao để diễn tả hết được sự kích động này! Anh chỉ còn cách điên cuồng quấn lấy lưỡi cô, rồi không suy nghĩ gì cắn mạnh một miếng… “Đau… á!” Hàn Đình Đình đau đến mức mồ hôi rịn ra đầy trán, trong khoảnh khắc cảm nhận lưỡi mình chắc đã bị Tần Tống cắn đứt lìa, cô liền đẩy mạnh anh ra, mở cửa đánh “rầm” một tiếng, rồi tựa lưng vào cửa bưng miệng không ngừng thở dốc. Tần Tống vẫn còn đang trong cơn mơ màng, đôi mắt anh vẫn hết sức nóng bỏng, anh giơ tay định kéo Đình Đình lại, nhưng cô nhanh nhẹn cúi người tránh đi, mở cửa chạy mất…
***
Trương Phác Ngọc nghe thấy tiếng động, một lát sau thấy cô con dâu ngoan hiền bỗng chạy bổ ra ngoài, dường như có dã thú đang đuổi theo phía sau, liền hỏi: “Sao thế con?”
Hàn Đình Đình định lên tiếng trả lời nhưng lưỡi đau như bị rút gân, chỉ có thể phát ra những âm thanh ú a ú ớ. Trương Phác Ngọc nhướng mắt cẩn thận quan sát, thấy con dâu mặt mày đỏ bừng, mồm miệng thì sưng vù, là một người từng trải nên bà lập tức hiểu ra, nở nụ cười hết sức mờ ám…
Tần Tống ở trong phòng vệ sinh không ngừng xoay vòng vòng. Sau khi bình tĩnh lại, anh dùng một tay thần tốc gài chặt thắt lưng, không chút chần chừ đuổi theo cô ngay lập tức.
Hàn Đình Đình bê cốc nước táo hồi nãy đang uống dở lên tu ừng ực, thấy anh đi đến liền cuống cuồng ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Tần Tống ngông nghênh đi đến ngồi trên ghế sô-pha ngay cạnh cô, như cười như không nghiêng đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm cho đến lúc nhiệt độ nóng bỏng mà cô khó khăn lắm mới làm dịu đi được trong chốc lát lại rực lên, anh đắc ý quay đầu nói với cô giúp việc: “Cho tôi một cốc nước ép táo!”
Trương Phác Ngọc thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Ô! A Tống, con bắt đầu thích nước táo từ khi nào vậy?”
Tần Tống ngắm “bánh bao nhỏ quê mùa” đang đỏ mặt cúi đầu lảng tránh, cười tà ác liếm khóe môi, nhớ lại việc thú vị ban nãy, vẻ mặt anh thích thú vô cùng: “Vừa xong…”
***
Tần Tống từ hồi bị ngã gãy tay không thể lái xe, đi làm hay tan sở đều có tài xế đưa đi đón về. Hàn Đình Đình ngại làm phiền người ta chạy đường vòng, nên mỗi ngày đều kiên trì cuốc bộ hai mươi phút đến nhà trẻ, Tần Tống cảm thấy rất chướng mắt. Một ngày đẹp trời, lúc tan sở anh lại đột nhiên xách theo một chiếc xe đạp điện màu hồng về nhà. Màu hồng phấn xinh xắn, khỏi phải nói là đáng yêu đến mức nào! Hàn Đình Đình sung sướng đạp xe quanh phòng khách mấy vòng, lúc Tần Tống từ trong bếp rót nước đi ra, không chú ý nên bị cô va phải.
Hàn Đình Đình cuống quýt nhảy xuống xe, chạy đến trước mặt Tần Tống vừa xin lỗi vừa chùi nước, Tần Tống chau mày: “Kỹ thuật của em tệ quá! Thế này sao tôi có thể yên tâm để em ra đường được? Không được, tịch thu xe!”
Thấy “bánh bao nhỏ quê mùa” nghiêm chỉnh tuyên thệ, Tần Tống bỗng bật cười, vươn tay ra véo má cô. Biểu hiện vừa rồi của cô cứ như là đang nhõng nhẽo với anh vậy, điều này đã khiến cho tâm trạng của anh bỗng trở nên rất tốt, cực kỳ tốt!
Đáng tiếc, sự thực đã chứng minh, sự bảo đảm của Hàn Đình Đình chẳng đáng tin chút nào!
Đó là một buổi chiều thứ sáu hiếm hoi Tần Tống được về sớm, anh dừng xe trước cổng nhà trẻ, đợi cô cùng về nhà. Xe đạp điện quá bé lại quá thấp, Tần Tống ngồi đằng sau, đôi chân dài đang không biết để vào đâu ấy liền duỗi thẳng ra trước áp lên chân Hàn Đình Đình. Hàn Đình Đình dịch chân ra tỏ ý kháng nghị, anh lại dứt khoát vươn tay phải lên vòng quanh eo cô, thoải mái dựa vào lưng cô, ôm chặt lấy cô.
“Tần Tống!” Ban ngày ban mặt, Hàn Đình Đình xấu hổ đỏ mặt.
Tần Tống có vẻ uể oải: “Hử?”
“Bỏ tay ra đi!”
Tần Tống dụi dụi mặt vào lưng cô, gương mặt thỏa mãn cười tít mắt: “Không đấy!”
“Đẩy anh xuống xe bây giờ!”
“Em có thể thử xem!”
Kít… Chiếc xe đạp điện màu hồng nhỏ xinh đột ngột phanh gấp, cả hai người theo quán tính chồm về phía trước, Tần Tống siết chặt cánh tay đang quấn quanh người cô, nhanh nhẹn ôm “bánh bao nhỏ quê mùa” đứng lên. Chiếc xe đổ cái “rầm” vào chân anh, anh đau đớn la oai oái: “Hàn Đình Đình! Em làm thật sao?”
Hàn Đình Đình im lặng không phản ứng.
Tần Tống ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô, không biết trên mặt “bánh bao nhỏ quê mùa” là biểu cảm gì, cứ đứng thẫn thờ nhìn về phía trước, không hề chớp mắt. Một chiếc Mercedes 350 sáng loáng đang đỗ ngay trước cửa nhà họ, một người đàn ông cao to, khoác chiếc áo măng tô màu xám đang tựa vào thân xe. Anh ta đi đôi găng tay da màu đen, đang hơi cúi đầu châm thuốc, chiếc bật lửa được mở ra rồi đóng lại rất nhanh, điếu thuốc cũng lập tức bén lửa, khói thuốc dần lan tỏa, vây quanh gương mặt nhìn nghiêng đầy góc cạnh của người ấy, thật đàn ông biết bao, nam tính biết nhường nào! Lúc này, người ấy cũng đã nhìn thấy Tần Tống và Hàn Đình Đình, liền mỉm cười dập tắt điếu thuốc, sải bước về phía hai người, tà áo khoác dài tung bay trong gió, khiến Tần Tống nhớ lại hình ảnh “đạp gió bước đến, tà áo phấp phới” mà Hàn Đình Đình đã từng miêu tả.
Ánh mắt Tần Tống đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
***
Trần Dịch Phong tới gần, toàn thân Hàn Đình Đình cứng ngắc như bị khóa chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Nhưng anh không nhìn về hướng cô trước mà quay ra thụi một đấm vào người đang đứng ngay sau cô, cười nói: “Tần Tiểu Lục, đã lâu không gặp!”
Tần Tống rắn rỏi đỡ lấy cú đấm khá mạnh của Trần Dịch Phong, trong lòng chấn động đến mức suýt thổ huyết nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra rất bình thản, nhàn nhạt cười: “Đã lâu không gặp, Trần tổng!”