Hàn Lăng như bị sét đánh trúng, mắt mở to, không thể tin vào tai mình, cả người cứng đờ.
Liễu Đình Phái thở ra một hơi, loại cảm giác này thật giống như vừa gỡ được một gánh nặng trên vai xuống.
Tình yêu đối với nàng không biết đã bắt đầu từ lúc nào. Có lẽ là từ khi hắn vô ý rơi từ nóc nhà xuống, trong khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã không kìm lòng được, đã bị nàng hấp dẫn.
Hắn chưa bao giờ dám đối diện với tình cảm này, không dám biểu lộ với nàng vì hắn cảm thấy còn chưa phải lúc. Nhưng hôm nay, hình như không thể trì hoãn thêm được nữa.
Mặt trăng ló ra sau áng mây, ánh sáng dìu dịu tỏa xuống, gió đêm nhẹ thổi, bốn phía vô cùng yên tĩnh, hai người ngồi trên mặt cỏ, cảm xúc mênh mông.
“Hàn Lăng…”
“Đình Phái…”
Rất lâu, hai người cùng nhau đánh vỡ trầm mặc.
“Ngươi nói trước đi…”
“Ngươi nói trước đi…”
Lại là trăm miệng một lời!
Hàn Lăng lại cắn môi theo thói quen, do dự trong chốc lát, rốt cục ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Liễu Đình Phái, “Đình Phái, ngươi biết rõ ta…”
“Đừng nói với ta ngươi không phải xử nữ, cũng đừng nói với ta ngươi đã có nhi tử, những điều này ta không để ý!”
“Nhưng mà…”
“Tới cổ đại tám năm, ngoài việc đánh đấm giết chóc, hoàn thành nhiệm vụ, làm cho bản thân ngày càng mạnh hơn thì cuộc sống tình cảm của ta có thể nói là trống rỗng. Gặp gỡ ngươi chính là bước ngoặt lớn trong cuộc sống của ta. Vì ngươi, ta lần đầu tiên vi phạm bang quy, lần đầu tiên đối chọi quyết liệt với nghĩa phụ. Ta vốn cho rằng ta làm như vậy là bởi vì ta và ngươi cùng là người hiện đại, ta không nỡ làm ngươi bị thương tổn!”
Liễu Đình Phái ngừng một lát, tiếp tục thẳng thắn: “Tuy nhiên, ba năm tìm kiếm đã làm cho ta hiểu ra, hiểu rằng ngươi, Hàn Lăng, đã bất tri bất giác tiến vào chiếm giữ lòng ta. Một tháng ở chung ngắn ngủi tại Xinh Tươi quốc càng làm ta hiểu rõ, lòng mình đã rơi vào tay giặc, mà người xâm lược kia, không là ai khác ngoài ngươi, Hàn Lăng!”
“Đình Phái…” Hàn Lăng không biết làm sao, chỉ nhìn hắn, nếu không phải chính tai nghe thấy, nàng thật khó tin rằng một người tùy tiện như hắn cũng có thể nói ra những lời nói chân tình như thế, cảm động như thế.
“Lạc Lạc tuy không phải là con đẻ của ta nhưng với ta, tính mạng của hắn còn quan trọng hơn cả của ta, đơn giản bởi vì hắn chính là mạng sống của ngươi.” Lần này, Liễu Đình Phái không nhìn Hàn Lăng nữa mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm tịch liêu, ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn, làm lộ ra vẻ nhu hòa, “Mỗi lần nghe hắn gọi phụ thân của ta, mụ mụ ta, ta lại cảm thấy cảm động vô cùng, cũng không nhịn được mà cầu khẩn thời khắc đó vĩnh viễn đọng lại.”
“Ta không quan tâm chuyện xử nữ hay không, cũng không có huyết thống rối rắm, yêu một người thì cần phải đón nhận tất cả của người đó. Chỉ cần ngươi nguyện ý, chúng ta tương lai có thể không có con cũng được, thời gian tới, có ngươi, có ta, cả Lạc Lạc nữa, một nhà ba người là đủ rồi.”
Liễu Đình Phái, điển hình của nam nhân chòm sao Bò Cạp, dám yêu dám nói, lời miệng nói ra chính là điều trong lòng nghĩ. Có lẽ người khác sẽ cảm thấy lời nói của hắn rất dối trá, rất ác tâm, tuy nhiên, tất cả những điều này đều là thực tâm hắn. Hắn cho rằng, nếu muốn biểu lộ, không bằng nói ra tất tật.
Hàn Lăng lại bị chấn trụ. Mỗi một từ, mỗi một câu hắn nói đều xuất phát từ tâm can hắn, làm cho nàng rung động, làm nàng tâm ý viên mãn, làm nàng cơ hồ muốn nói với hắn, nàng cũng thích hắn!
Nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn trốn tránh, “Đình Phái, ta… ta thật sự không nghĩ tới tình cảm của ngươi đối với ta lại như vậy, ta cho là… ta vẫn cho rằng ngươi coi ta là người nhà, ta… ta thật sự không biết phải trả lời ngươi như thế nào.”
“Không sao! Hàn Lăng, thật sự không sao!” Nhận thấy Hàn Lăng bối rối khó xử, Liễu Đình Phái cảm thấy đau lòng, hắn trấn an nàng, “Kỳ thật, ta cũng không nghĩ lại biểu lộ nhanh như vậy, có lẽ là vì… là vì Vi Phong lần nữa xuất hiện khiến cho ta luống cuống, ta sợ, ta lo lắng ngươi lại lần nữa rơi vào lưới tình của hắn.”
“Đình Phái…”
“Hàn Lăng, ngươi cho rằng ta ích kỷ cũng được, cho rằng ta hèn hạ cũng được, ta vẫn sẽ nói với ngươi, Vi Phong thật sự không thích hợp với ngươi, hắn không phải đối tượng ngươi cần phải đi theo, lại càng không phải là người ngươi có thể tư thủ bầu bạn.”
“Ta hiểu!”
“Cho nên, mặc kệ ngươi có không chấp nhận ta đi nữa, chỉ xin đừng có bất cứ liên hệ gì với hắn, vì ngươi, mà đồng thời cũng là vì Lạc Lạc!”
Hàn Lăng trầm mặc một lúc lâu mới ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Liễu Đình Phái, nghiêm túc nói: “Đình Phái, ta rất cảm tạ những biểu lộ của ngươi, càng thêm cảm tạ tình cảm của ngươi, chỉ bởi vì quá bất ngờ nên ta tạm thời không phản ứng kịp, hãy cho ta một chút thời gian, ta sẽ cân nhắc về quan hệ giữa chúng ta, được không?”
“Ân! Ta hiểu! Nhưng Hàn Lăng, ta hy vọng những thổ lộ của ta sẽ không tạo thành gánh nặng cho ngươi, ngươi có thể sống vui vẻ là ta rất vui mừng. Nếu ngươi có thể đón nhận ta, ta sẽ phi thường cao hứng; nếu có không được thì cũng không thành vấn đề, dù sao tình yêu không thể miễn cưỡng. Ta chỉ hy vọng, bất luận kết quả như thế nào, chúng ta vẫn có thể giống như trước đây, vui vẻ ở chung một chỗ, không có bất kỳ ý nghĩ nào khác, chỉ đơn giản là ở cùng nhau!”
“Được, ta đáp ứng ngươi!”
Câu trả lời của nàng làm tâm tình Liễu Đình Phái khôi phục được chút nhảy nhót, “Muộn rồi, ngươi đi ngủ đi.”
“Ngươi thì sao?”
“Ta muốn ngồi thêm một lúc.”
“Ta ngồi cùng ngươi!” Hàn Lăng không cần suy nghĩ, thốt lên.
Liễu Đình Phái đầu tiên là sững sờ, song lập tức lắc đầu, “Không cần, ta muốn ở một mình!” Vừa nói, hắn nằm xuống, mười ngón tay đan vào nhau, kê xuống dưới đầu.
Hàn Lăng nhìn hắn một lúc rồi đứng lên đi về phòng.
Liễu Đình Phái cũng không nhìn theo nàng, hai mắt vẫn nhắm, cả người giống như đang rơi vào trầm tư.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Trở lại tẩm phòng, Hàn Lăng thay áo ngủ, nhẹ nhàng bước đến giường, nghiêng người nằm xuống cạnh Vi Lạc, vừa vỗ nhẹ lên trán hắn vừa ngắm nhìn hắn ngủ, đầu óc lại nghĩ đến việc xảy ra khi nãy.
Quan hệ với Liễu Đình Phái, nàng vẫn cho rằng đó là quan hệ bằng hữu, thân nhân hay là tri kỷ, chỉ có quan hệ tình nhân là nàng chưa từng nghĩ tới.
Hai người đến từ một nơi, có chung tư tưởng, chung đề tài, ở cùng một chỗ chỉ để cuộc sống dễ chịu hơn.
Lạc Lạc gọi hắn là cha, nàng cũng không nghĩ gì, nàng cho rằng, đó chỉ là một cách xưng hô, không đại biểu cho cái gì cả.
Những lời nói chiều nay của hắn làm nàng vô cùng bất ngờ, tấm lòng bao dung của hắn khiến nàng dị thường cảm động; hắn đích thực đã rung động sâu lắm rồi.
Có người chồng như thế thì còn cầu gì nữa? Trong khoảnh khắc đó, nàng đã rung động, thiếu chút nữa thì nàng đã nói với hắn rằng nàng đón nhận tình yêu của hắn, rằng nàng cũng thích hắn. Dù sao, trên bất cứ phương diện nào, hắn đều hơn hẳn Vi Phong.
Vi Phong, kẻ mà nàng đã nghĩ ra trăm phương nghìn kế để rời đi, không thể ngờ rằng cuối cùng cũng hội ngộ. Càng khó hiểu chính là nàng còn làm… chuyện đó với hắn. Mối quan hệ vốn định đặt sang một bên lại trở nên dây dưa không rõ.
Hắn dùng thủ đoạn đưa bản thân tới đo, đúng là rất hèn hạ. Bản thân có quyền cự tuyệt, nhưng lại không hề giãy dụa hay phản kháng gì, lại còn hưởng thụ, vậy thì bản thân là thế nào?
Nữ nhân vốn mềm yếu. Nàng trải qua đêm xuân cùng hắn, có phải là trong lòng nàng vẫn còn có hắn? Hay là, nàng cơ bản là chưa có quên hắn, tình yêu của nàng đối với hắn vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là đã bị nàng dồn nén sâu nơi đáy lòng?
Nàng nhớ rất rõ tối qua bản thân đã vội vàng thế nào, nhiệt hỏa thế nào, phảng phất như trúng ma chú của hắn, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn cùng hắn trèo lên đỉnh dục vọng.
Một khắc đó, bản thân và hắn thập phần ăn ý, tất cả dường như trở lại ngày trước, cảm giác đó vô cùng đẹp đẽ, vô cùng kỳ diệu, làm nàng không nỡ rời đi.
Nghĩ, lại nghĩ, Hàn Lăng không khỏi cởi cúc áo ngủ, nhìn chăm chú vào những vết đỏ trên người, đây là dấu ấn của sự điên cuồng đêm qua, cũng là ấn ký hắn lưu lại trên người nàng.
Hắn nói một khắc đó giúp hắn rốt cục hiểu cái gì gọi là linh nhục kết hợp. Bản thân có nên tin không? Hắn… như vậy, muốn hắn ba năm không đụng vào nữ nhân tựa hồ còn khó hơn lấy đi tính mạng của hắn nữa.
Mặt khác, cho dù hắn có thủ thân như ngọc đi chăng nữa, liệu những nữ nhân kia có chịu buông tha hắn không? Vô luận là triều đại nào, thiết lập hậu cung đều là có hai mục đích, thứ nhất là thỏa mãn hoàng đế, thứ hai là cân bằng các thế lực trong triều.
Cho nên, nàng không được tin hắn! Thật vất vả mới lựa chọn ra đi, nhất định không thể theo hắn về. Dù sao, hắn là hoàng đế, vĩnh viễn sẽ không chung thủy với mình bản thân nàng.
Huống hồ, ở hoàng cung người lừa ta gạt đó, khắp nơi bẫy giăng, nàng không muốn phải nếm lại cảm giác mất đi Vi Lạc nữa.
“Thúc thúc, ta thích ngươi, thúc thúc…”
Tiếng nói mơ của Vi Lạc kéo Hàn Lăng ra khỏi trầm tư.
Ánh mắt mê mang lại hữu thần trở lại, ngắm nhìn bảo bối trước mắt, khóe môi Hàn Lăng lộ ra một nụ cười khổ sáp.
Thúc thúc mà Vi Lạc nói chẳng phải là Vi Phong sao! Nếu như cho hắn biết thúc thúc mà hắn thích chính là thân sinh phụ thân của hắn thì hắn sẽ có cảm tưởng gì?
Suy nghĩ ngày càng loạn, đầu cũng ngày càng đau, Hàn Lăng phiền muộn than một tiếng, nằm thẳng người, hai mắt bình tĩnh nhìn trần nhà, thật lâu cũng không thể ngủ…
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Bởi vì tối qua ngủ muộn nên sáng nay đúng giữa giờ Tỵ nàng mới rời giường.
Lúc nàng đến đại sảnh thì thấy Liễu Đình Phái và Vi Lạc đang ăn sáng.
“Đình Phái, sao không gọi ta dậy?” Hàn Lăng ngáp dài, đi tới trước bàn.
Trên bàn bày mấy món điểm tâm, có trứng trần nước sôi, bánh mì, cháo hoa, rau, củ cải, còn cả bánh kem. Những thứ này đều do Liễu Đình Phái chế biến.
“Ngủ không ngon giấc sao?” Hàn Lăng trông thật mỏi mệt, Liễu Đình Phái thì thần thái sáng láng, tựa hồ tối hôm qua không xảy ra chuyện gì vậy.
“Hôm nay là ngày cuối cùng của triển hội, sẽ có rất nhiều việc.” Hàn Lăng ngồi xuống cạnh Vi Lạc, tiện tay cầm lấy một cái bánh mì nhét vào miệng.
“Nghi lễ bế mạc mười giờ mới bắt đầu, ngươi có thể ngủ thêm nửa tiếng!” Liễu Đình Phái trêu nàng.
Nhìn vẻ bình tĩnh của Liễu Đình Phái, Hàn Lăng không khỏi ngạc nhiên. Hắn sao không có một chút dị trạng nào? Đây không phải là phản ứng của kẻ bị từ chối nha! Chẳng lẽ tất cả những gì xảy ra hôm qua đều là mộng?
“Đừng nghĩ nhiều, mau ăn đi!” Liễu Đình Phái rót ra một ít kem đưa cho Hàn Lăng, “Chuyện tối hôm qua là thật. Ngươi đã nói sẽ không lo lắng mà. Trước khi ngươi chính thức trả lời, ta sẽ duy trì trạng thái bình thường.”
Hắn biết bản thân đang suy nghĩ gì! Hàn Lăng lại là một hồi kinh ngạc.
“Di, mụ mụ người bẩn quá!” Vi Lạc đột nhiên nói một câu.
Hóa ra Hàn Lăng vừa rồi bị kinh ngạc quá mà quên ngậm miệng, làm cho miếng bánh mỳ rơi ra.
“Hắc hắc…” Hàn Lăng không tự nhiên cười cười, nắm chiếc khăn lông bên cạnh lên lau đi vết bẩn, sau đó