Vi Phong càng hưng phấn dị thường, chẳng những trọng thưởng cho thái y mà ngay cả các cung nô trong Dụ Nhân cung cũng có phần.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Màu sắc tươi sáng, dáng hoạt bát khả ái, thật sự là đẹp nha.” Hàn Lăng lật tay xem tấm áo, tấm tắc khen, đôi mắt to mỹ lệ lộ vẻ hâm mộ.
Từ sau khi thoát chết ở Vân Tiêu đảo, nàng không dám vào đó lần nào nữa, ngay cả Cúc Lăng các hay những nơi khác trong hoàng cung cũng rất ít khi đến. Đa số thời gian nàng ở trong phạm vi Dụ Nhân cung.
Mỗi ngày trôi qua vô cùng đơn điệu. Nàng từng nghĩ tới việc thiết kế trang phục để giết thời gian, để có thể bồi dưỡng thêm thiên phú thiết kế cho cục cưng. Nhưng lại sợ bị Vi Phong phát hiện ra mà sinh nghi, nên không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý nghĩ đó, tiếp tục đếm thời gian nặng nề trôi đi.
“Nếu như tỷ tỷ của ta ở đây, nhất định sẽ làm được nhiều thứ hấp dẫn.” Hốt nhiên, Cốc Thu nói một câu, giọng điệu thật cô đơn và đau thương.
Hàn Lăng tức thời ngây ngốc, thiếu chút nữa nghĩ nói cho nàng, kỳ thật, bản thân chính là Hàn Lăng, là “Tỷ tỷ” mà nàng ngày đêm nghĩ tới.
Tuy nhiên, nhìn qua đám cung nô chung quanh, nàng cuối cùng cũng nhịn xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Cốc Thu, quần áo này là tự tay ngươi may sao?”
“Ách, kỳ thật… Kỳ thật không hoàn toàn là ta làm.”
“Sao?”
“Kiểu dáng là Ti Thải nghĩ ra, vải vóc do ta lựa chọn, quá trình may cũng là ta phụ trách.”
“Ti Thải? Ý ngươi là nữ quan Ti Thải phường? Ngươi quan hệ với nàng tốt không?”
“Ân, trước khi ta là quý nhân thì từng là cung nữ ở Ti Thải phường. Ti Thải là người rất tốt, rất thiện lương.”
“Vậy sao? Xem ra hôm nào đó ta cũng muốn gặp nàng.”
Cốc Thu nghe xong thì rất vui mừng, “Nàng hẳn sẽ rất cao hứng.”
“Làm sao ngươi biết được nàng sẽ cao hứng?”
“Ách, ta… ta đoán vậy.” Dù sao, Tinh phi tỷ tỷ không để ý đến thân phận kết giao cùng nàng, đối với nàng mà nói là vinh dự vô cùng.” Cốc Thu chuyển đề tài, “Được, Tinh phi tỷ tỷ, tiểu hoàng tử gần đây có ngoan không?”
“Có!” Hàn Lăng gật đầu, tay trái xoa lên cái bụng tròn vo, trên mặt lộ vẻ từ ái. Vì tâm can bảo bối này, nàng đã hao hết công phu cùng tinh lực.
“Nương nương, Phó thái y và Triệu thái y tới.” Đột nhiên, một tiểu thái giám đi đến.
“Để cho bọn họ vào.”
Phó thái y cùng Triệu thái y tiến vào đại điện, như thường lệ bắt mạch cho Hàn Lăng và kiểm tra thai vị.
Nhìn hai tên thái y trước mắt, Hàn lăng đầu óc bỗng dưng có một cái ý nghĩ: “Phó thái y!”
“Nương nương!”
“Theo ngươi thấy thì thân thể bổn cung và hài nhi như thế nào?”
“Quý thể của nương nương và tiểu hoàng tử đều rất khỏe mạnh, vi thần đề nghị, nương nương nên ăn thêm nhiều thực phẩm dinh dưỡng, tẩm bổ thêm, thì cam đoan rằng tiểu hoàng tử sẽ càng khỏe mạnh.”
“Việc này bổn cung biết. Tuy nhiên,bổn cung từng thai vị không đúng, đến lúc đó có thể sinh nở thuận lợi hay không, thái y có nắm chắc mười phần không?”
“Cái…này…” Phó thái y ấp úng, không dám khẳng định.
“Thái y không cần lo lắng. Bổn cung chỉ muốn biết, nếu xảy ra tình huống ngoài ý muốn, ví dụ như khó sinh thì liệu có đối sách gì không?”
Phó thái y và Triệu thái y nhìn nhau, mắt to nhìn mắt nhỏ, không ai trả lời! Y thuật của bọn họ chưa tới cảnh giới tối cao. Phục vụ vài chục năm ở hoàng cung, chuyện tần phi vì khó sinh mà chết bọn họ đã gặp qua không ít.
“Tinh phi tỷ tỷ, sao người lại nói như vậy, tiểu hoàng tử tất nhiên có thể thuận lợi ra đời. Còn nữa, người và tiểu hoàng tử đều bình an vô sự.” Cốc Thu kinh sợ, cơ hồ muốn khóc.
Hàn Lăng cười an ủi nàng, nói nàng đừng lo lắng. Sau đó, đưa mắt bảo cung nữ đưa tới một cái hộp gấm, nàng mở ra, lấy ra đồ bên trong.
Mọi người vừa nhìn thấy đã bị nó dọa cho cứng đơ người, đó là… một con dao, một con dao vô cùng sắc bén.
“Phó thái y, Triệu thái y, vạn nhất bổn cung có dấu hiệu khó sinh, mà chỉ có thể lựa chọn một người giữa bổn cung và tiểu hoàng tử, các ngươi cần phải giữ lấy tiểu hoàng tử, biết không?”
“Nương nương…”
“Kỳ thật, hài tử được hình thành trong tử cung của người mẹ.” Hàn Lăng tiếp tục nói: “Cho nên để cứu hoàng tử ra, các ngươi phải mổ bụng ta ra.”
“Nương nương…” mọi người đều trợn mắt lên.
Hãy nhớ lấy, lúc đó không được rạch sâu quá, nếu không sẽ làm bị thương tiểu hoàng tử, cần phải mổ từ từ, nhẹ nhàng. Sau khi đưa tiểu hoàng tử ra rồi thì phải nhẹ nhàng phát vào phía sau lưng hắn, như vậy mới có thể bảo trụ tính mạng của hắn! Các ngươi hiểu chưa?”
Phó thái y và Triệu thái y run rẩy, quỳ sụp xuống: “Nương nương, vi thần không dám! Không dám! Từ cổ chí kim chưa từng nghe nói qua cái gì mổ bụng lấy hài tử…”
Các cung nhân khác cũng nhất loạt quỳ xuống, “Nương nương xin hãy nghĩ lại!”
Đúng lúc này Vi Phong hạ triều trở về. Thấy cảnh tượng đó không khỏi cất tiếng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Các ngươi làm gì thế?”
“Hoàng thượng, nương nương yêu cầu thần mổ bụng lấy hài tử, thần ngu dại, không dám làm theo!” Phó thái y cuống quít bẩm báo.
Vi Phong nghe xong, sắc mặt đại biến, chạy ngay đến trước mặt Hàn Lăng: “Tinh Tinh, nàng nói bậy bạ cái gì thế? Nàng không muốn sống nữa sao? Làm sao có thể mổ bụng lấy con chứ?”
Hàn Lăng bảo Cốc Thu, thái y và toàn bộ cung nô lui ra ngoài. Đôi mắt to sáng ngời nhìn chăm chú vào Vi Phong, nghiêm túc hỏi: “Hoàng thượng, thần thiếp có vấn đề muốn hỏi người! Nếu người Hoàng thượng yêu và mẫu thân của Hoàng thượng cùng rơi xuống sông mà người chỉ có thể cứu một người, thì Hoàng thượng sẽ cứu ai?”
“Việc nay… Trẫm có nhiều thị vệ đi theo như vậy, đương nhiên sẽ cứu cả hai người lên!”
“Hoàng thượng, nếu như người chỉ có thể dựa vào sức của một mình người để cứu lên một người, thì người sẽ lựa chọn ai?”
Vi Phong suy nghĩ hồi lâu, cũng vô phương nói ra đáp án.
“Cứu mẫu thân sẽ mất đi người yêu mến, mặc dù tận hiếu nhưng tình cảm sẽ bị khuyết thiếu, cô độc! Còn cứu người yêu sẽ mang tội bất hiếu, lương tâm vĩnh viễn bị cắn rứt!”
“Đó chính là… căn bản không có phương pháp toàn vẹn cả đôi đường!”
“Không sai, đây chính là “lựa chọn”. Con người sống trên cõi đời này phải có cho, có nhận! Bất luận lựa chọn thế nào, cũng không thể viên mãn. Thần thiếp là cho Hoàng thượng chuẩn bị, vạn nhất đến lúc đó thật sự cần phải giữa hai chọn một, xin người bảo trụ tính mạng hoàng nhi, đây sẽ là lựa chọn của thần thiếp.”
“Tinh Tinh!” Vi Phong lệ nóng chảy quanh, chấn động nàng mang đến cho hắn không phải chuyện đùa.
Hàn lăng cũng rơi lệ đầy mặt, chỉ mong, tất cả đều là bản thân buồn lo vô cớ.
Càng gần ngày sinh, Hàn Lăng càng lo lắng, càng trở nên khẩn trương. Nàng vẫn kiên trì tản bộ mỗi ngày, vận động theo căn dặn của thái y.
Kỳ thật, sửa đúng thai vị không có nghĩa là sẽ thành công một trăm phần trăm. Lúc ấy, bác sĩ cũng có nói mặc dù thai vị của dì nàng đã sửa đúng nhưng lúc sinh mà sau hai mươi giờ đau vẫn chưa sinh được thì chỉ có cách mổ.
Vừa nghĩ tới việc bản thân lúc sinh cũng có thể giống tình huống của dì lúc đó là Hàn Lăng lại lạnh dọc sống lưng. Bà nàng từng nói lúc sinh nở, người mẹ chỉ cách cái chết một khoảng cách mỏng manh, chỉ cần không cẩn thận một chút, hậu quả sẽ khó lường.
Ở cổ đại không có thuốc tê, khả năng là hài tử còn chưa được lấy ra nàng đã chết vì đau rồi.
vừa nghĩ đến việc tương lai mình và hài tử âm dương cách biệt, nghĩ đến bản thân phải chết đi khi chưa kịp nhìn mặt hài tử, nghĩ đến hài tử sẽ không có tình thương của mẹ, lòng nàng lại đau như dao cắt.
“Cục cưng, ngươi hãy ngoan ngoãn đi ra, biết không? Như vậy mụ mụ mới có thể nhìn ngươi trưởng thành, mới cho ngươi tình yêu vô hạn được.” Nàng cúi mặt nhìn bụng, nhẹ giọng nói. Đột nhiên, nới đó truyền đến một hồi quặn đau, đau làm nàng thiếu chút nữa ngã ra đất.
“Nương nương!” Ba cung nữ đi bên người nàng vội vàng đỡ lấy nàng.
“Đau quá, bụng đau quá, chắc là bổn cung sắp sinh rồi!” Hàn Lăng trán ứa mồ hôi lạnh, cục cưng… cục cưng lại đi ra sớm mấy ngày!
Cung nữ thấy thế thì kinh hoảng thất sắc, lập tức hô to lên: “Người đâu, nương nương sắp sinh, mau đưa nương nương về điện.”
Những cung nô gần đó vừa nghe liền nhao nhao chạy lại, dè dặt đỡ lấy Hàn Lăng, đi vào đại điện, đến tận tẩm phòng.
Vài người chạy đi tìm thái y và bà đỡ, một vài kẻ khác chạy đi Dụ Loan điện bẩm báo Vi Phong lúc đó đang lâm triều…
Chính điện chật ních người, chỉ chừa ra một lối đi nhỏ.
Vi Phong lòng như lửa đốt nhìn ra xung quanh, gần một ngày rồi, hài tử còn không ra, tâm trạng vốn vui sướng chờ mong đã sớm bị lo lắng và sợ hãi chiếm cứ, nhiều lần hắn muốn chạy đến, nhưng đều bị Lý Ánh Hà khuyên trụ.
Lý Ánh Hà và bọn Vân phi Thục phi thấy Vi Phong lo lắng bối rối thì không khỏi khuyên nhủ: “Hoàng thượng, đừng lo lắng, Tinh phi vốn khỏe mạnh, sẽ không quá đau đớn đâu! Xin ngài đừng lo lắng, cẩn thận long thể!”
“Xin Hoàng thượng cẩn thận long thể!” Những người khác ở trong điện cũng lớn tiếng kêu lên.
Vi Phong không yên lòng nhìn qua các nàng rồi trở lại trên ghế, đầu cúi xuống, không ngừng nỉ non: “Lăng Lăng, ngươi cần phải đứng vững, nhất định phải đứng vững, trẫm đang đợi ngươi, đợi ngươi!”
Trong tẩm phòng bên này, Hàn Lăng dùng sức cắn khăn lụa, cố nén đau để tránh tiêu hao sức lực bản thân.
“Nương nương, sắp được rồi, thỉnh nhẫn nại, đầu của tiểu hoàng tử sắp ra rồi!” Thanh âm cổ vũ của bà đỡ bay vào tai Hàn Lăng.
Đau quá, ai tới cứu nàng, thật sự đau quá, cả thân thể giống như bị tê liệt, Hàn Lăng thống khổ không chịu nổi, rốt cục cũng chịu đựng không nổi, lớn tiếng khóc lên.
“Nương nương xin đừng khóc, hãy dùng sức! Nhanh lên, hãy nhanh dùng sức!” Tiếng khóc của Hàn Lăng làm cho bà đỡ bối rối, nàng rất rõ ràng, khóc lên sẽ rất tiêu hao khí lực, có vài sản phụ khóc nhiều quá làm cho sức cùng lực kiệt, khiến cho hài tử không ra được mà chết.
Tiếng khóc của Hàn Lăng chẳng những kinh động người bên trong phòng mà cả Vi Phong ở phòng ngoài cũng cảm thấy tâm can như đứt ra, hắn không thể kìm được, không để ý đến chúng nhân đang khuyên can, liền bước vào trong phòng trong.
“Tinh Tinh, đừng khóc, trẫm đang ở bên nàng, đừng sợ!” Vi Phong ngồi xổm xuống đầu giường, cầm lấy tay Hàn Lăng, khích lệ nàng, hống nàng, nhìn nàng tái nhợt yếu ớt, tóc tai bù xù, tâm hắn cũng đau đớn vạn phần.
“Hoàng thượng, thiếp chịu không nổi, mau bảo thái y mổ, đem hài tử ra đi!” Hàn Lăng khóc cầu khẩn Vi Phong.
“Ngoan, đừng như vậy, nhẫn nại thêm chút nữa, hài tử sẽ ra ngay.” Vi Phong càng thêm đau lòng.
“Không, ta không nhẫn nại được nữa, ta tình nguyện chết, cũng không muốn thống khổ thế này. Để ta chết đi, cầu ngươi hãy để ta chết.” Nỗi đau đớn khó hình dung đã làm Hàn Lăng mất đi lý trí. Hiện tại nàng chỉ biết là nàng đang sống không bằng chết, nàng muốn được giải thoát.
“Ta không cho phép!” Vi Phong lập tức quát một tiếng, “Trẫm không cho phép nàng nói như vậy, không có sự cho phép của trẫm, nàng không được chết!” Ngay sau đó, âm thanh lại khôi phục ôn nhu, “Hãy nghĩ đến cục cưng, hắn rất nhu thuận, rất khả ái, nàng sẽ yêu thương hắn, may y phục