giờ lại tặng nô tài vật quý giá như thế, chẳng lẽ người cũng biết Nhị Cẩu?”
Hàn Lăng lắc đầu, “Bổn cung chỉ cảm thấy thái giám này trọng tình trọng nghĩa, đối với chủ tử trung tâm như một, vì bảo vệ tính mạng chủ nhân mà không tiếc hy sinh bản thân, tình cảm như vậy khiến cho bổn cung vô cùng cảm động.”
“Nương nương tâm địa bồ tát, ông trời nhất định sẽ phù hộ người.”
Thật vậy không? Ông trời có phù hộ hay không nàng không biết, nàng chỉ biết ông trời luôn luôn đùa bỡn nàng, khi dễ nàng, nếu không sẽ không để những người bên cạnh nàng lần lượt rời đi.
Một làn giớ thu thôi tới làm tung bay váy Hàn Lăng. Thị vệ thấy thế thì ân cần nhắc nhở: “Nương nương, nơi này gió lớn, không bằng để nô tài đưa người trở về đi thôi.”
“Cám ơn ý tốt của ngươi. Nơi này phi thường yên tĩnh, bổn cung muốn ở lại một lúc.” Hàn Lăng mỉm cười nói.
Nếu để cho người ta nhìn thấy một thị vệ xa lạ đưa nàng về cung, chẳng những mang đến phiền phức cho nàng mà nói không chừng còn có thể đưa tới họa sát thân cho hắn, dù sao hoàng cung hiểm ác, nàng đã sớm được trải nghiệm.
“Được rồi, ngươi giờ làm ở đâu, vẫn là ngục tốt sao?”
“Hồi nương nương, nô tài hiện tại làm thủ vệ hộ vệ tại cửa nam.” Sau khi tiền vàng cháy hết, thị vệ thu lại mấy ly rượu và thức ăn, cầm giỏ đứng lên, “Nương nương, nô tài còn phải về canh gác, nương nương hãy cẩn thận chú ý.”
“Ân, mau đi đi. Còn nữa, ngươi hãy nhận lấy chiếc vòng này coi như là… để lần sau mua rượu và thức ăn cho Nhị Cẩu, mua thêm cho hắn ít tiền vàng.”
Tên thị vệ suy nghĩ một chút rồi rốt cục đón nhận, lại nói cám ơn Hàn Lăng và dặn dò vài câu mới rời đi.
Nhìn theo bóng hắn càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất, Hàn Lăng mới quay đầu lại, một lần nữa đi tới trước mộ Nhị Cẩu, thở dài: “Nhị Cẩu, ngươi nghỉ ngơi đi. Sau này ta sẽ thường xuyên tới thăm ngươi. Ta đang mang thai, ta nghĩ ngươi sẽ vui mừng cho ta. Cho dù phụ thân hắn là tên hôn quân đã làm ngươi uổng mạng, nhưng ta tin tưởng thiện lương như ngươi nhất định sẽ rất thích hắn, phù hộ cho hắn, phải không?”
Hàn Lăng cứ nhỏ nhẹ nói chuyện với Nhị Cẩu như vậy hồi lâu, lúc thấy cái bóng in trên mặt đất dần dần ngắn lại mới giật mình ý thức thời gian trôi nhanh, vì vậy vội vã “nói lời từ biệt”, dọc theo con đường nhỏ trở lại trước Cúc Lăng các.
Đúng lúc nàng chuẩn bị ngồi lên xe thì nhìn thấy một nữ tử trong cung trang màu lam ở phía trước. Đúng là… Lam phi! Mặc dù cách xa khoảng mười mét, dựa vào thị lực tốt, Hàn Lăng vẫn trông thấy rõ ràng.
Lam phi hình như tiều tụy đi nhiều, vóc người đầy đặn khêu gợi trước kia giờ trở nên gầy gò. Khuôn mặt mỹ lệ không còn vẻ hăng hái như trong trí nhớ Hàn Lăng nữa, mà đầy vẻ cô đơn.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lam phi thân là một trong tứ phi, từng được sủng ái nhất, vì sao lại trở nên như vậy?
Hàn Lăng đầy bụng nghi ngờ, lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cung nữ mới hiểu ra.
“Đó không phải là Lam phi nương nương sao?” Hai tiểu cung nữ vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“Ân!” Cung nữ B nhẹ giọng ứng một câu.
“Đã lâu không thấy, thật không ngờ nàng lại trở nên như vậy, ta nhớ trước kia nàng rất chú trọng trang phục.” Cung nữ A lại lên tiếng.
“Trước khác nay khác! Lúc mới vào cung có phụ thân là Tả thừa tướng làm chỗ dựa, sau lại có ca ca Nhất phẩm Đại học sĩ che chở, hiện tại cái gì cũng không còn, tự nhiên sẽ không được coi trọng. Nàng giờ chỉ thùng rỗng kêu to.”
“Đúng vậy, thật sự là không may. Ca ca vốn là người tâm phúc của Hoàng thượng, trong phút chốc lại vô duyên vô cớ bị đày đi biên thùy nghèo khó.” Cung nữ A giọng điệu cực kỳ tiếc hận.
“Không phải vô duyên vô cớ!” Cung nữ B thanh âm đột nhiên biến thấp, “Nghe nói hắn coi trời bằng vung, thông dâm với chiêu nghi nương nương, người được Hoàng thượng sủng ái nhất. Hoàng thượng không giết hắn đã là may mắn lắm rồi.”
“Đại học sĩ vốn là nhân tài hiếm có, ôn văn nho nhã, cứ như vậy bị đày đi nơi được xưng tụng là địa ngục trần gian, thật sự là đáng tiếc nha!”
Tiếng nói chuyện xa dần, Hàn Lăng đi ra từ sau cây cột, cả người sững sờ. Cảnh Thương không chết? Cảnh Thương thật sự không chết sao?
Nhưng lúc ở lãnh cung nàng rõ ràng nghe Lam phi khóc lóc kể lể Cảnh Thương bị bản thân hại chết, tại sao lại có thể như vậy? Địa ngục danh xưng, chẳng lẽ Lam phi có ý này?
Nhị Cẩu được toàn thây! Cảnh Thương cũng không chết oan! Chỉ ngắn ngủn nửa ngày, nàng lại phát hiện ra hai việc, Hàn Lăng không biết là nên buồn hay vui.
“Nương nương, người vừa đi đâu? Hù chết nô tỳ!” Lúc này, một đạo thanh âm vang lên, phá vỡ thế suy tư của Hàn Lăng.
Thiếp thân cung nữ của nàng cùng với thị vệ lái xe đi tới, dáng vẻ kinh hoảng
“Bổn cung đi dạo một chút, nhất thời quên thời gian.” Hàn Lăng ánh mắt áy náy.
“Nương nương, mời theo nô tỳ hồi cung ngọ thiện.” Cung nữ vừa nói vừa đỡ Hàn Lăng đi tới xe ngựa.
Đợi nàng ngồi vững rồi thị vệ mới cho xe chạy đi, hướng tới Dụ Nhân cung…
Hàn Lăng xuống xe, đi vào đại điện, nhìn thấy Vi Phong đang ngồi trên ghế, sắc mặt ngây ngốc.
“Sao bây giờ mới về? Không thấy đến giờ cơm sao?” Vi Phong quát trụ nàng.
“Thần thiếp không đói bụng.”
“Không đói bụng, không đói bụng… Chẳng lẽ ngươi không nghĩ rằng hài tử trong bụng đói sao?” Chú ý tới gấu váy dính bùn của nàng, Vi Phong tiếp tục hỏi, “Ngươi đi đâu, sao toàn thân lại bẩn thế này?”
“Thần thiếp nhàn rỗi không có việc gì nên đi dạo một chút thôi! Thần thiếp về phòng thay đồ rồi tới dùng bữa.” Hàn Lăng không nhiều lời, nói một câu xong liền đi vào tẩm phòng.
Nhìn theo phương hướng nàng biến mất, mắt Vi Phong lại lần nữa nảy lên tức giận cùng bất đắc dĩ, hắn tức giận không chỗ phát tiết, liền hung hăng đá vào cái bàn bên cạnh.
—
“Thần thiếp thỉnh an Tinh phi nương nương!”
Nhìn thấy người đang cúi đầu hành lễ, Hàn Lăng vừa mừng vừa sợ, “Lương quý nhân không cần đa lễ, mau đứng lên đi.”
“Nương nương…” Cốc Thu có điểm thụ sủng nhược kinh.
“Ngươi nếu không chê, sau này gọi Bổn cung là Tinh phi tỷ tỷ đi.”
“Tinh phi tỷ tỷ?” Cốc thu ngây người.
“Bổn cung cảm thấy rất có duyên với ngươi mà tuổi của ngươi hình như nhỏ hơn bổn cung. Ngươi sẽ… không để ý chứ?”
“Đương nhiên sẽ không!” Cốc Thu từ trong trạng thái ngẩn ngơ khôi phục lại, mặt lộ vẻ hoan hỉ, “Tinh phi tỷ tỷ, người khí sắc rất tốt, xem ra tiểu hoàng tử rất ngoan nha.”
“Ân, hắn rất nghe lời!” Tay Hàn Lăng từ từ xoa lên bụng. Nhìn thấy Cốc Thu cứ nhìn chăm chú liền cười hỏi: “Có muốn sờ hắn không?”
“Ta… Thần thiếp…” Cốc Thu lại một hồi kinh ngạc, chần chừ nhìn Hàn Lăng, Hàn Lăng lại khích lệ lần nữa nàng mới từ từ đưa tay ra, dè dặt đặt lên cái bụng nhô cao của Hàn Lăng.
Tay Hàn Lăng đặt lên tay Cốc Thu, đưa nàng tới phía bên phải.
“Oa, tiểu hoàng tử… tiểu hoàng tử hình như đang động đậy!” Cốc Thu hoan hỉ, hưng phấn kêu lên.
“Đó là tiếng tim đập! Sau khi mang thai ba tháng có thể cảm giác được tim thai; sau hai tháng nữa thì cục cưng bắt đầu máy thai, đến lúc đó chấn động còn mạnh hơn bây giờ nữa.”
“Thật sao? Tinh phi tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại, giống như tỷ tỷ của ta vậy?”
“Tỷ tỷ của ngươi?”
“… Kỳ thật đó là một người bạn tốt của ta, chúng ta tình như tỷ muội. Đáng tiếc…”
“Ân?”
“Bởi vì một vài nguyên nhân mà nàng phải xa cách ta.”
Trong mắt Hàn Lăng hiện lên một tia khác thường, ôn nhu an ủi nàng: “Nếu ngươi muốn thì có thể coi ta như tỷ tỷ của ngươi.”
Cốc Thu âm thầm chấn động, nhìn chăm chú vào Hàn lăng, một hồi lâu tài nói tiếp: “Cám ơn tỷ tỷ!”
Trong lúc hai người đang vui vẻ thì một vị khách không mời xuất hiện phá vỡ hình ảnh ấm áp này.
“Tinh phi, chẳng lẽ ngươi không biết long thai đối với Hoàng thượng và thiên hạ dân chúng rất trọng yếu sao? Ngươi lại để cho một tiện nhân tới gần hắn?” Vân phi vừa vượt qua cánh cửa đã buông lời chỉ trích.
Thanh âm chán ghét, vẻ mặt ghê tởm! Hàn Lăng không khỏi nhướng mày, “Hôm nay cơn gió nào rỗi hơi thổi Vân phi tới nơi này vậy?”
Tỳ phế vì tức giận mà muốn nổ tung, Vân phi mặt ngoài vẫn duy trì vui vẻ, lấy từ trong ngực áo ra một túi hương, đưa tới trước mặt Hàn Lăng, “Tinh phi mang trong mình long chủng của Hoàng thượng, bổn cung lẽ ra phải có tặng vật, nhưng nghĩ ngươi cái gì cũng có, bổn cung liền tự tay may túi hương này, mùi hoa bên trong có thể giúp ngươi thư giãn.”
“Tinh phi tỷ tỷ, đừng lấy!” Lúc Hàn Lăng sắp nhận lấy thì Cốc Thu hét lên chói tia, nhanh tay đoạt lấy túi hương.
“Tiện nhân, ngươi chán sống rồi hả, dám động vào đồ của bổn cung!” Một bàn tay Vân phi lập tức rơi lên mặt Cốc Thu.
Cốc Thu không phòng bị, lảo đảo lui về phía sau vài bước, nàng che gò má bị đau lại, trở lại bên người Hàn Lăng, “Tinh phi tỷ tỷ, người đang có bầu, tốt nhất đừng động vào những đồ có chứa phấn hoa.”
“Tiện nhân, ngươi có ý tứ gì? Ngươi ám chỉ Bổn cung muốn hại tiểu hoàng tử?”
“Ta không như vậy nói qua, là ngươi tự mà thôi!”
“Ngươi…” Vân phi chán nản, “Tiện nhân, xem ra bổn cung hôm nay không giáo huấn ngươi thật tốt thì ngươi không biết sự lợi hại của bổn cung!”
“Vân phi, ngươi ở chỗ ta giáo huấn người của ta, là ngươi có ý gì?” Hàn Lăng quát lên, “Ngươi cũng nói long thai trong người bổn cung đối với Hoàng thượng và thiên hạ là rất trọng yếu, Lương quý nhân sở dĩ như vậy cũng là lo cho long thai của bổn cung, có tội gì chứ?”
“Nàng vu oan bổn cung, nhất định là tội lớn!” Vân phi chỉ hận không thể đem Cốc Thu băm thây vạn đoạn, giải trừ nỗi hận trong lòng.
“Vậy sao? Bổn cung cảm giác được cho dù Hoàng thượng phân xử việc này cũng sẽ thấy được hành vi của Cốc Thu là không sai!”
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến! Chỉ thấy một đạo ánh sáng vàng bắn vào trong điện, Vi Phong một thân triều phục đi đến.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Đây là cái gì?” Hắn lấy chiếc túi hương từ tay Cốc Thu.
“Hoàng thượng, thần thiếp có ý tốt, vì Tinh phi may chiếc túi hương này, Tinh phi chẳng những không nhận lại còn vu oan thần thiếp gia hại nàng.” Vân phi lập tức lật ngược phải trái, hướng mũi tên lên người Hàn Lăng.
Hàn Lăng âm thầm cười lạnh, “thuận theo” ý Vân phi, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là nghĩ rằng cẩn tắc vô ưu, thần thiếp cũng chỉ là nghĩ cho long thai!”
“Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng a!” Vân phi điềm đạm đáng yêu nhìn Vi phong.
“Rốt cuộc là ai oan uổng, đợi lát nữa sẽ rõ!” Vi Phong sắc mặt âm trầm, “Người đâu, lệnh Phó thái y lập tức đến Dụ Nhân cung.”