Nhìn lại những người trên mặt đất đó, gương mặt Tư Mã Tước hiện lên một vẻ thống khổ nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất.
Anh lúng túng nói: “Họ…… Tự khắc có người chăm sóc. Chúng ta đi thôi.” Không nói thêm lời nào, anh kéo cô ngồi lên xe ngựa mà thị vệ vừa đánh tới, tiến thẳng về phía hoàng cung.
Miệng vết thương đã được tẩy rửa và băng bó kĩ, Tư Vũ dường như không thể quên được những tình cảnh kia mà bình phục trở lại, cô ngồi trên chiếc ghế lớn, cúi đầu nhìn mặt đất, tinh thần trở nên hốt hoảng.
“Nước Nguyệt Ký vì có khí hậu và địa lý tốt, hơn nữa phòng ốc thiết trí có vấn đề nên thường xuyên xảy ra hỏa hoạn. Hơn nữa, một khi đã cháy thì không thể cứu vãn được.” Tư Mã Tước đến cạnh cô, trầm giọng nói.
“Nhưng, trường ‘hỏa’ kia giống như là bịa đặt chứ không phải thật sự có hỏa hoạn.” Tư Vũ ngẩng đầu nghi hoặc khó hiểu.
Tư Mã Tước thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói ra: “Hai năm trước, kinh thành từng xảy ra hỏa hoạn, vì cứu chưa không kịp nên nhiều phòng ốc đã bị thiêu hủy, rất nhiều dân chúng không kịp chạy nên bị thiêu chết trong đám cháy. Lần đó làm tổn hại rất lớn, số người tử vong không thể đoán được. Từ đó về sau, dân chúng mà nghe đến ‘hỏa’ thì đều trở nên hoảng sợ, chạy khắp nơi để trốn.”
Tư Vũ bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu được tại sao vừa rồi trên đường phản ứng của đám người kia lại kì quái như vậy. Nhưng nghĩ tới tình huống bi thảm lúc đó cô lại cảm thấy vô cùng thương tiếc và buồn bực “Tại sao triều đình không chọn những viên quan có những biện pháp để bảo vệ dân chúng? Huynh cũng biết chuyện ngày hôm qua chẳng qua là nỗi sợ bóng gió, mà cuối cùng lại tạo thành một màn đại thương vong và tổn thất như thế! Huynh thân là thái tử, chẳng lẽ không thể thực hiện nghĩa vụ với dân chúng hay sao?”
Khuôn mặt Tư Mã Tước lộ vẻ ngạc nhiên không thể tưởng tượng được, không ngờ chuyện lần này lại khiến người lãnh mạc như cô trở nên có phản ứng như vậy. Khi anh nghĩ đến chuyện hôm nay khi gặp tình cảnh bi thảm thì sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, sâu kín nói: “Mẫu hậu ta là hoàng hậu, căn cứ vào quy định của hoàng triều thì ta được sắc phong làm thái tử. Mà đại hoàng huynh Tư Mã Thuần của ta, mẫu phi của hắn rất được phụ hoàng sủng ái, bởi vậy thực quyền của hắn so với ta còn mạnh hơn gấp nhiều lần. Có thể nói rằng ta chỉ có hư vị, còn về phần những phương án và chính sách trị quốc thì phụ hoàng rất ít khi để cho ta tham dự.”
Tư Vũ nghe xong, tâm trạng liền âm thầm hiểu: đó không phải là một danh nghĩa thái tử ư? Không chừng đến vị trí hoàng đế về sau cũng chẳng đến lượt anh ta kế thừa. “Huynh tranh thủ nói chuyện với phụ hoàng mình đi.”
“Vừa mới đầu thì cũng có, nhưng mỗi lần tổng hội ông đều tìm lý do không cho ta tham dự; cuối cùng ta đành buông xuôi làm một gã thái tử rảnh rỗi.” Nhớ lại những khát vọng và lý tưởng của mình bị vùi dập, nỗi thống khổ ẩn sâu lại hiện về trong anh.
“Vậy huynh nghĩ vì sao dân chúng tận tụy sức lực để thực hiện lý tưởng và khát vọng sống của mình? Tại sao huynh lại không kiên trì?”
“Có ích sao?”
“Huynh không kiên trì tại sao lại biết là vô dụng?” Không biết tại sao cô lại muốn giúp anh, là vì muốn báo đáp việc anh đối xử tốt với mình, hay là không đành lòng để dân chúng phải chịu khổ? “Tư Mã Tước, ta sẽ giúp huynh!”
Tư Mã Tước sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn cô.
Tư Vũ nhìn anh với ánh mắt chắc nịch, gật đầu: “Ta sẽ giúp huynh với phương diện cầu mưu, đối sách, còn huynh hãy tranh thủ đến bên phụ hoàng xin cho huynh được phụ trách. Từ giờ hãy thể hiện sự vĩ đại mà mình có. Đây là thành công bước đầu tiên!”
Tư Mã Tước khó mà tin được người con gái yếu đuối này, vẻ mặt lạnh nhạt vô tình này lại thật sự chịu giúp mình ư? Tại sao lại giúp mình? Nhìn lại đôi mắt to thanh tịnh đó tạo cho anh thêm niềm tin khiến anh không tự chủ được mà gật đầu: “Ừ, ta sẽ đi thỉnh cầu với phụ hoàng.”
Đến khi cửa phòng đóng lại, Tư Vũ mới rời khỏi chiếc ghế mà trở về bên giường ngồi xuống, tiếp tục suy nghĩ xem nên giúp anh như thế nào mới phải.
“Vong Ưu, thành công rồi, rốt cục phụ hoàng cũng đáp ứng thỉnh cầu của ta rồi.” Hôm sau, Tư Mã Tước thở hồng hộc chạy vào phòng cô, gương mặt tràn đầy vui mừng và kích động.
Tư Vũ từ bàn sách nhìn ra, lạnh lùng nhìn anh, vì anh tin tưởng nên giờ đã đến lúc dùng tên thật để tương xứng.
Mực trong nghiên đã khô, Tư Vũ cầm lấy tờ giấy đó đưa cho anh, nói: “Đây là phương án đầu tiên, huynh hãy xem một lần đi rồi ta sẽ giải thích cho hiểu.” Nhìn những chân thành trong mắt anh, cô biết nhất định anh sẽ thành công vì vậy nên đã sớm viết ra phương án này. May là từ nhỏ đã luyện viết chữ bằng bút lông, tuy không được đẹp như những người cổ nhân hay viết nhưng cũng được coi là tinh tế cả.
Tư Mã Tước chần chờ nhận lấy, nhìn kỹ mặt chữ, lúc đầu thì mê hoặc nhưng càng về sau càng vô cùng sung bái và tán thưởng. Sau khi xem xong, khuôn mặt anh tràn đầy phức tạp nhìn Tư Vũ: “Vong Ưu, nàng… Rốt cục là ai mà sao lại tài hoa như thế?” Sau đó đột nhiên nhớ đến khuôn mặt đang trầm ngâm nói: “A, thật xin lỗi, ta quên là nàng bị mất ký ức.”
“Không sao. Có hiểu hết không?”
“Ừ. Mặc dù có chút cổ quái nhưng ta sẽ nghiên cứu và cân nhắc thêm, nếu có chỗ nào không rõ thì ta sẽ hỏi nàng.”
Tư Vũ nhẹ gật đầu, biết rõ những điều này đối với họ chắc chắn rất lạ lẫm, cô đã cố gắng ghi chép cụ thể và kỹ càng hết mức có thể, ở hiện đại cô có học một ít kiến thức vế hỏa hoạn, kể cả chuyện phòng bị và chạy trốn cô đều miêu tả ra, tuy không được chuyên nghiệp như nhân viên cứu hỏa nhưng đối với cổ đại mà nói thì đó được xem như là biện pháp tốt nhất rồi.
Tại phủ hoàng tử của hoàng cung Thịnh Trạc.
Tiền Viện Lý, từng đợt gió đêm thổi tới, những lá cây nhỏ nhất cũng lay động mà phát ra những âm thanh kỳ diệu.
Trạc Thác nghiêng mình dựa vào mặt ghế nhìn lên bầu trời đầy sao đẹp, cuối cùng chăm chú nhìn mặt trăng. Trăng đã tròn, nghĩa là anh và Vũ nhi đã xa nhau như cũ.
Một tháng trôi qua, anh đã vận dụng tất cả người ở trong cung để tuần tra, nhưng vẫn chẳng có tung tích gì cả. Mỗi sáng sớm anh đều ngập tràn hy vọng, nhưng đến tối lại thất vọng trở về. Không biết phải tiếp tục bao lâu nữa mới có kết quả. Chẳng lẽ cô vốn dĩ xuyên qua hay vẫn còn ở lại thế kỷ hai mươi mốt, thậm chí có thể đã chết rồi?
“Thác nhi.”
Nghe được tiếng gọi, Trạc Thác quay lại nhìn thì thấy Âu Dương Nhược Vũ và Trạc Thạc đang chậm rãi tiến đến gần mình, trong tay bà còn cầm một thứ gì đó.
Trạc Thác vội vàng đứng lên khỏi ghế, điều chỉnh lại biểu cảm: “Phụ hoàng, mẫu hậu!”
Trạc Thạc nhìn anh mỉm cười, Nhược Vũ hiền lành nhìn anh: “Vừa rồi thấy con ăn ít như vậy nên mẫu hậu hạ lệnh cho họ nấu cho con một ít thức ăn khuya, nhân lúc còn nóng hãy ăn đi.” Nói xong bà đặt xuống cạnh bàn đá.
Trạc Thác vội vàng ngăn cản: “Mẫu hậu, người cứ để con, đã trễ như vậy rồi mà còn phiền người và phụ hoàng mang đến, hài nhi thật có lỗi!”
“Đồ ngôc, đây cũng là cơ hội để ta với phụ hoàng con đi tản bộ mà.” Đã ở cổ đại được hơn hai mươi năm nhưng Nhược Vũ vẫn không có thói quen ngủ sớm, hiện giờ ban đêm mới hơn bảy giờ, đúng là khoảng thời gian đi tản bộ tốt nhất.
Trạc Thác vừa ăn vừa cùng họ tán ngẫu, lúc này bên ngoài dường như truyền đến tiếng gõ mõ canh thanh: “Hong gió, xin chú ý phòng cháy!”
“Thác nhi, con biết không? Nước Nguyệt Ký vừa làm một đội phòng cháy gì đó, chuyên môn đối phó cháy nổ.” Trạc Thạc đột nhiên nói.
“Đội phòng cháy?” Nhược Vũ và Trạc Thác cùng đồng thanh nói, đặc biệt là Trạc Thác, anh kích động vô cùng, hai bàn tay nắm chặt lại.
Chiếc cốc vì chịu sự run rẩy mà trở nên chấn động. Đây là từ chỉ hiện đại mới có, làm sao có thể xuất hiện ở nước Nguyệt Ký, chẳng lẽ……?
“Ừ. Vì điều kiện tự nhiên của nước Nguyệt Ký nên thường xuyên xảy ra hỏa hoạn và gây ra rất nhiều tổn hại, cho đến nay vẫn chưa tìm được biện pháp nào để giải quyết.Một tháng trước, thái tử nước Nguyệt Ký đột nhiên nghĩ ra một biện pháp là thành lập đội phòng cháy chuyên dập tắt lửa, bình thường thì đi tuyên truyền làm thế nào để phòng tránh xảy ra hỏa hoạn hay chạy trốn lúc hỏa hoạn. Hiệu quả cực kỳ tốt, cuối cùng thì thái tử này cũng làm được.”
“Phụ hoàng, biện pháp này là do thái tử nghĩ ra? Hay có mội người khác dạy bảo hoặc đề nghị?” Trạc Thác gấp giọng hỏi.
“Việc này…… Phụ hoàng cũng không rõ, những tin tức này đều do quân ta đóng ở lãnh sự quán nước Nguyệt Ký truyền về.”
“Lãnh sự quán?” Cố đại này thật sự càng này càng tiên tiến rồi, mặt Trạc Thác càng thêm nghi hoặc sâu sắc.
“Đúng rồi, lãnh sự quán. Do đề nghi dập dắt lửa nên tất cả họ đều phải làm nhiệm vụ trọng yếu là hiểu rõ tin tức địa phương để cùng phát triển, chọn lọc ra những ưu điểm của các nước khác để học hỏi rồi sau đó kịp thời đem tin tức truyền về. Ở từng nước chúng ta đều thiết lập một lãnh sự quán, mặt ngoài xem kinh thương nhưng thực chất là tiếp thu tin tức.”
Trạc Thac lập tức lãnh hội, sung bái nhìn ông “Dập tắt lửa, vậy có nên gọi họ là đội điều tra, rốt cục là ai đã đề ra phương án cho thái tử nước Nguyệt Ký làm như vậy? Con nghĩ hắn là một cổ nhân, tuyệt đối không thể nghĩ ra sách lược như vậy được.”
“Ừ!” Nhược Vũ biết rõ anh đang nghĩ gì, nói không chừng người đưa ra đề nghị lập đội phòng cháy này đúng là Tư Vũ “Trạc Thạc, ông dùng chim bồ câu trắng truyền thư, phân bố cho người bên kia lãnh sự quán âm thầm tìm hiểu xem người đưa ra sách lược này là ai. Ngày mai bắt đầu vào hành động có được không?”
Trạc Thạc nghi hoặc không hiểu nhìn họ, không rõ tại sao họ lại có hứng thú với người nước Nguyệt Ký như vậy “Vũ nhi, nàng có thể nói cho ta biết tại sao lại làm như vậy được không?”
“Ayyy, nói ra rất dài dòng.” Nhược Vũ nhìn thoáng biểu hiện hốt hoảng của Trạc Thác liền tiếp tục nói với Trạc Thạc “Về cung Càn Thanh tôi sẽ từ từ nói cho ông biết.”
Sau đó họ lại tiếp tục nói chuyện phiếm đến tận canh hai, Nhược Vũ và Trạc Thạc mới rời khỏi điện hoàng tử. Nhìn một đôi bóng dáng cùng tan biến trong bóng đêm, Trạc Thác lại một lần nữa ngẩng đầu lên không trung nhìn trăng sáng, tâm tình đã nhẹ nhàng đi không ít, cuối cùng lại trở vào trong điện.