Lúc kết hôn, anh kiên quyết phải có bồn tắm trong nhà tắm, Diệu Diệu tưởng anh thích hưởng thụ, thực ra là anh ấp ủ một âm mưu. Nhưng ai ngờ đâu, từ khi nhà tắm bài trí xong xuôi tới nay, chưa được tắm hồ uyên ương mà anh đã phải thường xuyên tắm chung với con gái.
Cởi bộ quần áo bẩn trên người mình và con bé, chỉ độc một cái quần lót tứ giác, ôm con gái trong tay, hai cha con chìm vào trong nước.
Trong nước, anh vuốt mặt, đến giờ vẫn còn hơi hối hận vì sao ý chí anh lại thiếu kiên định đến thế?
Con gái chẳng phải là “sản phẩm” vào đêm Hai tám Tết, mà là kết tinh của việc bao cao su của anh lần nào mua cũng bị Diệu Diệu dùng kim đâm thủng rồi hàng đêm dụ dỗ anh.
Hại anh đã đặt sẵn tiệc cưới ở khách sạn năm sao vào tháng Mười năm sau, tạm thời phải cử hành ngay vào tháng Năm ở một nhà hàng nhỏ. Dù sao cô đã ăn thịt anh rồi, ở nhà này, chuyện gì anh nói cũng được, nhưng chỉ mỗi quyền sinh đẻ là không có!
Con gái đùa nghịch vui sướng trong nước, còn anh tắm xong là bắt đầu vừa trông chừng nó, vừa giặt quần áo.
Diệu Diệu bây giờ đang rất mệt mỏi, anh không muốn bắt cô làm quá nhiều việc.
Đợi lúc tắm xong, cô bé ăn giỏi ngủ ngoan, công lực thâm hậu của anh đã bò lên tấm khăn lông ngoài bồn tắm, ngủ gục mất.
Ngủ càng tốt, có nghĩa là tối nay anh được giải phóng rồi.
Anh thầm thở phào, sợ nó nhiễm lạnh nên bế lên, động tác nhanh nhẹn mặc quần áo vào cho con bé.
Trong khi đó, con bé vẫn ngủ say như chết, dù sấm giật hay động đất cũng không đánh thức nổi.
Bế con gái ra ngoài, phát hiện ra Diệu Diệu đang chăm chỉ thay drap giường.
“Chẳng đã bảo em là cứ để anh làm sao, em ngoan ngoãn ngồi đó là được rồi mà?!”, đặt con gái vào cái giường nhỏ, anh cau mày, tỏ ra không vui.
“Em sợ anh vất vả!”, cô giang tay, áp sát anh.
Rất hiển nhiên, cái bụng to tròn của cô đụng vào phần bụng chắc nịch của anh.
Nhưng anh ngược lại càng lúc càng gầy.
Vì, một năm hai đứa, đúng là giết người!
Mà lại…
Lần cô sinh em bé, vì phát sinh ra một chuyện khiến anh không thể chịu đựng, thế là cô vừa hết ở cữ là anh đã hậm hực trừng phạt cô.
Làm, làm, làm, anh rất mạnh mẽ.
Kết quả, tưởng cô đang thời kỳ cho con bú không có kinh nguyệt thì sẽ an toàn, ngờ đâu cô lại có!
Vì chuyện này mà anh không thể ngẩng đầu lên nhìn bạn bè, nhưng Diệu Diệu sống chết đòi giữ đứa bé, anh đành bó tay.
Tại sao tử cung không mọc trong bụng đàn ông chứ!
Cũng may cô đã nhận lời anh, sinh nốt đứa bé này thì sẽ không “bá đạo” nữa.
Cô vợ sắp lâm bồn, hôm nay cực kỳ hưng phấn.
“Chồng ơi, đến đây nhanh lên!”, con gái đã ngủ, cô đứng trước máy tính, vẫy vẫy tay.
Lúc sinh đứa đầu, Diệu Diệu ngoài phần bụng nhọn ra thì cơ thể không có gì thay đổi, nhưng lần này thì bụng tròn vo, mập lên rất nhiều.
Nhưng không sao, anh vẫn thấy cô rất xinh đẹp.
Ai bảo anh là ông bố tốt, “kìm nén” bao lâu nay, trông thấy vợ trong bất cứ hình dạng nào cũng đều thấy đói khát.
“Bảo em ít dùng máy tính rồi mà?”, lần này lại là tin tức gì đây, mà khiến cô hào hứng đến thế?
“Tiết Khiêm Quân lại có scandal rồi!”, vẻ mặt cô rất vui, rất tò mò, một bà nội trợ điển hình.
Nghe đến ba chữ đó, anh đã không vui.
“Anh biết lần này là với ai không? Chắc chắn anh sẽ không ngờ đâu!”, cô ôm cánh tay anh, hưng phấn như được chích thuốc kích thích.
Rồi chưa đợi anh đoán, cô đã kích động hét lên, “Là Thiên hậu trong giới ca sĩ, Lý XX ở Hồng Kông đó!”
Anh cau mày, vì quả nhiên, sau đó vợ anh sẽ nói…
“Trời ơi, anh ấy thật lợi hại, em ngưỡng mộ anh ấy quá!”, Diệu Diệu kêu lên.
Tiết Khiêm Quân mở ngân hàng tư nhân ở Hồng Kông, chuyên giao dịch với các đại gia, nhưng ai ngờ anh ta lại liên tục có bạn gái, cô sau lợi hại hơn cô trước, tình sử càng lúc càng ly kỳ.
Anh không vui, rất không vui.
Ai bảo anh xui xẻo như thế, tình địch quá giỏi, vợ thì ngày nào cũng nhắc đến tình địch!
“Vậy em và mấy người bạn có cần đi Hồng Kông một chuyến, tiện thể lại đi gặp tình nhân cũ, chứng kiến cảnh yêu đương của Tiết hồ ly và bạn gái nổi tiếng?”
Nhắc đến chuyện này là anh tức muốn ói máu.
Bị anh mỉa mai, Diệu Diệu tỏ ra ngượng ngùng, “Ghét quá, lúc đó em không gạt anh, em thật sự đi Hồng Kông mua sữa bột mà, ngay cả anh cũng thừa nhận sữa bột trong nước khiến anh thấy không an tâm, lúc đó anh cũng cổ vũ em mua đồ mà!”
“Hừ”, anh hừ một tiếng khiến Diệu Diệu cảm thấy vô duyên vô cớ mà lạnh xương sống.
Chính vì anh quá tin tưởng cô mới cho cô cơ hội “vượt tường”. Nếu sớm biết sẽ nảy sinh những chuyện sau đó, dù cho anh có phải đi cùng một đám phụ nữ, thì đánh chết anh cũng đi Hồng Kông bằng được!
“Làm sao em biết đến Hồng Kông rồi, bọn Ninh Ninh cứ đòi phải gặp ngôi sao chứ!”, lúc đó Tiết Khiêm Quân đang yêu đương với một ngọc nữ mới nổi, vô cùng hấp dẫn, đến nỗi rung động cả Hồng Kông.
“Em thì không muốn gặp chắc?”, anh hừ lạnh, vạch mặt cô.
“…”, cô cười khan. Là người bình thường, đương nhiên cô cũng rất muốn gặp ngôi sao.
“Thế là, lúc gặp ngôi sao nổi tiếng, em quá hưng phấn mà bị động thai, mới ba mươi hai tuần đã sinh non ở Hồng Kông?”
Lúc đó anh gần như tức điên lên, muốn làm giấy thông hành đến Hồng Kông thì cho dù có quan hệ cũng phải mất bảy ngày, anh không đi được, đành nhìn vợ mình sinh con, rồi người đàn ông đó ở cạnh.
Nghe nói mấy hôm đó, Tiết hồ ly rất nhiệt tình, tìm bác sĩ y tá khắp nơi, tất cả đều tưởng hắn là cha đứa bé, vì thế còn có scandal nữa!
“Hừ hừ hừ…”, anh lại cười mấy tiếng rất kinh dị.
Cha đứa bé.
“Cái anh này, sao mà nhỏ mọn thế!”, Diệu Diệu bó tay.
“Anh không nhỏ mọn được sao? Em nhìn xem, sữa bột đầy nhà mình là ai tặng? Hắn ta dâng hiến cái gì!”
Tiết hồ ly cứ hai, ba ngày là lại gửi thực phẩm dinh dưỡng, sữa bột… đến cho Mỹ Mỹ, anh vừa nhận được kiện hàng là đã muốn ném đi, nhưng Diệu Diệu lại không cho.
Vì thế họ có quãng thời gian cứ vài ba ngày lại cãi nhau.
“Vì, anh ấy biết…”, Diệu Diệu suýt nói ra chân tướng, cũng may im miệng kịp thời, suy nghĩ một lúc rồi lúng túng, “Anh ấy thấy… Mỹ Mỹ ra đời, cũng có tình cảm mà.”
Vì lúc ở Hồng Kông, cô vừa sinh con xong cứ la hét kêu đau, cơn đau ấy không phải ở bụng, mà lại ở ngực, đau vô cùng. Lúc đó bác sĩ không kiểm tra ra, nên ai nấy đều tưởng cô trúng tà. Tiết Khiêm Quân cũng cuống quýt đi tìm đại sư.
Khi ấy cô và Tiết Khiêm Quân mới biết, cô đang mọc lại Lục Phách, nên mới đau đớn như thế. Tiết Khiêm Quân cảm thấy có lỗi với đứa em gái đã mất, nên mới dồn toàn bộ tình cảm vào con gái cô.
Diệu Diệu luôn nghĩ thế. Nhưng về “thân thế” của Mỹ Mỹ, Diệu Diệu sợ Bạch Lập Nhân sau khi biết chuyện, sẽ có ám ảnh tâm lý với con bé, nên không hề nhắc tới.
“Liệu Diệu Trăn, rốt cuộc em có biết Tiết hồ ly là loại người nào không?”, Bạch Lập Nhân thấy nỗi ấm ức đè nặng lồng ngực, lần nào nhắc đến người đó, vợ chồng họ cũng có chuyện không vui.
Diệu Diệu thở dài, “Ai cũng có nỗi khổ của mình, anh ấy không xấu như anh nghĩ đâu.”
Không xấu như anh nghĩ? Hừ.
Bạch Lập Nhân lại hừ một tiếng, “Em tưởng hắn thật sự thích những cái cô thiên hậu kia hả? Hắn chỉ muốn lợi dụng danh tiếng của họ để mở rộng sự nghiệp của mình thôi!” Chiêu này, mẹ kiếp, thật lợi hại, không phải cứ người thường là làm được!
Diệu Diệu chớp mắt, không nỡ nhẫn tâm phản bác lại ông chồng nhỏ mọn của mình. Người ta có thể cưa được thiên hậu chính là bản lĩnh của người ta mà…
Mới vẻn vẹn năm năm mà ngay cả trong nước cũng biết đến chuyên gia đầu tư “Tiết Khiêm Quân”, đó chính là bản lĩnh của người đàn ông đó.
“Thực ra anh chỉ ghét hắn, chúng ta đã kết hôn, hắn đã chạy xa rồi, sao cứ gọi điện cho em mãi thế!”, không phải anh thích ghen tuông, là Tiết hồ ly quá đáng ghét thôi!
“Người ta chỉ khi lễ tết gì mới lịch sự hỏi thăm vài tiếng thôi mà”, cô giải thích.
Dịp lễ tết? Anh cười lạnh.
“Đêm Giao Thừa, Nguyên Tiêu, Đoan Ngọ, Trung Thu, Giáng Sinh, Nguyên Đán, lại thêm ba lễ Tình Nhân một năm, đáng ghét hơn là tiết Thanh Minh cũng hỏi thăm vài câu, hắn có thật là chỉ khi lễ tết mới hỏi thăm không?”
Cô cười hì hì, cảm thấy anh như bị thần kinh, “Anh nghĩ đi đâu vậy? Bạn gái anh ấy hiện giờ càng yêu càng sâu đậm, vợ anh là gì chứ, làm sao mà còn nhớ nhung em được?”
Cô đúng là vô tâm vô tư! Người sáng mắt ai cũng nhận ra, cái gì là diễn kịch đúng lúc, cái gì là phim giả thành thật!
Nhưng vợ anh vẫn nên ngốc nghếch thì hơn, Bạch Lập Nhân cũng không muốn nhắc nhở cô.
“Được rồi được rồi, chồng ngoan ơi, Tiết Khiêm Quân là hồ ly xấu xa, không giận nữa, chúng ta đừng giận nhau nữa nhé!”, cô không muốn chọc anh cứ hừ hừ mãi, hại gan ruột lắm, thế là ôm cánh tay anh, cương quyết đầu hàng.
Cô thật may mắn nhường nào, vì năm đó đã chọn anh.
Tiết Khiêm Quân không nên bị vây hãm ở một nơi, đồng thời, người đàn ông như anh ta cũng không hợp với cô.
“Hắn và chúng ta là người của hai thế giới, người như hắn nên sống ở thế giới nguy hiểm! Em đừng bị đám bạn bè khờ khạo kia dụ dỗ đi gặp ngôi sao gì nữa!”, anh biết cô rất thích nghe bài hát của vị thiên hậu kia, sợ cô lên cơn lại chạy đến Hồng Kông.
Không được, buổi tối anh phải len lén thức dậy, xé tan nát giấy thông hành đi Hồng Kông của cô mới được.
“Em còn bận hai đứa con, anh tưởng em có bao nhiêu tinh lực chứ?”, cô dụi dụi anh để anh yên lòng.
Vì câu nói đảm bảo này của cô, anh cảm thấy sinh thêm mấy đứa nữa cũng đáng.
“Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, không để em chịu khổ”, anh có thể không lợi hại về khoản tính toán kinh tế như Tiết hồ ly, nhưng anh cũng sẽ cho cô một điều kiện sống ổn định.
“Anh đã vì em mà ba tỷ cũng không cần, em cầu còn không được, làm sao có thể thấy khổ?”, cô cười tươi, nịnh nọt anh.
Chỉ cần có một ngày khen anh mấy lần chồng ngoan, chồng giỏi, chồng đảm đang v.v… thì anh sẽ phì cười ngay.
Anh lườm cô.
Không chịu nổi kiểu nói của cô, đổi trắng thay đen quá!
Ba tỷ đó rõ ràng không phải của anh, trả lại cho nhân dân cũng là bình thường, nếu giữ lại mới là sở hữu phi pháp.
Nhưng Diệu Diệu thật sự là ngôi sao may mắn của anh, cưới cô về rồi, anh làm gì cũng thuận lợi, hai năm nay, công xưởng càng lúc càng phát triển.
Cũng may, chồng cô rất đáng yêu, dù có chuyện không vui mấy, chỉ cần cô dỗ dành vài câu thì sắc mặt anh sẽ dịu lại ngay.
Có lúc, cô rất cảm kích mắt trái của mình. Vì nó, cô mới giữ lại một cách suôn sẻ, một người thuần khiết nhất, hoàn chỉnh nhất, cho người đàn ông cuối cùng.
Tình yêu chân thật của cô.
Hóa ra, lời nguyền trinh tiết của mẹ đặt trong trái tim của cô, chỉ khi cô gặp được người mình thật sự yêu thương, cam tâm vì anh mà nhắm mắt lại, thế thì người đàn ông đó mới có được cô thành công.
Nghĩ đến đó, cô lại nhón chân lên, hôn anh mấy cái.
“Đừng có hôn mãi, làm anh nóng lên thì em cũng không giải quyết được đâu!”, anh không bị mắc bẫy của cô.
Sau khi cô mang thai, anh gần như làm hòa thượng, vì sợ khống chế không được sẽ làm quá mạnh, tổn hại đến em bé.
“Hay là, em giúp anh tìm cách giải quyết khác?”, cô chụp lấy ngón tay anh.«123