“Dừng lại! Bạn trai… đừng… em không ổn rồi, không ổn thật đó…”
Tiếng cầu xin tràn ngập căn phòng. Nhưng anh lại mạnh mẽ hơn để đáp lại lời van nài của cô, tiến sâu hơn vào trong cô, đưa cô đến niềm hoan ái bất tận.
Diệu Diệu thở hổn hển, như cá mắc cạn trên bờ. Dục vọng khiến toàn thân cô run rẩy.
Mấy năm trước, cô lần đầu trải nghiệm, còn mơ hồ về dục vọng, khát khao trong tâm hồn nhiều hơn thể xác, nhưng dần dà, cô bắt đầu hiểu dục vọng cám dỗ thế nào, khi nam nữ truy hoan, sự cuồng nhiệt đó là đau đớn xen lẫn sung sướng ra sao…
…
Sáng sớm cô tỉnh dậy, gối kề bên đã lạnh. Nhưng cô biết, người đàn ông vất vả ấy đã đi đâu.
Mặc quần áo xong, cô xuống giường, đánh răng rửa mặt bước vào nhà bếp. Chiên quả trứng, nấu một bát mì đơn giản nhưng ngon lành, cô bưng bát mì xuống lầu, đi về phía văn phòng.
Ba năm trước, anh và Tiểu Vĩ chia tay, cầm số tiền vốn vẻn vẹn mấy triệu tệ sau khi đã bán đứt Động Lực, kiến tạo nên xưởng trang phục có vốn đầu tư nước ngoài này, từ đó về sau, xưởng chính là nhà của anh và cô.
Năm đầu, xưởng gần như không có lời.
Năm thứ hai, họ ổn định công việc, bắt đầu kiếm được chút vốn liếng.
Năm thứ ba, xưởng của họ đã có đơn đặt hàng nhiều hơn, thường ngày bận không thở nổi, công việc khá tốt.
Khẽ khàng đẩy cửa văn phòng, anh quay lưng lại phía cô, đang vùi đầu vào nghe điện thoại.
“Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con tạm thời chưa muốn kết hôn…”
Bước chân Diệu Diệu khựng lại, toàn thân như hóa đá.
“Con cũng không muốn sinh con, con và Diệu Diệu bận chuyện xưởng muốn chết, làm gì có thời gian sinh con!… Sinh ra rồi mẹ chăm con cho con à? Thôi, mẹ cũng không khỏe lắm, chăm cháu thế nào được!”, thái độ của anh rất cứng rắn.
Mắt Diệu Diệu cụp xuống.
“Hôm nay mẹ muốn đến nhà Diệu Diệu bàn chuyện hôn nhân?”, giọng anh càng bực bội, “Con đã đồng ý chưa? Kết hôn là chuyện riêng của chúng con, mẹ quản làm gì, cho dù mẹ và mẹ Diệu Diệu định ngày cưới thì cũng vô ích!”
Nói xong, anh gần như tức tối cúp máy.
Giây sau đó, Diệu Diệu đã ra khỏi văn phòng anh. Cô quay đầu về văn phòng mình, ngồi xuống, thẫn thờ.
Bát mì trước mặt dần dần nguội lạnh.
Một năm trở lại đây, cô thường xuyên bất an nghĩ rằng tình yêu của cô, có phải cũng chỉ như bát mì này, càng ngày càng nguội?
Mấy năm nay, họ sánh vai tác chiến, đỡ đần lẫn nhau, tính anh vốn nóng nảy, nhưng dù gặp chuyện bực bội đến mấy, anh cũng luôn ôn hòa dịu dàng với cô. Họ rõ ràng đã yêu rất sâu đậm rồi.
Cô mở ngăn kéo, bên trong có một tấm thẻ ngân hàng. Trong thẻ có năm mươi ngàn tệ tiền mặt.
Sắp đến Tết, mọi nhân viên đều phải được thưởng năm dù ít hay nhiều, nhưng cô không ngờ năm nay, cô cũng nhận được một khoản tiền. Anh đối với cô, đúng là phân biệt rõ ràng.
Điện thoại di động trong túi réo vang, cô nhấc máy, văng vẳng giọng cuống quýt của Ninh Ninh: “Diệu Diệu, thành công chưa? Bạch Lập Nhân đồng ý kết hôn chưa?”
Khó nhọc, cô trả lời, “Mẹ Bạch ra mặt hình như cũng vô dụng… Anh ấy vẫn không chịu kết hôn…”, nói xong câu này, tâm trạng đã rất sa sút.
“Cậu đang làm gì thế? Cậu và cậu ta đã sống chung ba năm rồi, rốt cuộc cậu ta có thật lòng với cậu không, hay là chỉ muốn đùa vui?”, Ninh Ninh thẳng thắn, phẫn nộ bất bình, “Nhất định là thế, cậu ta nghĩ cậu xinh đẹp quá, không xem cậu là gái nhà lành!”
Diệu Diệu khá ngây ngô trong tình cảm, nhưng cũng có sự nhạy cảm của phụ nữ. Cô thực sự bị câu nói đó làm tổn thương.
“Diệu Diệu, mấy hôm nữa là Tết rồi, cậu sắp ba mươi tuổi, cậu thật sự để cậu ta trì hoãn đến chết già hay sao? Không kết hôn thì sau này cậu sẽ là thai phụ cao tuổi đó!”
Cô im lặng. Mẹ cũng từng nói câu này.
Diệu Diệu, con mà không kết hôn thì đóa hoa đỏ kia sẽ khô héo đó.
Nhưng có cách nào đây, mẹ đã sớm đoán ra đường nhân duyên của cô rất muộn mới có thể khai hoa kết quả.
Ninh Ninh đề xuất ý kiến, “Tớ thấy thì mấy hôm nay cậu cứ đá cậu ta đi, nhân lúc trước Tết đến chợ xem mắt giành hàng trước, có khi may mắn còn gặp được hàng tốt đó!”
Cô dở khóc dở cười, Ninh Ninh nói cứ như bán hàng Tết vậy.
“Cậu mau mau sinh con gái đi, không sinh sớm thì con trai tớ và con gái cậu sẽ có khoảng cách thế hệ đó!”
Cô bị Ninh Ninh chọc cười, đúng lúc này thì Bạch Lập Nhân đẩy cửa vào, cô vội vàng tắt máy.
“Anh đói rồi, có bữa sáng không?”, giọng anh như đang càu nhàu với bà xã, vẻ hẳn - nhiên - là - thế.
Anh nói với cô, không bao giờ lạnh lùng như nói với người khác.
Không đợi cô trả lời, anh đã nhìn thấy bát mì. Tiến đến, mặc kệ mì đã nở, nguội lạnh, anh ngồi xuống, ăn ngon lành.
Anh rất bận, ngoài bệnh sạch sẽ không thể thay đổi thì bây giờ anh bận tới mức không còn thời gian đâu để so đo về chất lượng cuộc sống nữa.
“Quãng này có nhìn thấy thứ gì không sạch không?”, nhưng anh vẫn vừa ăn sáng vừa hỏi.
“Không”, cô đáp gọn lỏn.
Thật lạ, ba năm trước sau khi nảy sinh mối quan hệ với anh, mắt trái của cô dần dần “mất linh”. Cô hiện giờ rất ít rất ít khi thấy những thứ dơ bẩn. Mẹ nói, đó là do trên người cô đã có quá nhiều dương khí của anh, bọn ma quỷ không dám xuất hiện trong địa bàn của họ.
Bạch Lập Nhân, giống như tấm bùa hộ thân của cô.
“Em có mặc ít quá không?”, anh cau mày. Thời tiết sắp không độ rồi, mà cô chỉ mặc một cái váy ngắn, thậm chí còn không đi giày.
Cô cúi xuống nhìn mình. Ban nãy cô lo anh đói, vội vàng nấu bữa sáng nên chỉ xỏ vội đôi dép lê, thậm chí không kịp đi tất.
Anh cởi áo khoác ra, đang định đắp lên chân cô, thì động tác bỗng khựng lại. Phía trong đùi cô là một mảng bầm tím.
Là tối qua… là do anh.
“Có đau không?”, anh nhíu mày, thương xót vuốt ve đùi cô.
Mỗi lần tắt đèn là anh rất dễ biến thành dã thú, rất mạnh mẽ. Ai bảo dáng người cô đẹp đến thế? Anh muốn kiềm chế cũng thật khó.
Cô khép hai chân lại, nhích sang, cự tuyệt anh.
“Không đau”, cô nhạt nhẽo nói. Da cô rất dễ bầm tím, chỉ trông có vẻ kinh dị một chút thôi chứ thực ra không đau gì mấy.
Anh ngẩn người vì sự kháng cự của cô. Cũng vì sự lạnh nhạt đặc biệt của cô.
Nhưng anh không nghĩ nhiều, vẫn đắp áo khoác lên đùi cô, dặn dò, “Sắp Tết rồi, việc sản xuất đã ngừng hơn nửa, em mau đi ngủ, hoặc đi chơi mấy ngày với bạn.” Trong xưởng có anh trông coi là được.
Trong ba năm nay, cô luôn chịu đựng gian khổ cùng anh. Mỗi ngày họ đều làm việc hơn mười hai tiếng, ngủ thì chỉ có thể ngủ trong gian phòng phía trên xưởng. Họ thậm chí không có nổi một căn nhà tử tế.
“Vâng”, cô gật đầu, vẻ mặt có phần lạnh lùng.
***
Mấy hôm nay Bạch Lập Nhân luôn đi xem nhà.
Ngày kia là Ba mươi Tết rồi, người còn đi xem nhà vào thời điểm này như anh đúng là hiếm càng thêm hiếm.
“Diệu Diệu, anh thích một căn nhà, một trăm bốn mươi lăm mét vuông, nằm ở vành đai đường Thị Phủ, ba phòng ngủ một phòng khách hai ban công, bốn triệu sáu trăm ba mươi ngàn tệ, em cũng đến đó xem thử rồi cho anh ý kiến.”
Xem xong nhà, anh rất hài lòng, thế là gọi điện cho cô.
“Anh quyết định là được rồi”, cô lạnh nhạt nói.
“Em không đến xem à?”, anh sửng sốt.
Chuyện lớn như xem nhà mà cô lại không đến?
“Em hơi bận, mấy hôm nữa chắc sẽ đi du lịch”, cô trả lời, “Nên chuyện của anh thì anh tự quyết định là được, không cần hỏi ý kiến của em, không có ý nghĩa gì cả.”
Bận? Anh biết mấy hôm nay cô và Ninh Ninh đi với nhau, không đi mua quần áo thì cũng đi ăn uống, bận đến nỗi anh “đòi hỏi” mà cô cũng từ chối, bảo mệt lắm.
Nhưng không có ý nghĩa là sao? Chuyện hệ trọng như mua nhà, làm sao không có ý nghĩa gì? Vậy mấy năm nay, anh cực khổ vất vả vì ai chứ!
“Đúng rồi, tiệc đêm Giao thừa, em không đến chỗ anh đâu, em còn việc khác”, giọng cô tiếp tục lạnh lùng.
“Có chuyện gì quan trọng vậy? Ba mươi Tết, sao chúng ta không ở bên nhau được?”, anh tức giận.
“Không chỉ là Ba mươi Tết, mà mùng Một đi chúc Tết, em cũng không đi thăm họ hàng anh đâu…”
“Liệu Diệu Trăn, em có ý gì hả?”, giọng anh bỗng cao lên.
“Không có ý gì, chỉ cảm thấy là mọi người đều cần thời gian, có lẽ bắt đầu từ năm sau, em sẽ đến nơi khác tìm việc xem sao…”
Anh càng nghe càng thấy kỳ lạ.
Cô có ý gì? Là muốn chia tay?
“Bây giờ em đang ở đâu? Nói anh nghe!”, giọng anh giận dữ cùng cực, người môi giới nhà cửa cũng bắt đầu lén lút thu dọn tài liệu.
***
Cô cúp máy.
“Cậu thật kém cỏi!”, Ninh Ninh lấy ngón tay xỉa vào đầu cô, “Tớ đã nói với cậu rồi, cậu cứ bảo cậu ta tỏ thái độ thẳng thắn, không kết hôn thì chia tay!” Đối với chuyện giở thủ đoạn thì Ninh Ninh sành sỏi hơn Diệu Diệu nhiều, nhưng thầy đạo hạnh thâm hậu thì trò cũng phải có năng khiếu mới được.
Mà Diệu Diệu thì chính là dạng học trò không có năng khiếu.
“Tớ…”, cô trầm tư.
Cô đang sợ, sợ nếu cô ép buộc như thế, anh sẽ chọn vế sau. Tính cách Bạch Lập Nhân cứng rắn, không sợ bị uy hiếp, Đỗ San San mới thua thảm bại như vậy.
Cô không nỡ chia tay. Nói cho cùng, cô đã bị anh “ăn” chắc rồi.
“Nhưng tớ nghĩ, thái độ lúc nãy của cậu chắc cũng đủ khiến cậu ta chịu hết nổi rồi. Nếu cậu ta thích cậu thật thì chắc chắn sẽ cuống quýt lên cho xem!”, Ninh Ninh tỏ vẻ như một chuyên gia tình yêu.
“Nhưng, sao cậu ta nói đang mua nhà? Tớ tưởng cậu ta có tiền dư thì sẽ chọn mua lại thương hiệu ‘Động Lực’ chứ!”, Ninh Ninh thắc mắc.
Nhìn thế nào thì Bạch Lập Nhân cũng là kiểu đàn ông coi trọng sự nghiệp, sao lại quyết định lấy ra bao nhiêu tiền để giải quyết vấn đề nhà cửa trước?
Diệu Diệu cũng rất thắc mắc.
“Mấy năm nay xưởng chưa từng trả nợ, nếu anh ấy lấy hơn bốn triệu tệ ra thì chắc không còn tích lũy gì nữa.”
Cô cũng tưởng nếu anh có tiền thì sẽ mở rộng cơ nghiệp của mình.
“Nhưng thôi, Động Lực cũng phá sản rồi, thương hiệu đó cũng sớm bị Đỗ San San hủy hoại, sụp đổ rồi, cho dù hai cậu mua lại thì chẳng qua chỉ là cái bình rỗng, chứa đựng tình cảm trong đó mà thôi.”
Diệu Diệu lại không nghĩ thế, cô lắc đầu, “Không chỉ là tình cảm, Động Lực còn đại diện cho tất cả lòng kiêu ngạo của anh ấy nữa!”
Vì phá sản nên hiện tại Động Lực chẳng đáng giá mấy đồng, nên nếu Bạch Lập Nhân có thể đụng đến bốn, năm triệu tệ thì có lẽ sẽ mua về được giấc mộng cũ.
“Nhắc đến Đỗ San San, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?”, Diệu Diệu nhướn mày.
Năm đầu tiên Bạch Lập Nhân mới tạo dựng lại sự nghiệp, Đỗ San San đã giở mọi thủ đoạn muốn phá hoại anh. Cũng may anh chọn con đường sản xuất ra nước ngoài, chất lượng cao mà giá thành rẻ, dưới sự đề phòng kỹ càng của anh, Đỗ San San cũng không làm được gì, không thể nào tạo sóng gió được.
Đối với hạng người như Đỗ San San, Diệu Diệu không còn thiện cảm gì nữa.
“Nghe nói cô ta sắp kết hôn với Đơn Thiếu Quan rồi”, Ninh Ninh chồm lại gần cô, “Bây giờ đã mang thai hơn bốn tháng rồi đó.”
Hả?
Diệu Diệu ngớ người, hơi bất ngờ.
Ninh Ninh thì thầm, vẻ mặt càng lúc càng tỏ ra nhiều chuyện. “Nhưng nghe nói, Đơn Thiếu Quan là ông chồng bị đổ vỏ. Bụng Đỗ San San không biết là to ra do làm bậy với tên nào, đối