Diệu Diệu nhận ra, cảm giác của cô đối với ai đó đang lặng lẽ thay đổi.
“Cậu về rồi hả!”, nghe tiếng mở cửa, Diệu Diệu vội bay từ chậu thủy tiên ra.
Bệnh liên tục năm ngày, cô cũng đã hồi phục được chút nguyên khí.
“Khoan đừng luyện hút trà sữa trân châu nữa, mệt lắm! Tôi ra quán giải khát, mua cho cậu ly chè bột báng”, anh lần lượt đặt ly chè màu sắc sặc sỡ xuống trước mặt cô, rồi về phòng.
Diệu Diệu rất muốn trò chuyện cùng anh nhưng anh lại nói, “Tôi đi tắm đã.” Anh lấy quần áo sạch sẽ rồi vào trong nhà tắm.
Anh có thói quen vừa về nhà sẽ đi tắm ngay.
Vì mấy hôm nay cơ thể cô quá yếu nên Bạch Lập Nhân kiên quyết không đưa cô ra ngoài, hại cô đành ngồi không chờ anh về mỗi ngày.
Cô muốn nói chuyện với anh, rất muốn.
Nhưng cô không thể chỉ vì muốn nói chuyện mà xông vào chứ? Hơn nữa cô sợ con rồng trên vai trái anh lắm.
Mấy hôm nay họ đều ngủ cùng nhau.
Cô quen ngủ bên phải, còn anh vì con rồng mà mỗi tối đều ngủ tư thế nghiêng sang trái, nên họ đều mặt đối mặt.
Có mấy lần, nửa đêm tỉnh giấc, cô đều phát hiện anh thỉnh thoảng mở mắt, lặng lẽ ngắm cô, đôi mắt ấy như sợ trong tích tắc, cô lại biến mất vậy.
Hóa ra là hôm đó người hoảng sợ không chỉ mình cô, mà còn có anh.
Tối hôm trước, trước khi ngủ, anh lại uống nước bùa.
Vẻ mặt thê thảm như tráng sĩ cắt mạch máu tay ấy khiến cô thầm trách mình sao không có máy ảnh để chụp lại làm kỷ niệm cơ chứ!
Diệu Diệu đợi trước cửa nhà tắm, Bạch Lập Nhân khi bước ra đã thay bộ quần áo khác.
“Cậu định đi đâu?”, Diệu Diệu thẫn thờ hỏi.
Anh có vẻ như sắp ra ngoài, áo sơ mi đen, chỉn chu nho nhã, phóng khoáng nhưng vẫn cá tính, mái tóc ngắn có chút gel vuốt lên để lộ vầng trán rộng và ngũ quan rất đậm trên gương mặt.
Thực ra bây giờ cô thích thấy anh mặc đồ ở nhà hơn, đặc biệt thoải mái, đặc biệt - mê người.
Mấy ngày nay, cô không biết sao lại cứ lén lút quan sát anh, mà càng quan sát càng thấy tại sao cho dù cô nhìn chính diện hay nhìn nghiêng, đều cảm thấy anh khá quyến rũ, sống mũi thẳng, đôi môi cương nghị với đường nét hoàn hảo… Mỗi lần như thế, tim cô lại đập rất nhanh.
Nếu trước kia có ai nói với cô rằng cô sẽ bị nét đẹp của Bạch Lập Nhân thu hút, chắc chắn cô sẽ hừ mũi khinh khinh.
Bạn bè bao năm rồi, nếu có cảm giác thì đã phóng điện từ lâu.
Nên cảm giác này nhất định là do cô đơn quá mà thành!
Cô và Bạch Lập Nhân làm sao mà hợp nhau cho được!
“Buổi tối tôi có hẹn với cô Ngô, không quá mười giờ tôi sẽ về”, anh dặn cô.
Trong năm ngày, đây đã là lần thứ ba anh hẹn hò với cô Ngô rồi. Cô Ngô này rất hấp dẫn anh sao?
Tưởng anh đi làm về rồi trong nhà sẽ vui vẻ hơn, nhưng… Quả nhiên cô vẫn chưa quen với nỗi cô đơn khi làm hồn ma…
“Bạch Lập Nhân, mình cũng theo cậu được không? Mình đã hồi phục rồi, ở nhà buồn lắm!”, Diệu Diệu sợ cô đơn nên lập tức tỏ ra mình đã là một linh hồn khỏe mạnh. Còn ở nhà nữa, cô sẽ buồn đến phát bệnh mất.
Hôm nay anh vừa về đã nhận ra khí sắc cô khá tốt, đang nghĩ có lẽ ngày mai hoặc ngày kia sẽ đưa cô đến công ty.
Thực ra mấy ngày nay, một mình anh đi làm cũng cô đơn lắm.
Nhưng anh thận trọng suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu từ chối, “Không được, không tiện.”
Anh và cô Ngô đi xem phim, trong rạp rất đông người, anh sợ hễ bất cẩn gặp phải người “dương hóa” quá mạnh thì sẽ làm tổn hại cô.
Diệu Diệu sững người. Từ khi cô là “ma”, đây là lần đầu Bạch Lập Nhân từ chối yêu cầu của cô.
“Bạch Lập Nhân, mình núp trong chậu thủy tiên, không lên tiếng, không lảm nhảm nói nhiều, càng không bắt cậu trò chuyện với mình! Mình sẽ không làm cậu mất mặt đâu!”, cô thề thốt.
Cô biết có lúc hại anh phải “lảm nhảm” trước mặt mọi người, đúng là khiến anh mất mặt thật. Nhưng lần này hãy tin ở cô, cô tuyệt đối sẽ không biến anh thành kẻ thần kinh trước mặt bạn gái.
Nghĩ đến “bạn gái”, không hiểu vì sao, cô bỗng thấy chua chát.
Lần này anh lại không hề do dự, vẫn là bốn chữ, “Không được, không tiện.”
“Có gì mà không tiện?”, cô cuống lên.
Sao có thể không tiện? Chắc anh không… Nhanh như thế, đã phát triển tới mức hôn môi rồi sao? Không thể nào?
Anh cầm chìa khóa xe, thấy cô vẫn lẽo đẽo theo sau thì đành quay lại, đưa ra lý do bình thường nhất: “Liệu Diệu Trăn, cậu không nghĩ là đi hẹn hò mà còn ôm theo chậu thủy tiên thì trông rất ngố à?”
Rất ngố…
Đúng là thế.
Anh nói rất có lý.
Nếu bạn trai cô hẹn hò với cô mà cứ ôm theo chậu thủy tiên, thì người đàn ông đó hẳn là bị bệnh thần kinh, và cô sẽ liệt ngay anh ta vào loại đối tượng không nên qua lại.
Đặc biệt, đây là “Thủy tiên phương Tây”, tên một loài quả là “tự phụ”.
Đối với Bạch Lập Nhân thì… quá xứng!
Tuy đều hiểu những chuyện này nhưng Diệu Diệu vẫn bị shock, có một cảm giác tổn thương trầm trọng.
Anh không muốn đưa cô theo.
Anh nói không được.
Anh nói không tiện.
Cô cũng không biết mình bị sao nữa, trước kia rõ ràng rất thông cảm cho người khác, hơn nữa bây giờ anh hẹn hò cũng không chỉ vì anh, mà đối với cô cũng rất quan trọng.
Nhưng vì sao, trái tim lại có cảm giác như bị bóp nghẹt? Thậm chí…
***
Lần này anh không đến trễ, nhưng cô Ngô vẫn có mặt sớm hơn anh mấy phút.
“Xin lỗi…”, hẹn người ta ba lần, lần nào anh cũng nói câu xin lỗi.
“Không sao, em tan sở xong đến ngay đây nên cũng rảnh rỗi”, cô Ngô rất thật thà, đi hẹn hò cũng không mấy khi trang điểm.
Anh rất thích kiểu phụ nữ tự nhiên như vậy.
“Có phải anh lại bị con mèo ở nhà quấn lấy không cho đi?”, cô Ngô mỉm cười, quan tâm hỏi.
“Phải…”, anh gồng mình trả lời.
Lúc anh sắp đi, Diệu Diệu buồn bã quá, nên anh đã xuất phát chậm một chút.
“Mấy hôm nay con mèo nhà anh đã khỏe hơn chưa?”
Sắp đến giờ chiếu phim, họ vừa đi bộ về phía rạp, cô Ngô vừa tìm đề tài trò chuyện với anh.
Tuy số lần họ gặp nhau khá dày đặc nhưng anh Bạch này lần nào cũng có phần lơ đãng, như thể đang băn khoăn về chuyện gì đó.
Nghe cô hỏi lại, anh mới ngượng ngập nói là con mèo nhà anh bị bệnh, mới làm anh lần nào cũng phải vội kết thúc cuộc hẹn.
“Nó khỏe hơn nhiều rồi”, Bạch Lập Nhân có chút hổ thẹn.
Anh không thể nói với người ta là trong nhà có nuôi một linh hồn, chỉ có thể nói “linh hồn” hiện nay đang sống với anh là một con mèo.
“Chưa thấy người đàn ông nào yêu mèo như anh đấy”, cô Ngô cười nói.
Anh cười khẽ, im lặng.
Trên thực tế, anh ghét nhất là động vật có lông, những con vật đó không được phép xuất hiện trong tầm mắt anh, hay tồn tại quá lâu trước mặt anh.
Sau khi chia tay Đỗ San San, anh cứ nghĩ, cái anh cần không phải tình yêu, mà là một người phụ nữ rộng lượng, có thể hiểu được, thông cảm cho anh.
Mà cô Ngô trước mắt đây, chính là người phụ nữ như thế.
Thích Diệu Diệu, trong cuộc đời anh, là một bất ngờ.
“Đúng rồi, chuyện anh hỏi lần trước, em đã hỏi anh rể em rồi”, anh rể của cô Ngô là bác sĩ của khoa Thẩm mỹ trong Viện Y học.
“Anh rể em nói, bây giờ cách tốt nhất chính là dùng tia laser xóa hình xăm, sau ba lần thì có thể khiến hình xăm trên vai trái anh nhạt đi”, cô Ngô khuyên, “Thực ra nghe nói xóa bằng tia laser cũng rất đau, em nghĩ hay là thôi…”
Nhưng anh cắt ngang, chỉ quan tâm một vấn đề, “Chỉ nhạt đi?” Anh nhíu mày.
“Bó tay thôi, hình xăm của anh quá lâu, nó đã ăn vào lớp da thật.”
Anh biết. Nên điều anh cần không phải nhạt đi, mà là biến mất hoàn toàn, cho dù để lại sẹo cũng chẳng sao.
Sự hoảng loạn tối hôm đó, anh không muốn phải trải qua lần thứ hai.
Anh từng nghĩ làm phẫu thuật cắt bỏ phần hình xăm, nhưng lại sợ khiến cô nàng kia chết khiếp.
“Thế, có thể nhờ anh rể cô đích thân phẫu thuật không, tôi muốn xóa hết con rồng trên vai tôi một lần!”, anh kiên quyết.
***
Đi xóa hình xăm, điều khiến anh khó chịu nhất là trước và sau khi phẫu thuật ba ngày, đều không được để dính nước.
“Cậu không đi tắm hả? Cậu có chắc là, hôm nay cậu vẫn không tắm không?”, nằm cùng giường, gương mặt xinh đẹp của Diệu Diệu sửng sốt, hỏi vẻ nghi ngờ.
Quá kỳ quặc! Người đàn ông này có phải chịu một sự kích thích gì không?
Trời tháng Tám nóng nực, mà đã ngày thứ ba rồi anh vẫn không tắm!
“Hôi lắm à?”, anh ngượng ngùng ngửi mình.
Có mùi lạ? Có mùi lạ? Rõ ràng những chỗ khác, anh đều lau mấy lần rồi mà.
Ông trời ơi, anh cũng muốn chết đây! Đặc biệt là…
Vạch chăn ra, “Tôi ra sofa ngủ!”, kiên quyết không thể phá hoại hình tượng bản thân!
Tuy không thể có mối quan hệ đó với cô, nhưng anh cũng không muốn để lại hình tượng “chuột chù” trong ký ức của cô.
Anh thà để cô nghĩ rằng Bạch Lập Nhân luôn là một người kỳ quặc, còn hơn là biến thành “thằng chuột chù”!
“Không có, không hôi!”, Diệu Diệu cũng ngồi dậy, vội nói rõ.
Không phải hôi, chỉ thấy lạ, rất không hiểu nổi.
Cô là linh hồn, cô cũng không thể tắm, lẽ nào anh cũng đang trải nghiệm cuộc sống làm linh hồn?
Nhưng anh tự ý giải quyết, “Không được, chúng ta không thể ngủ chung được nữa!”, dù sao sau phẫu thuật, để tránh bị cô phát hiện, anh chắc chắn cũng phải ngủ riêng một thời gian.
“Này, mình đùa mà!”, Diệu Diệu cuống quýt.
“Thời gian này, tôi không muốn ngủ chung với cậu!”, anh ném lại một câu rồi vội bỏ ra khỏi phòng, như thể sợ mình ở lại thêm phút nữa thì sẽ khiến cô ngửi thấy mùi lạ trên người vậy.
Lúc đó anh vội xuống giường nên không nhận ra, câu anh nói có phần quá lạnh lùng.
Không muốn ngủ chung với cô…
Diệu Diệu thẫn thờ nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của anh, tâm trạng bỗng thấy chua xót.
Đúng rồi, người có bạn gái rồi, làm sao có thể ngủ cùng cô được.
Cô là ai chứ? Chẳng qua chỉ là một linh hồn, một linh hồn chỉ biết gây ra phiền phức cho anh.
Nằm xuống, khóe mắt bỗng có cảm giác ươn ướt…
***
Lại sau phẫu thuật ba ngày, Bạch Lập Nhân vẫn không được tắm.
Đối với người mắc bệnh sạch sẽ như anh, đúng là sự hành hạ không chút nhân đạo.
Nhưng trước mặt Diệu Diệu, có đánh chết anh cũng không muốn thừa nhận mình đã sáu ngày rồi không tắm.
Nên trước đó hai hôm, vì vấn đề sĩ diện, anh giả bộ tạo ra rất nhiều “động tác giả”.
Hôm nay, trong nhà tắm, anh vẫn để nước chảy róc rách, anh cởi áo ra. Chỗ vai trái vừa mới phẫu thuật xóa hình xăm đã xuất hiện rất nhiều bọng máu to nhỏ đủ cả, máu thịt hòa vào nhau rất thê thảm.
Vị trí này vô cùng khó bôi thuốc.
Hai hôm trước anh đều phải ngoẹo cổ, bôi thuốc lung tung mới khiến bản thân ra nông nỗi này.
Nếu có ai đó hỏi anh xóa hình xăm có đau không, anh nhất định sẽ trả lời là rất đau, vô cùng đau, đặc biệt là xóa một lần hết hình xăm theo yêu cầu của anh, đúng là đau muốn giết người.
Buổi sáng, Tiểu Vĩ vô ý vỗ vai anh, làm anh đau đến muốn chửi thề.
Cởi quần áo xong, anh bước vào bồn tắm, để mặc nước lạnh chảy xuống người và trên vết thương.
Thoải mái quá.
Ngửa mặt lên, anh hưởng thụ cảm giác vô cùng nhẹ nhõm đó, không hề để ý tới cảm giác bỏng rát tr