“Bạch Lập Nhân, cậu chưa tắm xong hả?”, thấy anh vào quá lâu, Diệu Diệu đứng ngoài gào lên.
Mặc kệ cô, tiếp tục tắm. Cuộc đời thật tươi đẹp!
“Cậu còn không ra là mình chui vào trong đó đấy!”, Diệu Diệu dọa dẫm.
Chết tiệt!
Anh vội tắt nước, lấy khăn bông lau người qua loa, nghiến răng mặc bộ quần áo ở nhà màu tối vào, đe dọa: “Liệu Diệu Trăn, cậu mà xông vào, tôi sẽ đá cậu ra khỏi nhà ngay!”
“Thôi thôi, mình không muốn mọc gai ở mắt đâu”, chỉ chọc anh thôi, sao mà giọng điệu ác độc thế, căng thẳng thế!
Cô không muốn hẹp hòi mà tính toán vết thương lòng anh gây ra cho cô, càng không muốn so đo chuyện mấy hôm nay anh thà ngủ đến eo nhức lưng đau cũng không muốn về phòng.
Họ là bạn thân, nên vui vẻ nhẹ nhàng sống với nhau, chứ không phải hẹp hòi mà so đo mãi.
Cô giả vờ bỏ qua cảm giác tổn thương khi bị người ta bỏ rơi.
Anh mở cửa nhà tắm, “Cậu không có cơ hội mọc gai đâu.”
Anh cũng đâu phải biểu diễn thoát y trước mặt cô.
Diệu Diệu đã muốn đáp trả mấy câu thì “ding doong”, tiếng chuông cửa vang lên.
Diệu Diệu và anh nhìn nhau.
“Mau trốn vào trong chậu thủy tiên!”, anh ra lệnh.
“Thực ra, mình bay qua bay lại cũng chẳng sao, có ai thấy mình được đâu!”
Diệu Diệu cự nự, nhưng thấy anh trừng mắt lạnh lùng, cô đành lủi thủi quay đi, chui vào trong chậu thủy tiên.
Bạch Lập Nhân thở phào, ra mở cửa.
Ở cửa là cô Ngô vẻ mặt hiền lành đang mỉm cười, cô đưa giỏ trái cây lên, “Đến nhà bác hỏi địa chỉ của anh, rồi em đến thăm anh đây.”
Chuyện này…
Giơ tay cũng không đánh kẻ tươi cười, Bạch Lập Nhân dù ghét nhất là người ta đến nhà mình, cũng không nỡ làm cô Ngô khó chịu.
Huống hồ gì, cô hiện giờ là đối tượng mà anh đang quen, bạn gái đến thăm bạn trai là rất bình thường.
Diệu Diệu biết mình thế này không phải, nhưng cô quá tò mò, thế là lén thò đầu ra khỏi chậu thủy tiên.
Đây chính là cô Ngô sao, đúng là ngoại hình bình thường, đến nỗi giống như người qua đường ABC gì đó thôi.
Nhưng nhìn kỹ thì có vẻ thanh tú, trắng trẻo, thật ra cũng ưa nhìn.
Cũng may Bạch Lập Nhân và cô Ngô ngồi trên sofa cách nhau khá xa, gần như đến cả mét.
Hai người trò chuyện cũng khá giữ kẽ, cả hai đều giống như đang tiếp khách mà thôi.
Thế này cũng coi là người yêu sao?
Diệu Diệu nghi ngờ, tính cách hai người này rõ ràng là thuộc kiểu “nóng chậm”, lý trí, có lẽ ba tháng mới nắm tay, một năm rưỡi mới có thể hôn nhau nổi. Cô không nên vui sướng mới phải! Điều đó chẳng có lợi cho cô, lỡ như cô Ngô này không hợp, thì Bạch Lập Nhân nếu không tìm đối tượng khác, thì cũng phải “từ từ làm.”
Cô không nên vui!
Nhưng tại sao, cô sờ khóe môi, nó lại nhướng lên cao thế?
Không biết cô Ngô khẽ hỏi gì mà Bạch Lập Nhân ngượng ngập đáp, “Cũng tạm, hồi phục khá ổn.”
Mắt anh luôn liếc nhìn về phía chậu thủy tiên.
Vì chuyện mà cô nhắc lại là điều anh không muốn cô nàng kia biết.
“A, vai anh có vết máu kìa”, cô Ngô kêu khẽ.
Bạch Lập Nhân sửng sốt, cũng may người ta nói khẽ, cô nàng ngốc nghếch kia chắc chỉ nghe loáng thoáng.
“Tôi muốn hồi phục nhanh hơn nên đã dùng tay nặn bọng máu…”, anh cười khổ sở.
Đành thừa nhận là bản thân quá gấp gáp, anh muốn hồi phục nhanh, anh muốn - ngủ chung với Diệu Diệu.
Khụ khụ khụ! Ngủ này không giống “ngủ” kia.
“Có phải anh không bôi thuốc?”
“Có bôi, nhưng không tài nào bôi đủ”, vị trí đó nếu tự bôi thì hơi khó.
“Anh cởi áo ra đi, em bôi cho”, cô Ngô nói.
Cởi áo?
Mấy câu trước, Diệu Diệu chỉ lo cười ngô nghê, không nghe rõ, nhưng câu này thì cô nghe rất rõ!!!
Tại sao lại cởi áo?
Lẽ nào???
A a a! Đừng!!! Cô chưa luyện được cách “hít” đồ ăn mà!
Bạch Lập Nhân đấu tranh tâm lý.
“Đừng ngại, chẳng có gì đâu anh”, cô Ngô mỉm cười tự nhiên.
Đây chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ cần trong lòng vô tư là được.
Không thể nào, cô Ngô muốn bôi thuốc cho anh, thế chẳng phải là tiếp xúc cơ thể? Nghĩ đến đó anh đã thấy lạnh người.
Nhưng anh cũng hiểu, nếu muốn quen nhau lâu thì đây là giai đoạn phải đi qua.
Anh nghiến răng, ánh mắt lại nhìn về phía chậu thủy tiên, rồi quyết định: “Vậy vào phòng tôi!”
Được thôi, tới đi!
Trong ánh mắt đờ đẫn của Diệu Diệu, anh đưa cô Ngô vào phòng, rồi khóa cửa lại.
Lát sau trong phòng lại vẳng ra tiếng rên lạ lùng, khe khẽ, kìm nén.
Diệu Diệu vốn chưa phản ứng kịp, lúc này đầu óc càng trống rỗng.
***
Da đầu anh như tê dại, toàn thân dựng hết cả lông, nhưng anh vẫn cố nhẫn nhịn, bắt ép mình cởi áo ra.
Anh xoay lưng lại phía cô Ngô, cơ bắp trên lưng đều căng cứng như sắp đông đặc.
Nếu chuyện này còn không nhịn được thì chuyện anh nhận lời cô nàng kia phải hoàn thành làm sao?
Nhìn thấy vết thương của anh, cô Ngô sửng sốt, “Sao anh làm mình ra nông nỗi này?”
Xóa vết xăm cũng đã tạo ra vết thương, lại thêm anh quá nóng vội, lúc đó mới làm xong theo yêu cầu của anh, gần như chỗ nào cũng chảy máu đầm đìa.
Quả nhiên bây giờ có vài chỗ vừa kết sẹo, có vài chỗ vẫn đang rỉ máu.
Những bọng máu lớn nhỏ kia càng khiến cô Ngô ngẩn người.
“Em giúp anh chích ra bằng kim nhé”, những bọng máu đó nếu tiếp tục mặc kệ thì sớm muộn gì cũng sẽ sưng tấy.
Bạch Lập Nhân do dự, suy nghĩ.
Anh không sợ chích vào đó, đau một chút chẳng hề gì, nhưng…
“Được, làm thôi”, nằm xuống, anh bất động.
Một tay cô Ngô dè dặt dùng đầu ngón tay chạm khẽ vào tấm lưng trần của anh, anh phải hít thở sâu vài lần mới kiềm chế nổi cơn kích động muốn đá bay người ta đi.
Đối với chuyện sau này phải làm, bây giờ chỉ là chuyện nhỏ.
Nhịn, nhịn, nhịn! Anh dùng hết sức lực, mu bàn tay nổi cả gân xanh.
“Shhhh…”, cũng may cơn đau trên lưng dội đến, hóa ra là cô Ngô đã chăm chú dùng kim chích vào, khiến anh kịp thời thay đổi sự chú ý.
“Có thể sẽ rất đau, anh cố nhịn nhé”, cô Ngô dịu dàng nói.
…
Diệu Diệu đã bay ra khỏi chậu thủy tiên từ lâu, sàn nhà bị cô đi qua đi lại mãi, sắp để lại dấu vết rồi.
Không nên vào! Không được vào!
Động tác đóng cửa của Bạch Lập Nhân chính là để cô không nhìn thấy.
Cô nên biết điều, nếu bay vào phát hiện hai người trong đó đã cởi sạch sẽ, thì ngượng ngập biết là bao? Cô chắc chắn sẽ chọc giận Bạch Lập Nhân!
Không thể! Không thể!
Nhưng…
Cô gồng mình, “xông vào”, “Đừng! Không được! Bạch Lập Nhân, mình chưa học xong cách cảm nhận mà!” Vì cơn manh động, đầu cô nóng lên, la hét.
Mới hét xong, cô đã sững người.
“Ai cho cậu vào đây?”, nghe giọng nói quen thuộc, Bạch Lập Nhân theo bản năng lấy chăn cuốn nửa thân trên lại, nổi trận lôi đình.
“Bạch… Bạch Lập…”, cô bị cảnh tượng trước mặt làm sợ hãi đến mức không gọi nổi tên anh.
Anh anh… trên lưng anh làm sao vậy?
Tuy chỉ thoáng qua nhưng cô cũng nhìn thấy máu thịt hòa vào nhau.
Lúc đó anh chỉ để trần tấm lưng, cô Ngô đang dùng kim thẩm mỹ đặc biệt, giúp anh chích bọng máu.
Nghe thấy giọng cô, Bạch Lập Nhân quay phắt lại, nhìn thẳng vào cô.
Cô Ngô không trông thấy gì, theo phản ứng nhìn anh, khẽ hỏi, “Em làm đau anh sao?” Nhưng anh như không nghe thấy.
Toàn thân anh đã bị một thứ cảm xúc căng thẳng bao phủ.
“Liệu Diệu Trăn, ra ngoài ngay cho tôi”, Bạch Lập Nhân nổi giận, thẹn quá hóa giận túm lấy chăn, che vai lại, gầm lên với cô.
Diệu Diệu đờ người.
Cô ngỡ khi xuyên vào sẽ nhìn thấy cảnh da thịt nóng bỏng, nào ngờ lại là cảnh này.
“Vai cậu…”
Thấy cô chưa đi, ngược lại còn hỏi chuyện anh không muốn nhắc tới nhất, anh càng tức giận: “Liệu Diệu Trăn, tôi chưa hề biết hóa ra cậu lại mặt dày đến thế, như vậy không tôn trọng người khác! Cậu ra ngoài cho tôi!”, giọng nói lạnh lẽo.
Anh và cô làm việc chung bao năm, cô luôn là người phụ nữ biết giới hạn, anh thật không ngờ lần này lại đánh giá nhầm.
Lẽ nào thật sự là phụ nữ không nên chiều chuộng, chiều hư rồi thì không còn cách nào sửa đổi?
Anh không muốn cho cô thấy vai anh. Chí ít, là trước khi anh lành lặn hẳn.
Anh chính là người kỳ quặc như thế đấy!
“Vai cậu…”, Diệu Diệu lại hỏi lần nữa.
“Biến!”, anh gầm lên.
Một luồng dương khí cực mạnh phát ra từ tiếng gầm đó, vòng tay pha lê trên tay anh run lên mấy cái.
Anh không chú ý, nhưng Diệu Diệu thì có.
Tránh cho tình huống không kiểm soát được, cô vội vàng tháo chạy.
Cuối cùng đã đuổi cô nàng kia ra! Bạch Lập Nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh vừa quay lại đã phát hiện cô Ngô đang nhìn anh đờ đẫn.
“Anh anh… ban nãy… ban nãy trong phòng có người?”, cây kim rơi xuống đất, ánh mắt cô Ngô lộ vẻ hoảng sợ.
Anh ngớ người, đáp ngay, “Không có!”
Nhưng anh trả lời quá nhanh, ngược lại còn khiến người ta có cảm giác anh đang lấp liếm.
“Anh… mèo con mà anh nói…” là ma?
Ban nãy anh quát tháo với không khí, rõ ràng là nói chuyện với người khác!
Còn cô chắc chắn người đàn ông này trước nay vẫn ăn nói nho nhã, thần kinh tương đối bình thường!
Không thể nhầm được!
Cô Ngô thấy ngay cả thở cũng khó khăn.
“Không, xin đừng nói bậy!”, anh tức tối nhấn mạnh.
Chuyện này có đánh chết anh, anh cũng không thừa nhận, vì liên quan tới an nguy của Diệu Diệu.
Anh nói luôn, “Ban nãy là bảo cô biến ra ngoài!” Mở mắt nói dối!
Trong tình huống này, anh phải ra quyết định ngay, cho dù phải đoạn tuyệt với cô Ngô, anh cũng không muốn xảy ra chuyện.
“A!”, nhưng cô Ngô vẫn không chịu nổi, loạng choạng tháo chạy khỏi nhà anh.
Sự việc rõ ràng không phải thế, rõ ràng cô nghe anh gọi tên một người khác.
Không một phụ nữ bình thường nào lại muốn ở cùng với một người đàn ông có mắt âm dương cả.
Thấy cô Ngô chạy đi, Bạch Lập Nhân thở phào…
Cũng may mối tình giữa anh và cô Ngô vẫn chưa sâu đậm tới độ cần cô làm cho anh điều gì.
Anh không mong có người đến nhà anh bắt ma.
Anh vòng lại, ủ rũ ngồi xuống giường. Rồi, mù mờ nghĩ lại, ban nãy có phải anh đã quá khắc nghiệt?
Cô nàng kia sao chẳng nói câu nào mà chạy vào phòng anh chứ?
Ngồi một lúc, đầu anh tỉnh táo hơn nhiều, bắt đầu lo lắng có phải ban nãy mình đã quá giận dữ không? Lỡ như cô giận thì sao? Lỡ cô giận…
Rồi đi tìm Tiết hồ ly…
Bên ngoài đang đổ mưa, tiếng mưa rào rào càng khiến anh rối bời.
“Chết tiệt!”, anh đứng phắt dậy, mặc áo vào, bất chấp sĩ diện mà lao vội ra ngoài.
Phòng khách lặng như tờ.
“Liệu Diệu Trăn!”, anh gọi to trong phòng khách, “Cậu ra đây cho tôi!”
Nhưng không ai trả lời.
Anh hoảng sợ chạy đến chỗ chậu thủy tiên. Ở đó không có làn khói nào, cũng chẳng có một bóng người trong suốt to bằng ngón tay cái buồn chán đùa nghịch trong đó.
Cô…
“Biến” đi thật sao?
Anh bỗng hoảng loạn.
Lúc nãy anh chỉ hơi nổi cáu mà thôi, có lúc anh rất nóng tính, cô là thư ký bao năm, đâu phải lần đầu thấy anh nổi cáu?
Anh lao ra khỏi tòa nhà, trong mưa, chạy bổ về phía bệnh viện.
Không được! Không thể để cô gặp Tiết Khiêm Quân, lỡ họ gặp nhau, Diệu Diệu đi theo hắn thì