Tốt thôi, anh tạm không nhắc vấn đề đó, để đỡ phải nổi nóng, dọa cô chạy mất.
Ba ngày chưa ăn? Thật đáng thương…
Nhưng…
“Ma cũng sợ đói hả?”, thật ly kỳ!
“Mình không phải ma!”, Diệu Diệu lại nói rõ, “Hơn nữa mình thật sự thấy đói, đói phát khóc!”
Sợ nhất là cô khóc, hôm đó cô khóc ướt hết vai áo anh rồi.
“Mẹ tôi mua một ít thực phẩm đông lạnh trong tủ, tự làm đi!”, anh giơ tay.
Dù sao cũng là nhà anh, cô rất quen thuộc.
Diệu Diệu đứng lên, vào nhà bếp, lát sau mặt mày ủ rũ quay lại.
“Mình không mở được tủ lạnh, không cầm được nồi, cũng không mở được bếp!”, đúng là shock quá.
Anh mới sực nhớ, cô đã khác trước kia.
“Tôi đi nấu cho cậu ăn”, anh đứng dậy.
Anh là quân tử tránh xa nhà bếp, ngay cả mẹ cũng chưa từng ăn đồ anh nấu, mà anh không nghĩ ngợi gì, quyết định hầu hạ cô nàng này ngay.
Xem ra đúng là anh bệnh không nhẹ.
Thế mà…
“Mình không cần!”, Diệu Diệu lập tức phản đối.
Cô không cần?!
Bạch Lập Nhân nheo mắt, lửa giận sắp bùng lên.
Cô nói lại lần nữa cô không cần thử đi, anh sẽ chém cô!
Đúng là không thể đối xử tốt với phụ nữ, lo lắng cho cô nàng này, chẳng khác nào ngược đãi bản thân.
“Chắc chắn cậu sẽ nấu dở lắm”, cô không hề tự giác, lại còn oán thán.
“Thì bỏ thực phẩm đông lạnh vào nước, có khó không?”, anh nghiến răng, cố ý nói, “Hay là, không hài lòng thì cậu tự làm đi?”
Nếu cô tự làm được thì còn đứng đây làm chi?
“Bạch Lập Nhân, bên dưới rẽ ngang có một quán cháo nếp ngon lắm, mình rất thích.”
Vờ như không nghe anh mỉa mai, Diệu Diệu cười bẽn lẽn.
Cháo nếp? Cháo nếp cái khỉ ấy! Chê anh nấu ăn dở, không thèm thử lấy một lần, lại còn mặt dày xin ăn cháo nếp!
“Tôi… tôi đi mua!”, nghiến răng nghiến lợi, thốt ra một câu, nhưng có phần bất lực.
Đúng là hậu di chứng, khiến anh trở nên dễ dãi thế này.
“Mình không muốn sữa đậu, mình muốn sữa bò!”, anh đi lấy giày, Diệu Diệu hứng chí theo sau, tiếp tục yêu cầu.
“Được được được!”, thốt ra, chữ sau phẫn nộ hơn chữ trước, nhưng đành bất lực.
“Cậu nói với tiệm là nửa bát cháo, hai phần thịt, cho quẩy nhiều nhé!”, Diệu Diệu vẫn bám theo sau anh.
“Nửa bát cháo hai phần thịt, quẩy nhiều, biết rồi”, anh chuẩn bị mở cửa.
“Nhớ thật chứ?”, Diệu Diệu không yên tâm.
“Nhớ rồi, nói nhiều!”, thật muốn đá bay cô.
Nhưng…
“Bạch Lập Nhân… mình… mình có thể đi cùng cậu không?”, Diệu Diệu lí nhí hỏi.
Anh quay lại, nghi ngờ, “Bộ dạng cậu thế này, đi được không?”, bên ngoài trời sắp sáng rồi.
“Không”, Diệu Diệu buồn rầu cúi đầu.
Lúc ở bệnh viện, trời vừa sáng, cô đã phải trốn đi.
“Thế thì còn theo cái gì mà theo?”, Bạch Lập Nhân bực bội.
Đúng là yêu cầu vớ vẩn!
“Nhưng ở lại đây một mình, mình sợ…” mắt đỏ hoe, cô lại có dấu hiệu sắp khóc tới nơi.
Cô rất sợ, sau khi anh mang đồ ăn về, lại không bao giờ “thấy” cô, nghe cô nói nữa.
Sau khi làm “linh hồn”, cô rất đa sầu đa cảm!
Cô nàng xấu xa! Cô dùng nước mắt đối phó với anh!
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, anh sắp điên rồi.
“Cậu đưa mình ra ngoài, đi đâu cũng đưa mình theo”, Diệu Diệu bám chặt.
“Cậu là ma, làm sao tôi đưa cậu theo?”, người và ma khác lối, cô hiểu không?
Nên, làm ơn, cơ thể của cô tỉnh lại đi, đến lúc đó cô muốn theo thế nào anh cũng đồng ý!
Gương mặt đẹp kiều diễm của cô xị xuống, nhưng không quên nhắc lại, “Mình không phải ma!”
“Được, cậu không phải ma, chỉ cần cậu nghĩ ra cách, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.” Bạch Lập Nhân tức tối mở cửa.
Một luồng sáng yếu ớt bên ngoài chiếu vào.
Sau đó…
“Soạt” một tiếng, cô biến mất.
“Diệu Diệu, Diệu Diệu!”, Bạch Lập Nhân vội đóng cửa, hoảng loạn gọi to.
“Mình ở đây”, trong chậu thủy tiên, vẳng đến tiếng nói hậm hực.
Bạch Lập Nhân mới thở phào nhẹ nhõm.
Ban nãy, anh sợ chết đi được.
Anh quá bồng bột, cứ tức giận lên là quên mất hậu quả.
“Bạch Lập Nhân, cậu đưa mình ra ngoài, được không?”, trong chậu thủy tiên vẳng ra giọng nói van nài của cô. “Mình sợ cô độc, mình muốn luôn ở bên cậu.”
Mình muốn luôn ở bên cậu.
Tuy biết rõ cô không có ý đó, nhưng trái tim lạnh lẽo bỗng hóa thành nước.
“Được rồi, tôi phải làm sao?”, giọng anh không còn cứng nhắc.
“Hay là, cậu ôm ‘mình’ ra ngoài, thử xem?”, Diệu Diệu nghĩ ra một cách.
Hôm đó A Vu trốn trong chậu xương rồng để cô mang theo cũng là lúc trời chưa tối hẳn.
Ôm cô?
Ánh mắt Bạch Lập Nhân nhìn vào chậu thủy tiên, hiểu ra, ý cô “ôm” này không giống “ôm” kia.
Đừng! Đàn ông con trai đi đường mà ôm chậu hoa, khó coi lắm!
“Nhanh lên nhanh lên! Chỗ đó chắc sắp mở cửa rồi, mình sắp đói chết rồi!”, Diệu Diệu vô cùng hào hứng.
Phụ nữ, phụ nữ! Hậu di chứng tự tử! Hậu di chứng tự tử!!!
Lau mặt, anh nghiến răng, bưng chậu thủy tiên lên.
***
Trong cửa hàng tiện lợi.
“Bình sữa bò bên trái là của ngày hôm qua, bình phía sau mới là hôm nay!”, cô trong chậu thủy tiên, hoa chân múa tay.
Anh lúng túng nhìn ngó quanh quất.
Cô nàng này thật phô trương, không thấy người ta đang nhìn họ hay sao? Lát nữa tiết mục “Ma quỷ” của đài truyền hình tới phỏng vấn, thì đừng trách anh không màng sự sống chết của cô!
“Mình muốn ăn khoai tây chiên, vị cà chua.”
“Im miệng!”, anh nhỏ giọng cảnh cáo cô.
“Có tốn nhiều tiền của cậu đâu, loại hơn bốn tệ ấy, mua hai gói là được!”, hừ, cô muốn ăn đây!
Lại còn không tốn nhiều tiền của anh? Rõ ràng đã nói trước là chỉ mua hai bình sữa, bây giờ trong giỏ đầy những thứ gì?
Chụp lấy hai gói khoai tây vị cà chua quẳng vào trong giỏ, anh lập tức đi đến quầy thu ngân.
“Ghét ghê, người ta còn chưa mua xong…”, cô than vãn.
Anh xem như không nghe thấy gì.
Thực ra anh khá sợ là sẽ có người nghe thấy.
Lúc quét mã số thực phẩm, nhân viên quả nhiên vừa thanh toán, vừa nhìn chằm chằm vào chậu thủy tiên trong lòng anh.
“Nhìn gì?”, anh hung hăng.
Chưa từng thấy ma hả? Chưa từng thấy đàn ông ôm chậu hoa đi khắp nơi sao?
Ôm chậu hoa đi lung tung khắp nơi…
Không đợi đối phương trả lời, mặt anh đã xanh mét.
Mà lại có một người không sợ chết, còn gọi anh bằng một giọng rất nhỏ, rất lúng túng, rất khó nhọc, “Bạch Lập Nhân, mình còn muốn… còn muốn… mua một thứ…”
Xoay lưng lại, anh nghiến răng hỏi nhỏ, “Còn muốn mua gì?” Phụ nữ, đúng là bại gia!
Diệu Diệu rất do dự, nhưng vẫn chỉ vào một thứ trên kệ, đỏ mặt lắp bắp, “Cái… cái đó… mua… mua về… phòng bị thì hơn…”
Bao cao su!
“Liệu Diệu Trăn, tốt nhất cậu nói rõ cho tôi nghe, tại sao tôi phải cần thứ này?”, ra khỏi cửa hàng tiện lợi, anh gầm lên. Trên đường, vừa hay lúc đó có người mới chạy bộ buổi sáng ngang qua, há hốc mồm nhìn anh.
Anh kịp thời im tiếng, nhưng đã bị cô làm cho tức đến bốc khói.
“Cậu nói đi, tại sao tôi phải mua thứ này?”, giọng anh cũng đã nhỏ lại, nhưng vẫn tức giận siết chặt hai tay, lắc lắc chậu thủy tiên.
Cô bị anh lắc đến chóng mặt hoa mắt.
“Cậu cũng phải có bạn gái chứ, cậu không thể làm trai tân cả đời được!”, Diệu Diệu ôm chặt lá cây, không để anh lắc cho văng ra.
Trời ơi, anh thật hung dữ! Cô sợ chết quá.
Cả đời làm trai tân.
Khóe mắt anh giật, rồi giật.
“Ai bảo cậu tôi là trai tân?”, tên khốn nào chơi anh? Nếu để anh biết là ai, anh sẽ chém hết!
“Là tự mình… quan sát thấy…”, Diệu Diệu không muốn liên lụy ai, đành to gan nói.
Ngay cả mẹ cũng nói thế, chắc chắn không sai được.
“Cậu biết rõ như thế à, tự tin thế? Liệu Diệu Trăn, từ khi nào mà cậu trốn dưới gầm giường người ta để sống thế hả?”
Anh cười lạnh.
Tuy là sự thực nhưng bắt anh thừa nhận thì chi bằng lần này đổi lại là anh nhảy lầu cho cô xem còn hơn.
“Người ta phải hay không thì mình không rõ, nhưng cậu khác, cậu vốn là núi băng bẩm sinh, có lẽ cũng chẳng có nhu cầu “nhân tính hóa” với phụ nữ đâu”, Diệu Diệu lẩm bẩm bằng giọng rất nhỏ.
“Sao cậu biết, tôi đối với phụ nữ lại không có nhu cầu đó?”, anh cười mà lòng lạnh băng.
Tốt nhất đó là sự thực! Nhưng sự thực đúng nghĩa là, có một dạo, anh rất muốn đè cô xuống.
“Cậu đừng giận mà, mình cũng là…”, Diệu Diệu lúng túng đáp, “quan tâm đến sức khỏe của cậu thôi!”
“Cậu đúng là quan tâm nhỉ, quan tâm đến mức bắt tôi mua cả bao cao su!”, anh nghiến răng.
Cô nàng chết tiệt, chê anh không đè ma xuống được hả?!
Diệu Diệu thở hắt ra, càng lúng túng, “Bạch Lập Nhân, thực ra, yêu đương rất tuyệt mà!”
Thảm rồi, thấy anh giận dữ như thế, cứ như bị ai sỉ nhục ấy, cô cũng rất khinh bỉ bản thân.
“Kẻ thất bại kia, đừng có lớn lối trước mặt tôi!”, anh kỳ thị.
“Bạch Lập Nhân, nghe nói ‘vận động’ kiểu ấy với đàn ông là vô cùng hưởng lạc… Còn nữa, thực ra, làm chuyện đó, cơ bản thì không vượt quá một tiếng đâu, không vất vả mà…”
Sắc mặt anh đã tái xanh.
Cô nàng này đang khuyên anh đi… hả? Bản thân có kinh nghiệm phong phú là được, tại sao còn dạy hư anh?
“Thật đó…”, Diệu Diệu nuốt nước bọt, “Sẽ không hao phí quá nhiều sức lực của cậu đâu…”, giọng cô rất tà ác!
Ông trời ơi, xin ông hãy để Bạch Lập Nhân chấm dứt cuộc đời trai tân đi!
“Liệu Diệu Trăn, tôi không ngại vặt hết cái chậu cây này ngay tại đây, ngay bây giờ!”, anh lạnh lùng đe dọa.
Đừng mà! Cô đã bị bác sĩ vặt trụi tóc rồi, đừng vặt linh hoa của cô!
“Mình không có ác ý, mình chỉ nghĩ…”, cô động não, đành viện một lý do khá chính đáng, “Mình chỉ nghĩ, nếu cậu đến già cũng chưa nếm qua mùi vị phụ nữ, đã vào viện dưỡng lão thì đáng thương lắm, không nhẫn tâm mà…” Tại sao những lời cô nói nghe giống con sói đội lốt bà lão đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ thế nhỉ?
“Cậu đúng là tốt bụng ghê gớm!”, ngay cả răng mà anh cũng nghiến đến tê liệt.
“Nếu cậu không kết hôn thì mẹ Bạch sẽ rất đau lòng”, cô đành chuyển qua cách nói khác, rồi kiến nghị, “Mình thấy thì, thôi cậu đừng đến viện dưỡng lão nữa, vì mẹ Bạch, đi xem mắt đi!”
Nếu anh đi xem mắt, nhắm trúng được ai thì chuyện của cô cũng có hy vọng.
Amen, cô thật tà ác!
Cô không mong gì, chỉ mong chờ cái bao cao su sau khi anh và cô gái kia ấy ấy.
Tuy mới nghĩ tới phải… đụng đến nó… cô đã rợn da gà, dạ dày cồn cào rồi.
Người bị hại!!!
Cách này không biết là ai phát minh ra, thật là thiếu đạo đức!
“Nói đi, cậu có mục đích gì?”, tim Bạch Lập Nhân nguội lạnh.
Cô không thích anh cũng không sao, anh đâu nói sẽ đeo bám cô mãi, có tới mức đối xử với anh thế không?
“Bị cậu nhìn ra rồi à?”, cô hổ thẹn.
“Cậu chưa bao giờ là loại người giỏi nói dối”, quá rõ ràng rồi, anh muốn không hiểu cũng không được.
Diệu Diệu đành nói thực, “Thực ra, bảo cậu quen bạn gái, thực sự là mình vì bản thân…” Nghĩ lại, đúng là thấy mình ích kỷ, anh tốt với cô như thế, cô lại muốn lợi dụng anh.