Diệu Diệu dạo này sắc mặt rạng rỡ, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi, gương mặt như thấm đẫm mật ong, càng kiều diễm quyến rũ bội phần.
Lúc này Bạch Lập Nhân xuống lầu lấy văn kiện, đã ôm lên một bó hoa lớn.
“Tiệm hoa mang tới”, anh ném bó hoa bách hợp nước hoa thơm ngát xuống trước mặt Diệu Diệu.
Đúng là bó hoa bách hợp nước hoa nức tiếng, trên mỗi cánh hoa đều tỏa mùi nước hoa được phun vào, mũi anh sắp bị dị ứng rồi.
“Cảm ơn”, Diệu Diệu nở nụ cười quyến rũ với anh.
“Thư ký Diệu, khiêm tốn một chút, chú ý ảnh hưởng đến văn phòng! Nếu còn xuất hiện thứ này nữa, tôi sẽ thông báo Chủ nhiệm văn phòng, phạt cậu!”, anh tỏ vẻ nghiêm khắc của một ông chủ, cảnh cáo cô.
“Vâng!”, Diệu Diệu vẫn cười rất tươi, trông có vẻ rất vui sướng, tâm trạng rất tốt, căn bản không thèm so đo với anh.
Anh đến trước văn phòng, rồi dừng bước.
“Đừng cứ mong mình được gả đi sớm, phải nhìn người cho kỹ vào!”, cứ yêu bản thân trước đã! Cùng một người đàn ông, bị gạt một lần đã đủ, lần nào cũng bị gạt thì đúng là quá nực cười!
Câu này, anh nhắc cô với thân phận là một người bạn.
“Vâng”, cô ngoan ngoãn nhận sai, vào tai trái, ra tai phải.
Sau khi trở về từ Vũ Hán, Liệu Diệu Trăn cứ kỳ quặc thế nào.
Thấy thái độ hờ hững của cô, một cơn nóng giận ập đến.
Anh lạnh mặt, vặn cửa văn phòng mở ra.
Thấy cái tên đáng ghét kia đi rồi, Diệu Diệu vui vẻ ngồi xuống.
“Hắt xì!”, cô vội lấy khăn giấy bịt mũi, cũng bị bó hoa thơm nức này làm hắt xì liên tục.
Chưa kịp lấy thiệp ra, cô đã gọi điện.
“Anh đang ở đâu thế?”, sợ ảnh hưởng không tốt, cô bịt ống nghe, khẽ hỏi.
“Tiệm hoa”, bên kia, vẳng đến một giọng nói rất ấm áp.
“Đừng tặng hoa nữa, sếp mắng em, bị anh hại chết rồi đây”, rõ ràng là trách móc, nhưng khóe môi lại nhướng lên.
Đó chính là vị ngọt của tình yêu.
“Anh ta không thích hoa anh tặng à?”, trong di động, vang đến tiếng cười khẽ của Tiết Khiêm Quân.
Cô chẳng quan tâm Bạch Lập Nhân có vui hay không, dù sao anh cũng không thể đuổi việc cô, nhiều nhất thì trừ lương thôi.
Hôm trước anh tặng hoa diên vĩ, hôm qua là hướng dương, hôm nay thì… hơi tầm thường.
Tiết Khiêm Quân đã tặng hoa cô liên tiếp ba ngày, cô sợ lãng phí thời gian của anh, lại lãng phí cả tiền bạc của anh.
Tuy các cô gái trong văn phòng đều ngưỡng mộ cô, khiến cô cũng thấy chút hư vinh.
“Chết rồi, anh đã mua hoa thủy tiên tây[1] rồi, tiệm hoa nói sau khi chăm sóc kỹ, sẽ nở ra hoa màu tím. Hiện giờ nó đang trong giai đoạn ngủ, anh đang cùng tiệm hoa chăm sóc củ, cắt phần mắt đi, định đưa em mang về nhà trồng…”, tâm trạng Tiết Khiêm Quân cũng không hề bị ảnh hưởng.
[1]Thủy tiên tây: Còn gọi là hoa ông tiên, dạ lan hương, pháp danh khoa học là Hyacinthaceae. Thuộc bộ Măng tây. Hoa nhiều màu, có xuất xứ từ Địa Trung Hải.
Cô mới nói một lần rằng thích hoa màu tím, anh đã ghi nhớ.
“A, hoa thủy tiên?”
Diệu Diệu sửng sốt, vậy hoa bách hợp kia là…
Cô vội vàng rút tấm thiệp bên trong bó hoa ra, mở xem:
“Diệu Diệu, thật sự yêu em, cho anh thêm cơ hội nhé!”
Trên tấm thiệp của Đơn Thiếu Quan còn hẹn cô cùng ăn tối.
Diệu Diệu thấy da gà rơi đầy đất.
“Thế này nhé, nếu sếp em không thích, chúng ta sẽ cùng ăn tối, anh đưa hoa thủy tiên cho em, rồi dạy em cách trồng.”
Vì chuyến du lịch đó mà quan hệ của họ đã tiến triển khá nhanh.
“Khiêm Quân, em có chút việc cần xử lý, chúng ta hẹn ngày mai được không?”, cô hoàn hồn.
“… Được, không sao”, tuy hơi bất ngờ nhưng anh vẫn tỏ ra phong độ, dễ chịu.
Buông điện thoại xuống, nụ cười của Diệu Diệu đông cứng.
Ghét quá, cô phải xử lý đóa hoa đào nát của mình.
Về lại văn phòng, Bạch Lập Nhân có phần tâm thần bất ổn.
Trong lòng, vẫn còn cảm giác nóng nảy. Diệu Diệu được tặng hoa liền ba ngày, tất cả thành viên trong văn phòng đều biết.
“Có hai khả năng. Một là, thật sự có người đang theo đuổi Diệu Diệu, mà đối tượng này thì Diệu Diệu rất hài lòng”, thấy cô nàng cười si mê thế kia, rất đáng nghi.
“Hai là, tất cả đều là giả tạo, cậu cũng biết Diệu Diệu đã hai mươi sáu tuổi, cô nàng xinh đẹp này qua thời kỳ hoa tươi nở rộ rồi, biến thành hoa tàn héo úa thì nực cười lắm, đương nhiên cô ấy sẽ rất nóng ruột”, Tiểu Vĩ phát biểu, “Tôi đoán, với mọi suy đoán thì rất có khả năng là Diệu Diệu cố ý tạo hiện tượng giả, thăm dò cậu, muốn bỏ cuộc hay là phát triển thêm, thì phải xem thái độ hiện giờ của cậu.” Ai không chịu nổi, kẻ đó sẽ thua.
Là thế sao?
Anh gần như không có kinh nghiệm yêu đương, Bạch Lập Nhân không hiểu lắm những thủ đoạn phức tạp của phụ nữ.
Di động của anh cứ reo mãi không ngừng.
Bạch Lập Nhân cầm lên xem, lại là Đỗ San San.
Kinh nghiệm yêu đương duy nhất của anh.
“Chuyện gì?”, mặt lạnh lùng, anh nghe máy.
Đối phương như bất ngờ, rồi lập tức đổi sang giọng ngọt ngào, “Anh Lập Nhân ơi, cùng ăn tối nhé.”
“Anh không có thời gian.”
Thật phiền phức, quá khứ, hiện tại, tất cả cứ dính lấy nhau.
“Chúng ta đi Cocu đi, chín giờ tối, phòng A16!”, đối phương hình như không hề nghe thấy ý từ chối của anh, sau khi mời thì lập tức cúp máy.
Bạch Lập Nhân nhìn chằm chằm điện thoại, bó tay.
Phải, Đỗ San San không hề thay đổi, nhưng người thay đổi là anh.
Cho dù còn tình cảm hay không, thì anh cũng không muốn lằng nhằng với quá khứ.
Anh sẽ không đi.
Tình yêu như ngọn lửa trong lò, nếu chỉ còn những tàn tro thì đừng khơi nó lên, cho dù khơi rất nhẹ, cũng có thể sẽ bùng lên ngọn lửa lớn.
Nên, anh sẽ không cho Đỗ San San cơ hội nào, cũng chưa từng muốn khơi gợi Liệu Diệu Trăn.
Bảy giờ, anh tan sở.
Trong văn phòng đã không còn một bóng người.
Trước kia, Diệu Diệu vì muốn ngồi ké xe anh mà chắc chắn sẽ đợi anh cùng tan sở.
Không biết vì sao, lại bắt đầu thấy bực bội.
Về đến nhà, anh tắm rửa xong xuôi.
Điều khiển ti vi trong tay, anh bấm đổi kênh liên tục.
Nhưng không có kênh nào là anh thích.
Ngay cả kênh tin tức kinh tế bình thường quen xem cũng khiến anh cảm thấy khó chịu.
Tám giờ, có lẽ anh nên nhắc cô nàng kia tắm sớm, hôm nay anh khá mệt, muốn nghỉ ngơi sớm.
Lần đầu, anh thử dùng nắm đấm gõ gõ bức tường phòng ngủ bên kia.
Gõ mấy cái, không chút động tĩnh.
Mặt dửng dưng, anh mở cửa, đến thẳng cửa nhà kế bên.
“Ding doong!”
“Ding doong!”
“Ding doong!”
Không biết tiếng chuông có đủ lớn không mà trong nhà vẫn lặng phắc, không có tiếng bước chân mà anh đã quen, càng không có dấu hiệu gì là cửa sẽ mở.
Không thể nào? Đi hẹn hò thật rồi sao?!
Anh thừa nhận, anh đã xem qua tấm thiệp, nhưng không phải cố ý xem trộm, mà là lúc nhận hoa thì tấm thiệp rơi ra, anh nhét lại vào trong, vô tình nhìn thấy.
Ngoài những lời sến súa ra, còn có: Quán cà phê Cocu, phòng A15.
Cô nàng này, có não hay không! Bị người ta phản bội, đáng đời cô nàng xui xẻo!
Bạch Lập Nhân tức giận sập cửa lại.
***
Tám giờ tối, Diệu Diệu chọn, đi!
Đây không phải lần đầu Đơn Thiếu Quan hẹn cô, thực tế thì gần đây một ngày anh ta gọi tới mấy cuộc, nhắn mấy chục tin nhắn cho cô, mức độ quấy rối đã tới nước cả người lẫn thần thánh đều phẫn nộ.
“Muốn ăn gì nào?”, Diệu Diệu vừa tới, mắt Đơn Thiếu Quan đã sáng lên, rất nịnh nọt.
“Không phải tôi đến để ăn, tôi đến nói anh biết…”, cô chưa nói hết thì phục vụ đã vào.
“Chọn món trước đi, chắc chắn là em chưa ăn tối, bụng đã đói lắm rồi”, Đơn Thiếu Quan vội mở khăn ăn ra cho cô.
Giờ phút này, cô thật không biết phải nói gì.
Đành vội vàng chọn bừa mấy món, “Nói trước nhé, tối nay chúng ta chia đều”, cô không muốn nợ người khác quá nhiều.
Nhưng Đơn Thiếu Quan lại cười, “Diệu Diệu, anh đã không còn là cậu bé nghèo Đơn Thiếu Quan hồi xưa rồi, thu nhập một năm hiện giờ của anh tuy không cao nhưng cũng một, hai trăm ngàn, em không nhất thiết phải tiết kiệm cho anh.”
Diệu Diệu lúc nào cũng nghĩ tới tự tôn của anh ta, hiểu biết, ân cần, chu đáo, vẫn như trong ký ức.
Vẻ ngoài của Diệu Diệu có thể khiến người khác thấy quá kiều diễm, quyến rũ, nhưng ở bên cô lâu rồi sẽ biết, cô là một phụ nữ có tính cách lương thiện.
Vì sự hoang tưởng của anh ta mà Diệu Diệu bó tay.
Lúc cô định nói rõ thì phục vụ lại vào.
“Uống gì? Cà phê nhé?”, Đơn Thiếu Quan vội hỏi.
“Không cần, nước lọc là được”, cô nói với phục vụ.
Phục vụ rót cho cô một ly nước lọc, đang định đi thì Diệu Diệu lại nói, “Phiền cô đặt bình nước ở đây.” Tối nay, dù cô nói tới miệng khô lưỡi rát, cũng phải thuyết phục đóa hoa đào nát này chấp nhận sự thực rằng họ đã là quá khứ.
“Chúng ta bắt đầu nói từ đâu đây?” Phục vụ ra ra vào vào, mang từng món ăn lên, nhưng không ngăn cản được quyết tâm của cô.
“Tôi trước đây luôn khá thích anh, nhưng có thể là tôi đa tình, gặp ai cũng yêu, rất dễ động lòng nhưng cũng rất dễ từ bỏ.” Trái tim cô y hệt vẻ bề ngoài, khá nhanh nhẹn, khá “đa tình”.
Cảm giác điện giật đến với cô rất nhanh, sau khi tổn thương, cũng biến mất khá nhanh.
“Năm đó anh bỏ đi, tôi luôn đau khổ, nhưng về sau tôi quen một người khác, rất nhanh rơi vào lưới tình, nhưng không lâu sau lại bị người ta đá, tôi ngay cả khóc cũng không khóc nổi”, Diệu Diệu kể chuyện cũ, “Sau đó tôi cũng gạt được học trưởng ra khỏi trái tim, còn anh lúc đó, đã bị tôi gạt ra sớm hơn cả một bước rồi.”
Vết thương tình yêu thì hãy để tình yêu chữa trị.
Bước vào cuộc tình mới, cô chỉ một lòng với nó, sẽ không đứng núi này trông núi nọ để sỉ nhục đối phương.
Chỉ là, yêu đương, thất tình, rồi yêu, rồi lại thất tình, cô lúc nào cũng tự hồi phục.
“Nếu còn chút gì để tâm tới anh, thì đó chính là anh còn nợ tôi một câu ‘xin lỗi!’.” Nhưng không sao, có được sự công bằng đó hay không, cô cũng không quan tâm.
Dù sao, có lẽ tuy anh là người đầu tiên nợ cô lời xin lỗi, nhưng quyết không phải người duy nhất.
Có lẽ, cô ngốc nghếch, nhưng tính cô thẳng thắn, thẳng như ruột ngựa, những chuyện bi thương đau khổ đều không duy trì quá lâu.
Nghe những lời thẳng thừng của cô, Đơn Thiếu Quan cảm giác rất tổn thương.
“Bao năm nay, anh luôn không quên được em…”, nhưng không ngờ, anh đã bị cô quên sạch sành sanh.
“Anh ở Châu Âu có lẽ ít giao tiếp, những người quen khá ít nên mới cho anh ảo giác là không quên được tình cũ”, Diệu Diệu thẳng thắn hỏi ngược lại, “Nếu trong lòng anh, tôi quan trọng như thế, thì năm đó sao anh lại bỏ rơi tôi?”
“Không, Diệu Diệu, không phải thế, anh xin em, em cho anh cơ hội đi, nghe anh giải thích!”, Đơn Thiếu Quan kích động bước tới, y hệt đóng phim thần tượng, quỳ xuống trước mặt Diệu Diệu.
Diệu Diệu giật thót mình.
***
Đơn Thiếu Quan quỳ một gối xuống trước cô, vẻ mặt chân thành, nhưng những lời anh ta nói thì có phần vô lý, “Diệu Diệu, năm đó không hoàn toàn là lỗi của anh, em cũng sai mà! Em không nên cố ý phá hoại quan hệ của Bạch Lập Nhân và Đỗ San San, mới dẫn đến cục diện kỳ quặc ngày hôm nay của bốn chúng ta.” Có lẽ không du học thì họ đã kết hôn từ lâu, đứa con có lẽ đi mua xì dầu được rồi.