gười, khó khăn lắm mới nhớ ra, anh ta đang nhắc đến sự việc nhầm lẫn đó.
Mấy năm nay, cô và Bạch Lập Nhân ở cạnh nhau không phải là vui vẻ lắm, nhưng chí ít thì chẳng ai để bụng chuyện đó nữa.
“Đồ bắt cá hai tay, Bạch Lập Nhân!”, nhớ lại “chính nghĩa hừng hực” năm nào, Diệu Diệu thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Năm đó cô bị chứng hoang tưởng của Ninh Ninh làm cho mù quáng, càng không hiểu được sự “thuần khiết” của Bạch Lập Nhân, tưởng anh làm bậy thật.
Bây giờ nếu có người đứng trước mặt Bạch Lập Nhân, nói anh ta ngoại tình, thế thì thà khoét mắt cô cho rồi. Làm ơn đi, cái tên đó nhìn kiểu gì cũng không có bản lĩnh phong lưu.
Nói ra thì người ta sẽ cười chết, trai tân hai mươi bảy tuổi, cô nể mặt lắm mới không cười nhạo anh! Tên đó khéo tới giờ vẫn còn trong trắng, có thể do tâm lý làm cho sinh lý cũng bệnh chăng?
Hơn nữa, nếu năm đó tình cảm của họ vững chắc hơn vàng, thì cô cũng không phá hoại được, đúng không?
Tuy trong lòng lảm nhảm như vậy, nhưng Diệu Diệu vẫn lúng túng không nói gì được.
Bạch Lập Nhân không quen bạn gái, tâm hồn, thể xác “có bệnh” mà không ấy ấy với người khác, lẽ nào là vì Đỗ San San, vì chuyện đó ư?!
“Vì San San tưởng em cố ý, nên cô ấy mới dùng điều kiện tuyệt vời của mình để dụ dỗ anh, cướp anh đi, để báo thù em!”, Đơn Thiếu Quan bỗng nắm chặt tay cô, “Diệu Diệu, em tưởng anh chưa từng đấu tranh? Tương lai và tình yêu, anh không hề do dự, bất chấp tất cả hay sao?”
“Diệu Diệu, chúng ta không chia lìa, trọn đời trọn kiếp yêu nhau mãi mãi, được không?”
Diệu Diệu bỗng có phần hiểu ra, Đơn Thiếu Quan năm đó vì sao lại nói câu ấy, hóa ra anh cũng từng đấu tranh.
Lời thề non hẹn biển của đàn ông thật sự bừa bãi, nếu không là bừa bãi để phụ nữ yên lòng, thì cũng là bừa bãi muốn thuyết phục bản thân mà thôi.
“Lúc đó tại sao em không cho anh? Nếu em cho anh, anh cũng sẽ không tâm nguội ý lạnh…”, Đơn Thiếu Quan đau khổ.
Năm đó cô cho anh thời gian bình tĩnh, nhưng không ngờ kết quả của sự bình tĩnh, vẫn là tàn khốc như thế.
Diệu Diệu cảm thấy người tâm ý nguội lạnh phải là cô mới đúng.
Nhưng giờ nghĩ lại, chắc mọi việc đều đã an bài từ lâu.
“Năm đó sở dĩ anh chấp nhận đi với San San, là vì diễn một vở kịch.” Tay cô bị nắm chặt, vì quá căng thẳng nên mồ hôi từ tay Đơn Thiếu Quan dính nhớp nháp vào tay cô, hại Diệu Diệu không rút ra được, cũng không tránh được, ép cô bất đắc dĩ phải nghe anh ta nói.
“Anh và Đỗ San San chẳng có quan hệ gì hết, ở châu Âu bọn anh càng không sống chung, bọn anh còn bình thường hơn cả bạn bè bình thường, tất cả đều là giả tạo! Đỗ San San đang ấm ức, muốn làm cho Bạch Lập Nhân thấy!”, có thể vì cuống quýt mà giọng anh ta mỗi lúc một lớn.
Cửa phòng khép hờ, giọng nói đã vẳng ra bên ngoài.
“Tiên sinh, tiểu thư, mời vào đây!”
Bạch Lập Nhân tới thì Đỗ San San đã đứng ở cửa, phục vụ dẫn đường cho họ đến thẳng phòng bao khá kín đáo.
Đúng là như phim, anh vừa tới thì trông thấy, nghe thấy vở kịch này.
Hơn nữa, vị trí của anh có thể trông thấy Đơn Thiếu Quan đang quỳ một gối xuống đất.
Không lẽ là cầu hôn?!
“Giọng nói quen quá!”, Đỗ San San lao tới, sửng sốt, “Trời ạ! Lại là…” Cô ta kịp thời hiểu ý mà bịt miệng mình lại.
Nghe giọng nói bên ngoài, Đơn Thiếu Quan vội đứng dậy.
Ánh mắt thiếu tự nhiên của anh ta chạm vào ánh mắt hai người đứng ngoài.
“Bạn anh?”, Diệu Diệu cũng định quay lại, ai ngờ Đơn Thiếu Quan đã vội đóng cửa.
“Không… không, không quen…”, Đơn Thiếu Quan lúng túng.
Bạch Lập Nhân sắc mặt lạnh lẽo nhìn cửa phòng bị đóng lại, chốt khóa.
“Tiên sinh, đây là phòng A16”, phục vụ giúp họ mở cửa, “Xin hỏi hai vị muốn chọn gì ạ?”
Anh gật đầu, mặt khó coi, vào trong phòng ngồi lên sofa, “Những thứ khác không cần, hai ly cà phê là được.” Phục vụ vội nhắc, “Tiên sinh, ngài có phiếu cà phê không ạ? Chi phí thấp nhất trong phòng là hai trăm hai mươi tám tệ.”
Anh lấy ví ra, móc ba tờ tiền màu đỏ đưa cho phục vụ cả thực đơn thức ăn, “Hai ly cà phê, những cái khác không cần, đừng để tôi nhắc lại!”, giọng rất khó nghe, sắc mặt càng khó coi.
Đúng là quái nhân.
Khách hàng tuy không chọn món, nhưng nếu đã chịu thanh toán trước thì phục vụ cũng chẳng nói gì được.
Phục vụ đóng cửa lại cho họ.
“Đúng là trùng hợp quá!”, Đỗ San San cũng không giận, cười tươi rói, trông vẫn ngây thơ như xưa, “Mấy năm ở nước ngoài, Đơn Thiếu Quan vẫn không quên được Diệu Diệu, ai ngờ vừa về nước đã bắt đầu hành động.”
Sắc mắt anh nặng nề, ngay cả anh cũng không biết vì sao mình lại tới, tại sao lại cố ý để sự trùng hợp này diễn ra.
Suy cho cùng, chỉ có thể nói là anh không yên lòng thôi, dù sao anh không muốn thư ký kiêm hàng xóm của mình phải tới đồn cảnh sát.
“Anh Lập Nhân, em thừa nhận em quá ghen tuông, có thể không phải là người bạn đời thích hợp, nhưng chúng ta đã quen biết bao năm, thật sự chỉ là chỉ vì tình yêu nhầm lẫn ngày trước mà ngay cả tình bạn, tuổi thơ cũng vứt bỏ hay sao?”, Đỗ San San buồn bã hỏi, “Cho dù không thể là người yêu, lẽ nào bạn bè bình thường cũng không được ư?”
Anh định thần, nhớ đến lời nói ban nãy vô tình nghe được.
Anh không ngờ Đỗ San San lại chưa từng ở chung với Đơn Thiếu Quan.
“Anh Lập Nhân, nếu năm đó biết trước được kết cục hiện giờ, em thà chưa từng bắt đầu tình yêu, thế thì đám giỗ của em gái, em còn có thể lấy thân phận là chị, thắp hương đốt tiền cho nó, cùng đau buồn với anh.” Giọng nói dịu dàng của Đỗ San San khe khẽ, có thể nghe thấy, khi nhắc đến em gái đã để lộ tình cảm, tỏ ra hụt hẫng.
Em gái.
Em gái.
Ánh mắt lạnh nhạt của Bạch Lập Nhân khựng lại.
Anh luôn cảm thấy có lỗi với em gái, năm đó anh không nên quá tức giận mà vứt em gái nhỏ tuổi ngây ngô ở lại hang ổ hồ ly tinh.
Lúc nhỏ, vì anh không đủ nhẫn nại, ngược lại San San lại chơi khá thân với em gái anh, khi cô bé xảy ra chuyện, vẫn là San San thông báo cho hai mẹ con anh, để họ kịp thời có mặt.
Anh còn nhớ, lúc đó San San khóc thương xót hơn bất kỳ ai khác.
Vì tiếng gọi “chị” thân thương ấy, mà trái tim anh không cách nào tiếp tục lạnh lẽo nữa.
“Chỉ là bạn?”, cuối cùng anh dịu giọng.
Bây giờ anh không tài nào làm lại từ đầu với San San, nhưng anh biết một khi anh lơi lỏng, chuyện tương lai sau này, có khả năng sẽ xảy ra.
“Đúng!”, San San vui mừng.
Anh đang định nói gì, nhưng bỗng dưng nghe thấy phòng kế bên có tiếng động lạ.
“Nói những chuyện này vô ích thôi, tất cả đã là quá khứ. Bây giờ tôi đã quen người khác, tôi rất thích anh ấy, tôi nghĩ anh ấy là người tôi chờ đợi”, Diệu Diệu không thích tạo cảm giác hiểu lầm cho người khác, thế nên thẳng thắn từ chối.
“Ai? Vậy ý trung nhân là Bạch Lập Nhân?”, Đơn Thiếu Quan thất sắc.
Lại nữa? Sao có thể là Bạch Lập Nhân?
Đỗ San San mà Đơn Thiếu Quan kể ra cũng đúng là chung thủy, nếu đã thế, cô đã hiểu lầm Bạch Lập Nhân một lần rồi, không muốn tạo hiểu lầm lần hai nữa.
Diệu Diệu bất lực, nhẫn nại giải thích, “Không phải, anh ấy là đối tượng mà đồng nghiệp tôi giới thiệu, chúng tôi rất tâm đầu ý hợp.”
“Không, em lừa anh! Em không tha thứ cho anh, em đang trả thù anh!”, Đơn Thiếu Quan bướng bỉnh cho rằng cô đang nói dối.
“Tôi không lừa anh, nếu anh không tin thì tôi có thể gọi anh ấy ra, mọi người cùng uống cà phê!”, nói xong, Diệu Diệu lục tìm điện thoại trong túi xách.
Tối đó, cô và Tiết Khiêm Quân có nói đến chuyện Đơn Thiếu Quan, anh tỏ ý rằng, nếu khi nào cần tới anh, anh lúc nào cũng có thể xuất hiện.
Đó chính là chỗ khiến người ta thấy ấm lòng của Tiết Khiêm Quân.
Nhưng, tay cô chưa kịp chạm vào điện thoại đã bị Đơn Thiếu Quan nắm lấy.
“Em đừng gọi nữa, anh không tin!”, nói là không tin, thực ra là không chịu chấp nhận, “Cho dù có người đàn ông đó thì sao? Hai người mới quen nhau bao lâu? Tại sao em không chịu cho anh một chút cơ hội nào?”
Trời ơi là trời! Bị bệnh hả?! Anh ta tưởng đang diễn phim truyền hình dài tập, hoặc là, anh ta nhập vai quá rồi, xem mình là nam chính trong tiểu thuyết, tưởng rằng cưỡng hôn là có thể khiến phụ nữ ngoan ngoãn nghe theo?!
“Có phải anh bị điên không?!”, Diệu Diệu bỗng run bắn, hét lên, liều mạng lấy tay che chắn.
Nhưng người đàn ông bị sét đánh trúng đầu lại giữ chặt tay cô, đè cô xuống sofa, cứng đầu chồm tới. Trời ơi là trời!
Môi và môi, chỉ cách nhau 5cm.
Sức lực của đàn ông và phụ nữ quá khác biệt, Diệu Diệu ra sức vùng vẫy, ai ngờ trong lúc đó, hai cái “bánh bao” to đùng trước ngực cô cũng nhảy lên theo cử động của cô.
Cổ họng Đơn Thiếu Quan chuyển động dữ dội, ngọn lửa như bùng lên từ phía dưới.
Mấy năm du học, anh ta không chỉ một lần mơ thấy Diệu Diệu nằm trong lòng anh ta thế này.
Lần đầu tỉnh dậy, drap giường ướt đẫm.
Cho dù không còn yêu, nhưng là đàn ông, việc chưa từng động chạm cô, vẫn là tiếc nuối trong cuộc đời này của anh ta.
Anh ta đưa tay nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt mịn màng của cô, trong lòng có một suy nghĩ rất kiên định, anh ta càng áp sát hơn.
Diệu Diệu còn cổ hủ hơn vẻ bề ngoài, có lẽ chiếm được thể xác của cô thì anh ta sẽ giành được thắng lợi.
Như bị ma nhập, Đơn Thiếu Quan cắn vào cổ Diệu Diệu.
Suy nghĩ đó đã thành ám ảnh anh ta mấy năm nay, anh ta muốn lưu lại dấu vết của mình trên cơ thể cô.
“Anh là đồ điên!”, cô bị thứ gì đó cứng ngắc tì vào, lại bị cắn, đồ nhẫn tâm, Diệu Diệu hét lên.
Tuyệt đối không để bị cưỡng hiếp!
Diệu Diệu gắng hết sức, cuối cùng thoát được một tay, túm lấy cái túi xách của mình, hung hăng đập vào anh ta.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”, Đơn Thiếu Quan bị đập đến mức không thể tiếp tục, ôm đầu trốn, tránh khỏi sự truy đuổi của cô.
Diệu Diệu chưa hả giận, tháo giày cao gót ra, đập vào trán anh ta.
“Tôi sẽ không tha thứ cho anh!”, đôi mắt đẹp của Diệu Diệu trừng lên, tóc tai rũ rượi, trông rất hung dữ.
Nhưng như thế lại khiến cô càng rực rỡ hơn.
Càng bị đánh, ngọn lửa trong Đơn Thiếu Quan càng bùng nổ.
Suy nghĩ rất rất muốn có được cô càng không khống chế được, ngay cả bản thân anh cũng thấy kinh sợ.
Anh ta không ngừng nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Diệu Diệu, “Diệu… Diệu… có gì từ từ nói…” Dáng vẻ cô hiện giờ giống như giận dữ tới mức lúc nào cũng có thể đập bể đầu anh ta vậy.
Nhìn kỹ thì, hóa ra đôi mắt của Diệu Diệu là nâu nhạt, giống một chú mèo con.
Diệu Diệu trong cơn giận dữ, đôi mắt vốn đã đẹp nay càng rực rỡ, đặc biệt là mắt trái, cứ như phát ra lửa vậy.
“Diệu Diệu…”, Đơn Thiếu Quan đang định lại gần cô, dỗ dành và xin lỗi, ngờ đâu chuyện cực kỳ vô duyên đã xảy ra.
“Bụp”, “thằng em” của anh ta, sau một cơn đau đớn, bỗng như bị sóng điện chích trúng “đầu”, một cơn rùng mình thoáng qua, hoàn toàn rũ xuống. Sự thay đổi quá rõ ràng đó của cơ thể khiến Đơn Thiếu Quan mặt trắng bệch, đông cứng tại chỗ.
Trời! Sao lại thế? Lẽ nào anh ta có bệnh kín?
“Anh mà còn lại gần, tôi nhất định sẽ đánh anh tới mẹ anh cũng không thể nhận ra!”, Diệu Diệu vẫn đang vừa nhảy vừa hét, nhe nanh giơ vuốt.