Đôi lông mày của Lí Tử Duệ càng ngày càng nhăn tít lại, anh không ngờ rằng Hi Hiểu đã phải trải qua chuyện như thế.
-Kể từ sau cú điện thoại ấy, Hiểu Hiểu có gì đó bất thường lắm!- mợ Hi Hiểu nhíu mày thở dài: -Con bé này từ nhỏ đã cứng cỏi, sau khi nhận điện thoại nói là có một người bạn học qua đời, sau đó nó nhốt mình trong phòng suốt cả buổi chiều. Nếu như không phải nấu cơm cho cháu thì chắc nó cũng không chịu ra ngoài đâu!
-Vâng ạ…- Lí Tử Duệ khẽ ậm ừ, chắc là lúc chiều anh gọi điện chẳng may đúng vào lúc cô đang gặp phải chuyện buồn bã.
Lúc này Tử Duệ mới nhớ ra, lúc nói chuyện điện thoại với anh, tâm trạng của Hi Hiểu có vẻ rất tồi tệ, nhưng do anh mải phân tích tình hình nên đã sơ ý bỏ qua tâm trạng của cô.
Nhìn thấy Tử Duệ mím chặt môi không nói, mợ Hi Hiểu tưởng rằng Tử Duệ đang áy náy liền khẽ khàng khuyên nhủ: -Chắc là Hiểu Hiểu đang gặp phải vấn đề khó khăn gì đó, cháu cố gắng khuyên bảo nó xem sao!
Quả nhiên lúc ăn cơm, Lí Tử Duệ phát hiện ra mắt Hi Hiểu đỏ mọng, rõ ràng là cô đã khóc. Không hiểu sao tim anh như thắt lại. Anh gắp một đũa thịt xào ớt vào bát cô, miệng khẽ bảo:
-Em ăn nhiều vào!
-Vâng…- Hi Hiểu hơi ngẩn người rồi vội vàng và cơm vào miệng, ra sức nhai nuốt cứ như thể ăn là nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành vậy.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, vô tình anh lại nhớ lại cái tên đã từng được thốt ra từ miệng cô, Kỳ Thần.
Lẽ nào là….
Hàng loạt giả thiết được anh đưa ra chưa kịp hình thành trọn vẹn đã bị mợ của Hi Hiểu cắt đứt: -Tử Duệ…Nghe nói cháu cũng là người thành phố C à?
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Tử Duệ vang lên inh ỏi, kinh nghiệm bao nhiêu năm làm việc khiến cho anh trở nên cực kì nhạy bén. Mợ Hi Hiểu đột nhiên lại hỏi đến quê quán của Tử Duệ, tiếp theo đó chắc sẽ hỏi đến vấn đề hộ khẩu ở thành phố J.
Lẽ nào mợ Hi Hiểu lần này đến đây là bởi vì tưởng rằng anh có thể giải quyết được vấn đề hồ khẩu?
Sự việc đúng như Lí Tử Duệ dự liệu. Sau khi anh gật đầu, mợ Hi Hiểu liền nói rõ mục đích đến đây: -Hiểu Hiểu có một đứa em gái, sau này sẽ đi học ở thành phố J này, cháu xem liệu có thể giúp nó nhập hộ khẩu ở đây không?
Hi Hiểu sững sờ ngẩng đầu nhìn: -Mợ….nhập hộ khẩu đâu có đơn giản?
-Mợ biết chuyện này không dễ dàng, nếu mà dễ dàng thì cả nước này đã chuyển đến định cư ở đây hết rồi…- mợ Hi Hiểu cười ngọt ngào: -Nhưng chuyện càng khó thì càng cho thấy giá trị của nó…Hơn nữa…- mợ Hi Hiểu dừng lại một lát rồi nói tiếp:
-Chuyện này cũng chứng minh rằng các cháu rất giỏi giang mà!
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mợ, Hi Hiểu ngại ngùng không dám từ chối, đành ấp úng nói: -Mợ ơi, chuyện này thật không dễ dàng như mợ tưởng đâu!
-Không đơn giản thì các cháu vẫn làm được rồi đấy thôi?- mợ Hi Hiểu cười nhạt, ánh mắt sắc sảo thoáng hiện lên sự bất mãn: -Hiểu Hiểu, lúc cháu còn nhỏ, mợ đối xử với cháu như thế nào cháu quên rồi sao? Cháu đã bán mạng ở thành phố này cả nửa đời người rồi, chẳng nhẽ có chút việc này cũng không làm nổi sao?…- bà ta khẽ cười nhạt: -Nhìn xem, còn được ở trong một căn nhà to đẹp thế này nữa chứ. Nếu như không có khả năng thì làm sao được sống như thế này?
Hi Hiểu muốn khóc mà khóc không nổi. Cô lén nhìn Lí Tử Duệ, chỉ thấy anh đang cúi đầu và cơm vào miệng. Quả đúng như anh đã dự đoán, người mợ lâu ngày gặp lại hôm nay đến đây chính là bởi vì vấn đề nhập hộ khẩu cho cô con gái.
Nghĩ lại mình và Lí Tử Duệ đã phải hi sinh như thế nào để có thể được nhập hộ khẩu ở đây, thực ra tổng kết lại chẳng qua cũng chỉ là một chữ: tiền. Nhà nước vì muốn nâng cao cung cầu nhà ở nên đã đề ra chính sách nhập hộ khẩu bằng việc mua nhà này. Chính bởi thế mà việc làm này cần phải có tiền bảo lãnh mới xong.
Nghĩ đến đây, Hi Hiểu liền nói: -Mợ à, nếu mợ có 120 vạn tệ thì chuyện này có thể giải quyết được!
-Đắt như vậy sao?- mợ đặt bộp đôi đũa xuống bàn, trợn mắt nhìn Hi Hiểu: -Hi Hiểu, cháu đừng lấy tiền ra dọa mợ, có thật là như vậy không?
-Vâng, đúng thế ạ!- Lí Tử Duệ liền tiếp lời: -Mợ, chuyện là như thế này. Cháu và Hi Hiểu sở dĩ phải kết hôn nhanh như vậy là bởi vì lúc đó đang có chính sách mua nhà được nhập hộ khẩu, nếu như không phải vì cái chính sách ấy thì chúng cháu cũng không được nhập hộ khẩu ở J đâu! Về vấn đề hộ khẩu, nhà nước làm rất nghiêm….
-Hóa ra là như vậy!- sắc mặt mợ Hi Hiểu chợt sầm xuống, nụ cười đắng chát: -Thế mà mợ còn tưởng…
-Thực ra chuyện hộ khẩu cũng không quá quan trọng, sống ở đâu chẳng là sống…- Hi Hiểu khẽ khuyên: -Mợ à, mợ chớ có nghĩ ngợi nhiều…
Có lẽ là bởi vì chuyện này nên tối đó mợ của Hi Hiểu đi ngủ từ rất sớm. Còn Hi Hiểu sau khi thu dọn xong nhà cửa liền đi vào phòng Lí Tử Duệ như tối qua. Vừa mở cửa ra đã thấy Lí Tử Duệ ngồi ở một bên giường, lặng lẽ chờ đợi cô.
Hi Hiểu mím chặt môi, khẽ liếc anh một cái rồi lại cụp mắt xuống, đi thẳng đến bên giường bên kia. Vừa định chui vào trong chăn thì đột nhiên có một cánh tay giơ ra trước mặt cô:
-Cho cô này!
Cô cúi đầu nhìn, chợt khựng lại, là một chiếc khăn mùi xoa vuông vắn.
Ngẩng đầu lên nhìn, Hi Hiểu chỉ thấy ánh mắt lấp lánh khác thường của Lí Tử Duệ. Anh chỉ liếc nhìn cô rồi cúi xuống nhìn vào cuốn sách ở trên tay mình: -Mắt của cô sưng đỏ lên rồi, không sợ người khác hiểu nhầm à?
-Hả?
Lúc này Tử Duệ mới ngẩng đầu nhìn Hi Hiểu bằng ánh mắt bối rối, dường như ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng bay bổng: -Hôm nay mợ bảo tôi phải nhường nhịn cô, không được chọc tức cô!
-Thế là ý gì?
Ánh mắt Lí Tử Duệ đột nhiên dừng lại ở bụng Hi Hiểu, Hi Hiểu nhận ra liền vội vàng đưa tay ra ôm chặt lấy bụng mình. Tử Duệ khẽ cười: -Mợ nói, bụng của cô to hơn trước, ăn lại nhiều hơn trước, chắc là có bầu rồi!
-Nói bậy, tôi mang bầu gì chứ?- Hi Hiểu ôm chặt bụng mình, kinh ngạc thốt lên: -Tôi đâu phải lưỡng tính, sao có thể tự có thai được chứ?
-Cô gào lên cái gì? -Lí Tử Duệ vội vàng bịt chặt miệng Hi Hiểu lại, ánh mắt hoang mang nhưng vẫn có sức đốt cháy người khác, khuôn mặt trắng mịn đỏ bừng lên dưới ánh điện mờ mờ. Cảm giác ấm áp và dịu dàng lan tỏa trong không khí. Lí Tử Duệ hơi ngẩn người, mãi cho đến khi Hi Hiểu phải nhíu mày kêu đau thì anh mới chợt bừng tỉnh: -Cô ầm ĩ cái gì hả? Cô muốn cho người ta biết chuyện của chúng ta phải không hả?
Hi Hiểu cắn chặt môi, mặt đỏ lựng lên dưới cái nhìn như thiêu đốt của anh: -Chỉ là vì tôi cuống quá nên…- cô ấp úng: -Chứ có phải tôi muốn nói nhiều thế đâu?
Một đêm yên tĩnh. Vốn dĩ có thể dễ dàng khơi gợi những mơ mộng ấm áp. Lí Tử Duệ nghĩ rằng mình đã thiếu hơi phụ nữ quá lâu rồi, thế nên mới trở nên ngốc nghếch như vậy trước mặt Hi Hiểu. Anh khẽ ho một tiếng, cố gắng giấu đi suy nghĩ này của mình rồi nói: -Tại sao cô khóc?
-Không tại sao cả!-Hi Hiểu cúi đầu, giả vờ như đang bình thản vuốt vuốt cái gối nhung: -Bạn cùng lớp qua đời, có chút khó chịu trong lòng!
-Qua đời?- Lí Tử Duệ cao giọng, khẽ liếc bộ dạng buồn bã của cô, không kiềm được liền thốt lên: -Là cái tên Kỳ Thần đó phải không?
Hi Hiểu giật mình ngẩng đầu, đôi mắt hung dữ nhìn anh. Khoảng khắc ấy, đôi mắt Hi Hiểu ngập tràn sự phẫn nộ và đau thương đang đan xen. Cô cắn chặt môi, rít qua các kẽ răng: -Anh cút đi!
-Nhan Hi Hiểu, cô có biết là mình đang nói cái gì không hả?- vốn định an ủi Hi Hiểu, nào ngờ lại gặp phải thái độ lạnh lùng như băng đá của cô, Lí Tử Duệ hít một hơi thật sâu, kéo mạnh cánh tay cô quát: -Còn nữa, cô bảo ai cút?
-Đừng có động vào tôi…- cô giật mạnh tay mình ra, cố gắng thoát khỏi bàn tay anh: -Chính là anh, người tôi nói chính là anh!
-Cô dựa vào đâu mà bắt tôi cút?
Cô giận dữ trợn mắt nhìn anh, gào lên: -Anh tưởng anh là ai? Anh dựa vào đâu mà rủa anh ấy chết?
-Tôi đâu có…-anh cảm thấy cô thật vô lí: – Cô đừng có cắt câu lấy nghĩa có được không hả?
-Rõ ràng anh có ý đó còn gì.
Hi Hiểu lúc đó hoàn toàn khác với Hi Hiểu lúc bình thường, cô giống hệt như một con dã thú bị cắt đúng vào chỗ đau, tiếng gào thét nghe như muốn xé toạc không gian. Lí Tử Duệ chỉ cảm thấy ngực và cánh tay mình đau đớn, còn chưa kịp phản ứng lại thì cơn mưa nắm đấm đã dội lên người anh. Cô dồn rất nhiều sức lực lên mỗi cú đánh vào người anh…cứ như thể anh chính là kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời cô vậy.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại khỏe đến như vậy, bình thường trông cô chẳng khác gì một người phụ nữ yếu đuối, ăn cũng đâu có nhiều. Nhưng tất cả những sức mạnh ấy tập hợp lại dường như có thể đánh anh biến thành tàn phế. Bất lực…cái bao cát bất đắc dĩ Lí Tử Duệ cuối cùng không chịu nổi nữa đành phản kích. Nhưng anh chỉ đẩy nhẹ một cái, có lẽ là bởi vì Hi Hiểu không nghĩ rằng anh sẽ đẩy cô ra nên mất đà ngửa người ra phía sau.
Chỉ nghe tiếng “bịch” một cái, Hi Hiểu ngã xuống đất y hệt một con rối. Khoảnh khắc cô ngã xuống, Lí Tử Duệ dường như quên béng mất xung đột giữa hai người, vội vàng quỳ xuống định đỡ cô. Hi Hiểu ngồi im lặng dưới đất, không còn điên cuồng như lúc trước nữa, ánh mắt mơ hồ, từng giọt nước mắt nặng nề rơi ra.
Cô giống như một con thú nhỏ bị thương, thu mình khóc lóc trong góc tường, kiệt sức và yếu ớt đến không kêu ra tiếng. Tử Duệ cảm thấy trong người mình có nơi nào đó đang bị bóp nghẹt lại: -Hi Hiểu, cô sao thế? Hi Hiểu, Hi Hiểu?
Vẫn là tiếng khóc, Hi Hiểu nhắm chặt mắt lại ngồi thu lu trong xó tường, mặc cho nước mắt rơi ra như mưa, mặc cho Tử Duệ lo lắng hỏi han. Lí Tử Duệ hốt hoảng chẳng biết làm sao, hỏi cô bị thương ở đâu nhưng cô không nói nên đành tự tay kiểm tra xem vết thương của cô thế nào. Anh khẽ ấn ấn lên cánh tay cô, ngẩng đầu hỏi cô: -Ở đây có đau không?
Lắc đầu, không nói.
-Thế còn chỗ này?- bàn tay anh di chuyển lên khuỷu tay cô. Ban nãy cô ngã như vậy, anh sợ cô sẽ chống tay xuống theo bản năng, làm cho bản thân bị thương: -Hi Hiểu, nếu như đau thì nhất định phải nói đấy!
Cô lắc đầu, hai hàng nước mắt vội vàng lăn dài trên má. Vẫn là im lặng không nói nửa lời.
Lí Tử Duệ lo lắng nhìn cô, khẽ thở dài rồi lại tiếp tục kiểm tra những nơi có khả năng bị thương khác. Khi bàn tay anh đang chuẩn bị kiểm tra đến phần chân của cô thì đột nhiên cánh tay của anh bị người ta giữ chặt, còn chưa kịp phản ứng gì thì cả người anh đã bị cô ôm thật chặt rồi. Người phụ nữ ban nãy còn đối xử với anh hung hãn như một người điên giờ bỗng nhiên nép chặt vào ngực anh tìm sự che chở.
Mất một giây để kinh ngạc, Lí Tử Duệ chầm chậm vỗ vỗ lên lưng cô như thể muốn xoa dịu nỗi đau của cô. Mỗi hành động của anh đều chất chứa sự dịu dàng và nhẫn nại. Ngực anh chẳng mấy chốc đã bị nước mắt của cô làm ướt nhẹp, thế nhưng trái tim của anh dường như đang được lấp đầy, có một thứ tình cảm gì đó đang nhen nhóm trong anh, mà nước mắt của cô lại chính là chất men kích thích thứ tình cảm ấy lớn lên. Cúi đầu ngửi mùi hương trên mái tóc Hi Hiểu, chẳng mấy chốc, trái tim của anh đã bị thứ tình cảm ấy làm cho căng phồng và đau đớn.
Nhưng anh không dám động đậy.
Bởi vì cô đang ôm anh quá chặt như vậy, rõ ràng cô đã coi anh như là một nơi nương tựa duy nhất.
Không biết bao lâu sau Hi Hiểu mới từ từ ra khỏi lồng ngực anh. Đ