Trong mắt của Hi Hiểu, lần này đi tham dự lễ cưới của Lục Kỳ Thần coi như là một lần đoạn tuyệt, kể từ nay đôi bên ai nấy đều có gia đình riêng, Lục Kỳ Thần sẽ không còn tư cách gì để chất vấn cô nữa. Còn về Đồng Đồng, anh ta giờ đã là chồng của người khác, càng không có tư cách để nhúng tay vào.
Sự ràng buộc về thân phận sẽ làm giảm bớt sự qua lại giữa đôi bên. Những người tình cũ ai nấy đều có gia đình riêng vốn dĩ là một chuyện đáng buồn, thế nhưng trong lòng Nhan Hi Hiểu lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô đi đi lại lại trước cái tủ quần áo, suy nghĩ không biết bao lần nên mặc quần áo như thế nào. Cuối cùng, sau ba mươi hai lần quay sang hỏi Lí Tử Duệ nên ăn mặc như thế nào trong đám cưới của họ, Tử Duệ đã không còn đủ nhẫn nại nữa, mặt anh lập tức sầm xuống: -Nhan Hi Hiểu- Tử Duệ ngồi phịch xuống đầu giường: – Em nên hiểu rõ đây là đám cưới bạn trai cũ của em với người yêu của anh ta chứ không phải là đám cưới của em với anh ta. Em ăn mặc lộng lẫy quá để làm cái gì?
Hi Hiểu cố gắng đè chặt cơn bực tức của mình ở trong lòng: -Được rồi, nếu như anh không chê thì em mặc áo phông với quần bò đi tham dự nhé! Như vậy đủ nhanh gọn rồi chứ?
-Em….- Tử Duệ tức nghẹn họng không nói ra lời. Nghĩ đến tình trạng chiến tranh giữa hai người mấy hôm nay, với tính cách nóng nảy của Hi Hiểu, nếu lúc này mà chẳng may chọc tức cô thì hậu quả chắc chắn là anh sẽ phải đi dự hôn lễ một mình, như thế chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ hay sao? Nghĩ đến đây, Tử Duệ liền đến bên tủ quần áo, nhấc một cái váy màu tím nhạt lên: -Cái này rất đẹp, anh thích em mặc cái này!
-Thưa giám đốc Lí, anh làm ơn có chút tinh thần yêu nghề đi có được không?- Hi Hiểu nhìn cái váy, khóc dở mếu dở: -Đó là chiếc váy mà anh mua cho em lúc đi công tác Hồng Kông, thế mà lúc về chẳng phải sống chết thế nào cũng nhất định không cho em mặc hay sao? Lại còn nói hở hang quá mức, chẳng khác gì mặc váy ngủ cả!
-Anh đã nói như thế à?- Tử Duệ nheo nheo mắt. Quả thật chiếc váy này có hở hang thật, nhìn chẳng khác gì cái túi đựng dưa hấu. Nghĩ thế anh liền nhét nó vào trong tủ rồi rút một bộ khác ra: -Cái này….
-Thôi được rồi, cái này đi!- Hi Hiểu chán chẳng muốn phải dọn dẹp nữa nên vội vàng thay quần áo rồi trang điểm qua loa một chút. Sau khi kiểm tra thấy mình đã khá chỉn chu, cô mới yên tâm cùng Tử Duệ ra ngoài.
Hôn lễ của thiên kim tiểu thư của Gia Thái đương nhiên là phải hoành tráng hơn người.
Sau khi báo tên và nhét phong bì vào hòm, Tử Duệ và Hi Hiểu mới đi vào đại sảnh. Các cô lễ tân dẫn họ vào vị trí ngồi, Tử Duệ nói đùa: -Ha ha…phô trương quá đấy, trông chẳng khác gì đại tiệc quốc gia!
-Cũng không hẳn là vì hôn lễ đâu!- nhìn những dòng người không ngớt đi vào đại sảnh, Hi Hiểu cười khẩy: -Thứ nhất, điều này thể hiện thực lực của cả hai gia đình, Gia Thái hùng mạnh như vậy, đương nhiên phải phô trương cho người ta thấy, dưới sức ép của khủng hoảng tiền tệ mà thực lực của họ không hề giảm sút. Thứ hai là, chắc là họ đang định tuyên truyền cho dự án Thừa Trạch chuẩn bị khởi công vào tháng tới, đấy là công trình hợp tác đầu tiên giữa Gia Thái và Đường Đô.
-Sao em biết?
-Những tài liệu ngày nào anh mang về chẳng nhẽ chỉ để đặt trên bàn không thôi sao?- Hi Hiểu nheo mắt: -Hơn nữa trên đài báo đã bắt đầu quảng cáo rầm rộ rồi. Gia Thái muốn thực hiện công trình trong thời điểm khủng hoảng tiền tệ như thế này chỉ là để chứng minh thực lực của mình, cũng coi như là một sự đánh cược!
Mải mê nói chuyện, đột nhiên phía trước rộ lên tiếng ồn ào. Hai người ngẩng đầu lên nhìn thì hóa ra là đôi vợ chồng trẻ đang tiến vào đại sảnh. Từ xa trông lại, Kiều Việt trong chiếc váy cưới màu trắng sánh vai đi bên Lục Kỳ Thần toát lên một vẻ sang trọng và cao quý đến khó tả.
Dường như có thần giao cách cảm, đôi mắt của người đó đột nhiên nhìn thẳng về phía trước. Trái tim Hi Hiểu chợt hoang mang, vội vàng cúi xuống gỉa vờ uống nước để che đi sự bối rối. Phải mất hai giây sau cô mới dám ngẩng đầu lên. Cô dâu chú rể lúc đó đã hòa vào đám đông náo nhiệt.
Bên tai Hi Hiểu đột nhiên vang lên giọng nói của Tử Duệ: -Hi Hiểu, em không dám nhìn à?
Ngẩng đầu nhìn Tử Duệ, trong lòng Hi Hiểu bỗng cảm thấy tức tối, cô đá một cái thật mạnh vào chân Tử Duệ rồi nghiến răng nói: -Tử Duệ, hôm nay anh rất muốn được thưởng thức mười “món” đại hình của nhà họ Nhan có phải không hả?
Chắc là bị đá đau quá nên Tử Duệ đành phải cầm cốc trà lên để che đi sự đau đớn và ngại ngùng. Hai người gườm gườm nhìn nhau, bỗng thấy mọi người đã bắt đầu ăn tiệc, đôi bên đành dừng cuộc chiến.
Cái gọi là ăn cưới chẳng qua chỉ là bỏ tiền ra để mua quan hệ. Mà bữa tiệc cưới ngày hôm nay rõ ràng là quá phô trương.
Lí Tử Duệ vô tình liếc thấy vị trí của hai người họ đang ngồi có đề biển “khách quý”, mà trong cả buổi tiệc cưới ngày hôm nay, những bàn khách quý như họ chưa có đến mười bàn.
Phóng tầm mắt ra xung quanh, Tử Duệ phát hiện ra ở các bàn khác đều có đề tên đơn vị, công ty, thậm chí còn có đến mấy công ty vẫn thường là đối thủ cạnh tranh với Trụ Dương.
Một buổi lễ thành hôn quá náo nhiệt, chẳng khác gì những buổi tiệc chiêu đãi của các doanh nghiệp lớn.
Một cảnh tượng thường thấy trong các buổi tiệc tùng đó là các vị khách mời trao đổi danh thiếp với nhau. Trong khi đó, những lời phát biểu của Kiều Tham Chính trước buổi tiệc lại càng khiến cho không khí của buổi lễ mang đậm mùi lợi ích. Anh sờ sờ vào cái túi trống không rồi quay sang nhìn Hi Hiểu bằng ánh mắt oán trách, bởi vì trước khi đi đã mất quá nhiều tâm sức trong việc tư vấn cho cô ấy mặc cái gì, đến nỗi quên mất cả yêu cầu cơ bản của một người làm thị trường.
Đang u uất thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng chúc mừng không dứt, hai người vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Kiều Việt và Lục Kỳ Thần đi chúc rượu đến chỗ mình. Ngay lập tức, đám đông liền đứng dậy chúc mừng. Lí Tử Duệ bất thần nhìn sang Hi Hiểu đang ngồi bên cạnh mình, thấy cô mỉm cười rất tự nhiên, đôi mắt long lanh chẳng chút bối rối hay ngại ngùng.
-Cám ơn các vị đã đến tham dự lễ cưới của tôi và Kiều Việt- Lục Kỳ Thần cười nói vui vẻ rồi nghiêng người chạm cốc với mọi người, những lời chúc mừng liên tục được gửi đến cho hai người. Đến lượt Hi Hiểu và Tử Duệ, Tử Duệ kính rượu Kiều Việt trước: -Cám ơn sự tín nhiệm của tổng giám đốc Kiều, chúc cho sự hợp tác của chúng ta từ nay về sau ngày càng tốt đẹp!
-Cũng chúc anh như vậy nhé!- Kiều Việt mím môi cười, vốn định nói gì thêm nhưng đột nhiên có tiếng gọi cô. Thế là chỉ còn lại một mình Lục Kỳ Thần ở lại. Tử Duệ cười nói: -Chúc tổng giám đốc Lục trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!
Nghe đến hai từ “quý tử”, ánh mắt Lục Kỳ Thần chợt lóe sáng nhưng ngay lập tức trở lại trạng thái tĩnh lặng như trước. Anh cười nói: -Có thể hạnh phúc được như giám đốc Lí là tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi!
Nói rồi anh hướng ánh mắt về phía Hi Hiểu: -Hi Hiểu, hôm nay em rất đẹp!
Mặc dù câu nói này chỉ mang tính xã giao nhưng đối với người trong cuộc lại khó tránh khỏi có chút tình tứ, ngọt ngào. Cảm nhận được ánh mắt khó chịu của Tử Duệ, Hi Hiểu cười giả lả: -Tôi lúc nào chẳng xinh đẹp, phải không Tử Duệ?
Tử Duệ bất ngờ bị hỏi đến nên hơi ngây người chưa kịp phản ứng ngay, nhưng chỉ vài giây sau, anh liền nở một nụ cười hài lòng rồi quay sang Lục Kỳ Thần nói: -Tổng giám đốc Lục- nụ cười trên môi Tử Duệ chợt tắt: -Sau này có chuyện gì mong tổng giám đốc Lục chiếu cố nhiều hơn!
Lục Kỳ Thần hơi khựng lại: -Đương nhiên rồi!- nói rồi Lục Kỳ Thần cầm ly rượu đi về phía trước, ánh mắt dừng lại ở Hi Hiểu: -Hi Hiểu, bạn cũ kết hôn, em là người đi trước, có chút kinh nghiệm nào thì giới thiệu cho anh với?
-Có đấy, tổng giám đốc Lục không nói thì suýt nữa tôi cũng quên mất!- Hi Hiểu gật đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm mà cô đã từng say mê kia: -Công tư phân minh, không thể tùy tiện để chuyện tình cảm xen vào công việc. Tôi với Tử Duệ trước đây là đồng nghiệp, chính bởi vì chuyện này là không ít lần tranh cãi!
Lục Kỳ Thần hơi nhíu mày, chủ động đến gần chạm cốc với hai người: -Lời của cô Lí đây thật có lí, mời các vị cứ tiếp tục ăn uống, tôi phải qua bên kia một chút!
Hi Hiểu ăn chẳng thấy ngon, không biết tại sao cô cứ cảm giác ánh mắt cuối cùng mà Lục Kỳ Thần nhìn cô như có ý gì đó, có một chút thất vọng, lại có vài phần mơ hồ và nguy hiểm. Hi Hiểu cúi đầu thở dài, cho dù nói thế nào đi nữa, khi có ánh mắt như vậy chứng tỏ anh ta đã hiểu rõ những gì mà Hi Hiểu nói.
Mấy tháng trời không hề qua lại, có lẽ anh ta chẳng có hứng thú gì với Đồng Đồng. Rất có thể đúng như những gì mà Tử Duệ nói, tất cả chỉ là do bản thân quá nhạy cảm, lo bò trắng răng mà thôi.
Có thể ánh mắt cuối cùng mà anh ta nhìn Đồng Đồng chỉ là để thể hiện chút lương tâm còn sót lại của bản thân. Và cô cũng chẳng cần vì vậy mà lo lắng không yên, vì thế mà làm đảo lộn cuộc sống của mình, vì vậy mà cảm thấy hai người vẫn còn dính líu với nhau.
Cô đang chìm đắm vào dòng suy nghĩ thì đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của Tử Duệ: -Hi Hiểu, câu nói nói đó của em được lắm!
Cô ngây người: -Câu nào?
-Chính là cái câu mà em bảo Lục Kỳ Thần phải công tư phân minh ấy- Tử Duệ nhìn cô:
-Anh vốn nghĩ, với cá tính của em chắc chắn em sẽ nói tính cách chồng tôi không được tốt cho lắm, Lục Kỳ Thần, tôi cảnh cáo anh, sau này đừng có mà hợp tác với anh ấy!
-Em cũng định nói cái đó- Hi Hiểu cười chán ngán: -Nhưng nói rồi anh có nghe không? Lại chẳng bị anh coi như hòn đá cản đường công danh, ngày đêm căm hận, chửi rủa. Chi bằng cứ thuận theo tự nhiên, sau này càng phải cẩn thận hơn!
-Ừ!
-Anh định giành lấy đề án Thừa Trạch đấy à?- Hi Hiểu nhíu mày: -Chẳng phải nói là sẽ lấy những cái có quyền sở hữu của Đường Đô sao?
-Nghĩ đi nghĩ lại, anh đã thay đổi chú ý, chỉ cần giành được Thừa Trạch thôi. Thứ nhất, cái hạng mục ấy hiện nay chuẩn bị được khởi công, bắt tay vào ngay từ đầu sẽ tiện lợi hơn nhiều. Mà các hạng mục trước đây của Đường Đô đều đã bị mắc cạn quá lâu trong cuộc khủng hoảng tiền tệ, trong mắt mọi người đã có những ấn tượng không hay.
Giờ bắt tay vào đó, làm tốt thì không sao, một khi làm không tốt lại tự chuốc mệt vào người, thậm chí còn mang tiếng là thất bại thê thảm. Vì vậy làm đại diện cho mấy đề án ấy quá mạo hiểm…- anh dừng lại một chút: -Thứ hai chính là những yếu tố mà em đã cân nhắc. Nếu như Lục Kỳ Thần trong lòng có gì bất mãn, làm ra những chuyện không có lợi cho chúng ta thì Gia Thái vẫn có thể kềm chân một phần thực lực của anh ta. Em tưởng rằng Kiều Việt là con ngốc hay sao mà lại để cho anh ta ra tay với chúng ta dưới danh nghĩa công việc như vậy?
-Cũng chưa chắc là sẽ không xảy ra- Hi Hiểu cười: -Giả sử Kiều Việt biết rằng em có con với anh ta, có nằm mơ cũng mong em bị lăng trì ấy chứ!
-Thế nhưng thái độ của chúng ta rất cứng rắn, đứa bé chẳng có liên quan gì đến họ cả, hơn nữa trừ phi mang đi kiểm tra DNA, nếu không chúng ta chính là bố mẹ của nó- Tử Duệ cười nói: -Cô ta có thể là con ngốc sao? Ai lại đi tìm mọi cách chứng minh đứa bé ấy là con của chồng mình? Nếu như Lục Kỳ Thần cứ đeo bám không chịu buông tha thì có khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết. Càng đ