Thế là, cô lại nhắm một viên trông không tròn lắm. Thử lần nữa, lại tụt.
Bên này, cô đang vất vả chiến đấu với món thịt viên chua ngọt, bên kia, ai đó vẫn đang thảo luận về phụ nữ.
“Vương tổng,” Lệ Trạch Lương cười cười nói: “Tôi nói chuyện với cô gái nào cũng được cho là thân thiết sao? Vương tổng đâu thể lấy cây thước mà phu nhân ngài quản thúc ngài để đo đạc tất cả nam nữ trên đời đúng không?” Vừa nói, anh vừa cầm đũa lên, dễ dàng gắp được một viên thịt, rồi sau đó, rất tự nhiên mà cho vào chén của Tả Ý.
Anh vừa nói vừa gắp, động tác tự nhiên vô cùng, chờ khi thịt viên đã nằm yên trong chén của Tả Ý thì không chỉ có cô, ngay cả những người còn lại ngồi cùng bàn cũng có hơi trố mắt há mồm.
“À”. Đột nhiên nhận ra nét mặt của những người cùng bàn, động tác rút đũa về của Lệ Trạch Lương có hơi khựng lại, rồi tức thì mỉm cười, “Chăm sóc phụ nữ, là trách nhiệm của đàn ông.”
“Ồ…”
Nghe thấy lời giải thích của anh, những người có mặt đều cùng “ồ” lên một tiếng, nhưng khi truyền đến tai của Tả Ý thì lại mang đầy ẩn ý. Nhìn viên thịt trong chén, cô ăn cũng không phải, không ăn cũng không phải, đành khe khẽ nói “Cảm ơn.”
”Không cần khách sáo, nếu cô Thẩm còn muốn ăn, cứ gọi tôi là được.” Lệ Trạch Lương trả lời một cách lịch thiệp.
Đương nhiên là Tả Ý còn muốn ăn nữa, nhưng làm sao có thể để chuyện lúc nãy diễn ra thêm một lần chứ. Lần này, cô nhắm đúng mục tiêu, thủ thế hồi lâu, sau đó nhanh chóng xuất chiêu. Quả nhiên tóm được một viên thịt, vui vẻ rút đũa về.
Chính trong lúc Tả Ý mừng thầm thì “Bụp” một cái, viên thịt viên rơi vào ly nước của cô, bắn ra tung tóe, còn văng cả lên áo của Lệ Trạch Lương.
[3]
Lệ Trạch Lương đứng dậy đi vào nhà vệ sinh dưới ánh mắt đầy tội lỗi của Tả Ý. Mong sao anh không có bệnh sạch sẽ, cũng không nhỏ mọn, Tả Ý thầm cầu nguyện.
Khó khăn lắm mới tìm thấy Dương Vọng Kiệt đang nhiệt tình hỗ trợ tiếp khách, Tả Ý đành làm phiền anh: “Anh có cách nào tìm được một chiếc áo sơ mi của nam không?”
“Cỡ nào?”
“Giống của anh là được.”
“Được, tôi sẽ đi hỏi chú rể và phù rể.”
Hiệu suất làm việc của người này rất cao, không mất một phút thì đã mang ra một chiếc áo. Tả Ý cầm áo ngắm nghía một hồi, thấy cũng tạm ổn. Cô rất sợ loại người miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo như Lệ Trạch Lương, khó mà đảm bảo ngoài miệng thì anh nói không sao, kỳ thực trong lòng đang điên tiết lên được.
Tả Ý vừa đi đến trước cửa nhà vệ sinh thì đã bị môt bóng người chặn đường.
“Luật sư Thẩm,” lại là Chu An Hoài, “Trái đất thật là tròn mà.”
“Chu tiên sinh, trùng hợp thật.” Tả Ý cố gắng giữ vẻ ôn hòa mà đáp.
“Không phải trùng hợp, mà duyên phận.” Chu An Hoài chặn mất lối đi của cô, hạ thấp ngươi xuống muốn áp sát vào cô, “Khi nào thì luật sư Thẩm nể mặt, chúng ta gặp gỡ một lúc?”
Tả Ý lui lại một bước, tránh khỏi gương mặt của anh: “Chu tiên sinh xin hãy tự trọng.”
“Tự trọng? Lòng nhiệt tình của cô lúc nãy khi thì thầm to nhỏ với người ta đi đâu cả rồi? Đến khi ở trước mặt tôi thì tỏ vẻ thanh cao?”
Nơi đây ở gần cuối hành lang, người qua lại rất ít. Thỉnh thoảng có người phục vụ đi qua, không hiểu sự tình, sẽ tò mò mà nhìn họ vài cái. Tả Ý không muốn phí nhiều lời với hắn, liếc một cái thật lạnh rồi muốn vòng ra chỗ khác.
Vừa quay người đi thì Chu An Hoài đã ép cô vào tường: “Con họ Thẩm kia, tao ghét nhất là ánh mắt này của mày.” Vừa nói, hắn vừa bóp chặt cằm của Tạ Ý, “Đừng tưởng mày kiếm được một chỗ dựa ghê gớm thì Chu An Hoài này không dám làm gì mày, con nhỏ Hướng Văn Tình kia tao đã không còn hứng thú với nó nữa rồi, sớm muộn gì tao…”
Lời vừa nói được một nửa, ngay lúc gương mặt ấy áp sát vào thì từ xa, có người gọi tên của Chu An Hoài. Tả Ý thừa cơ đẩy hắn ra, mở nhanh cánh cửa ngay sau lưng mình rồi trốn vào trong.
Cô khẩn trương khóa cửa lại, bấy giờ mới bắt đầu thở hổn hển. Giữa thanh thiên bạch nhật mà lại có loại người khốn kiếp thế này, cô một mặt “hỏi thăm” cả mười tám đời tổ tiên nhà họ Chu, một mặt quay người lại.
Chính trong lúc cô quay lại thì Lệ Trạch Lương cũng đồng thời đi ra từ phòng nhỏ, tay phải đang kéo khóa quần, và đang kéo được một nửa.
Hai người cùng lúc ngơ ra nửa giây.
“Anh làm gì ở đây?” Tả Ý tiên pháp chế nhân, ánh mắt vô thức lườm xuống nửa thân dưới của Lệ Trạch Lương.
Lệ Trạch Lương kéo khóa quần lên một cách thần tốc, giọng nói hơi cao hơn bình thường: “Ở đây là nhà vệ sinh nam, cô nói xem tôi làm gì ở đây?” Lần này thì anh không còn dễ chịu với cô nữa.
Nhà vệ sinh nam?
Vừa nghe thấy mấy chữ này, Tả Ý nhanh chóng nhìn quanh bài trí nơi đây. Tiếp đó, cô đơ ra, máu xông lên não, mặt đỏ như quả cà chua, nhất thời không biết phải giải thích như thế nào, và phải rút lui ra sao.
Trong lúc bí thế cô chợt nhìn thấy chiếc áo sơ mi trong tay, đành ngụy biện: “Tôi biết anh ở đây, nên đã cố tình mang áo đến cho anh.”
Ừm, khá lắm.
Cô khá hài lòng với sự lanh trí của mình, bèn tiếp tục: “Sợ Lệ tiên sinh cần dùng gấp, tôi nhất thời nóng lòng nên đã quên không gõ cửa. Thật ngại quá.”
Tiếp đó, Tả Ý nhét áo vào tay Lệ Trạch Lương, mở hé cửa nhìn ra ngoài, sau khi xác định tình hình bên ngoài, cô mới đứng thẳng lưng bước trở ra.
Và Lệ Trạch Lương ở phía sau cô, đầy vẻ bất lực, vầng thái dương không ngừng giựt giựt.
[4]
Khi tan tiệc, Tả Ý chào tạm biệt Dương Vọng Kiệt đang bận bịu đủ chuyện.
Đang là tháng tư, mưa gió bão bùng. May thay chủ nhà suy nghĩ rất chu đáo, chuẩn bị cho mỗi vị khách một cây dù.
Tả Ý ra khỏi nhà hàng, để tránh mưa, cô chạy một mạch đến trạm xe buýt, thế mà nửa ngày trời cũng không gọi được một chiếc taxi.
Nước mưa đổ xuống tầm tã, khí thế này không phải một cây dù có thể chống đỡ được. Hạt mưa bay đến đủ các nơi dưới sự trợ lực của gió. Chỉ một lúc thì phần bên dưới đầu gối của cô đã ướt cả, giày cao gót cũng như một gáo nước.
Taxi là vậy, khi cần thì gọi không được, khi không cần thì cứ lảng vảng trước mặt, phiền chết đi được.
Chính vào lúc này, chiếc Bentley màu xanh nhạt của Lệ Trạch Lương bất ngờ giảm tốc độ rồi dừng lại ngay bên cạnh Tả Ý.
“Luật sư Thẩm, lên xe đi, tôi đưa cô về.” Người đưa ra lời mời là Quý Anh Tùng. Ngày thường anh không phải một người nhiệt tình, ắt hẳn là đã nhận lệnh của Lệ Trạch Lương.
Trong lúc Tả Ý còn do dự thì Quý Anh Tùng đã cầm dù bước xuống mở cửa cho cô. Cưỡi hổ khó xuống, cô cũng không tiện từ chối ý tốt của người ta, đành vâng lời lên xe.
“Thật ngại quá, Lệ tiên sinh, làm phiền ngài rồi.”
“Không phiền. Đúng lúc có thể cảm ơn cô Thẩm lúc nãy đã kịp thời mang áo đến cho tôi.” Anh híp mắt chọc cô.
Tả Ý hơi ngượng. Câu nói của Lệ Trạch Lương, người không hiểu sự tình nghe vào như chẳng có gì, nhưng…
“Tuy nhiên, tôi vẫn hy vọng lần sau khi cô Thẩm muốn vào nhà vệ sinh nam, có thể gõ cửa báo trước.” Lệ Trạch Lương bổ sung. Bấy giờ, khóe môi anh có thêm một nụ cười, đó là nụ cười thoải mái biếng nhác thường ngày của anh.
Tả Ý thầm nghĩ, lần sau? Sao mà có thể để chuyện như thế xảy ra thêm lần nữa!
Cô nhìn lên Quý Anh Tùng qua gương chiếu hậu, phát hiện anh không có thần sắc gì kỳ lạ mới thở phào nhẹ nhõm. Chuyện xấu hổ như thế này, để người khác biết được cũng mất mặt lắm.
“Luật sư Thẩm muốn đi đâu?” Quý Anh Tùng hỏi.
“À, về đến trung tâm thì cho tôi xuống ở đầu đường Mục Linh là được.”
Tả Ý nhìn ra bên ngoài xe, xe đang đi trên đường cao tốc. Những hạt mưa to như hạt đậu tạt mạnh vào kính xe, mà người ngồi bên trong lại không nghe thấy một âm thanh nào cả, chỉ thấy những dòng nước to nhỏ chảy xuống từng đường một. Và lúc này đây, trong xe đang văng vẳng tiếng nhạc từ đài phát thanh.
Cô tịnh tâm lắng nghe, dường như là bài hát do Mạc Văn Úy hát trong phim “Đại thoại Tây du.”
“Giai ngẫu đồng liên ký, kết hợp là điều tươi đẹp nhường nào
Anh như một đứa trẻ con, không hiểu được đạo lý này
Anh, trái tim ưa thay đổi, mơ màng nói lời biệt ly
Người yêu vội vàng ra đi là vì lý do gì
Ai khiến anh nhung nhớ
Khi tình yêu bị bỏ rơi, cầu mong chuyện cũ vơi đi từng ngày
Trái tim em, đang thầm mong nhớ về anh
Chỉ mong anh từ phương xa, khi trở về đừng lại nói ly biệt
Vậy đấy, em cứ chờ, chờ vô thời hạn
Mượn gió cuốn theo nỗi nhớ về anh
Căn dặn gió đêm hãy thổi nhẹ, tình yêu này cách xa ngàn dặm
Căn dặn gió đêm hãy thổi nhẹ, tình yêu này cách xa ngàn dặm
Trong lòng người yêu lại nhớ về mối tình chưa nguôi
Yêu thương em từ đầu.”
Tả Ý biết bài hát này, nhưng cô có cái tật là nghe nhạc chứ không bao giờ chú ý lời bài hát, thêm vào cô không mấy hiểu tiếng Quảng Đông, vì vậy cô không thật sự hiểu hết bài hát muốn biểu đạt điều gì, chỉ thấp thoáng nghe được câu bị lặp đi lặp lại “Căn dặn gió đêm hãy thổi nhẹ, tình yêu này cách xa ngàn dặm.”
Lệ Trạch Lương có hơi mệt mỏi mà ngả đầu ra ghế, khẽ nhắm mắt lại, khóe môi cong lên, hoàn toàn là vẻ mặt đã đắm chìm. Tay phải của anh đặt trên gối, ngón tay nhịp nhịp theo điệu nhạc. Ngón tay của anh rất dài, chú ý kỹ sẽ phát hiện chúng thật sự rất đẹp, đầu móng được cắt giũa gọn gàng sạch sẽ, phần áp sát với da được giũa tròn, mang màu đỏ hồng khỏe khoắn.
Cô bỗng nhớ lại buổi sáng hôm đó, cảnh anh bắt quả tang cô tại cầu thang.
Chính bàn tay đẹp đẽ này, chỉ khẽ dùng lực nắm lấy cổ tay cô thôi mà cô đã không thể nhúc nhích.
Đột nhiên, Tả Ý nghe thấy trái tim mình lại đập thình thịch.
Nếu như nói sau bao ngày tiếp xúc mà cô không bị Lệ Trạch Lương thu hút thì chỉ là lời dối trá. Anh đích thật là một người đàn ông có thể khiến rất nhiều phụ nữ rung động. Huống chi cách anh đối đãi với người khác lại lúc gần lúc xa, khó lòng suy đoán, song nhìn chung đối xử với cô cũng không tệ. Tạm gác bỏ vẻ ngoài xuất chúng và gia thế hiển hách của anh, chỉ tính cách khó đoán của anh thôi cũng đã đủ khiến người khác say mê.
Nhưng chuyện trên đời này, đâu phải chỉ đơn giản là yêu và không yêu? Cô vờ ho húng một cái, cố kiềm chế cảm giác mãnh liệt này lại.
“Có ý nghĩa lắm.” Lệ Trạch Lương khép mắt hỏi, “Bài hát này tên là gì vậy nhỉ?”
Câu hỏi bất ngờ này lập tức ngắt ngang dòng suy nghĩ của Tả Ý. Quý Anh Tùng ngồi ở phía trước dường như không có ý định trả lời anh, ngẫm lại thì khúc gỗ họ Quý này cũng không nghe loại nhạc như thế, vậy chẳng lẽ là đang hỏi cô?
“Tên là ‘Tình chưa nguôi’ thì phải?” Tả Ý ngẫm nghĩ rồi nói.
“Tình chưa nguôi? Tình chưa nguôi. ‘Căn dặn gió đêm hãy thổi nhẹ, tình yêu này cách xa ngàn dặm’, trên đời này, rốt cuộc là có tình yêu khổ hơn, hay là vô tình khổ hơn.” Khi nói câu này, giọng điệu của anh không có cao lên, vậy nên nó không phải một câu lựa chọn, cũng không giống một câu nghi vấn, dường như cũng không cần ai trả lời. Nhưng ngữ điệu ấy, lại thấp thoáng mang một nỗi niềm u uất kỳ lạ.
“Không ngờ Lệ tiên sinh tung hoành trên thương trường bấy lâu, mà cũng có lúc đa sầu đa cảm như thế.” Tả Ý tiếp lời của anh, “Nói người vô tình thực ra