lại hữu tình. Chữ tình này vốn dĩ chẳng có gì là khổ cả, thích là thích, không thích thì không thích, chỉ sợ những người chỉ biết giả vờ không hiểu.” Cô vừa nói vừa “tình cờ” nhìn về phía Quý Anh Tùng.
Lệ Trạch Lương cũng nhìn Quý Anh Tùng một cách thích thú, xem ra anh không phải không biết chuyện của Tiểu Lâm và Quý Anh Tùng. Quý Anh Tùng bị hai ánh nhìn sau lưng làm cho ngượng nghịu vô cùng, suýt chút đã vượt đèn đỏ.
“Được rồi, được rồi.” Lệ Trạch Lương đứng ra làm dịu không khi, “Ánh mắt đó của cô dùng cho tôi thì còn được, dùng cho Anh Tùng e là cậu ta không chịu nổi đâu.”
Câu nói mập mờ không rõ ràng này trái lại khiến Tả Ý cảm thấy ngượng ngùng. Câu nói này của anh có nghĩa là, bao nhiêu ánh mắt không vui khi cô thầm rủa anh trước đây đều đã bị anh trông thấy, hay là ý chí ban nãy, cô đã thừa lúc anh nhắm mắt nghỉ ngơi mà nhìn anh chằm chằm không ngần ngại?
Lúc này, điện thoại của Lệ Trạch Lương reo lên. Tả Ý không biết đó là hiệu Nokia nào, tóm lại đó là kiểu dáng mới nhất, chỉ có một điều cô khá bất ngờ, nhạc chuông anh chọn lại là loại đơn âm lỗi thời.
Sở thích này của anh, khiến bất kỳ ai nghe vào cũng không khỏi quái lạ.
Người gọi điện đến là tổng giám đốc của Lệ thị Tiết Kỳ Quy, vẫn là chuyện liên quan đến vịnh Lam Điền.
Lệ Trạch Lương vừa nghe vừa mò mẫm tìm thuốc lá.
Sau khi cúp máy, Quý Anh Tùng chợt nói: “Cậu nên suy nghĩ kỹ càng.”
Lệ Trạch Lương vốn định châm thuốc lên, chợt khựng lại như sực nhớ ra gì đó, lại cất cái bật lửa vào: “Dự án này là bước đầu tiên để Lệ thị tấn công vào thành phố B, tôi không muốn suy nghĩ gì cả.”
“Tôi tưởng…” Quý Anh Tùng nhìn Lệ Trạch Lương qua kính chiếu hậu.
“Anh Tùng, trước nay cậu chưa bao giờ là một người tự cao luôn cho mình là đúng.” Lệ Trạch Lương ngước mặt lên nhìn anh cười, đồng thời rất hữu hiệu mà cắt ngang lời nói của Quý Anh Tùng.
Trong nụ cười ấy, có một sự cảnh báo.
Quý Anh Tùng bèn im bặt.
[5]
Cơn mưa bão này khá hung mãnh, lại như không muốn chấm dứt.
Khách sạn nơi bày tiệc ở gần sân bay của thành A, cách trung tâm thành phố một đoạn khá xa. Mưa ngày càng nặng hạt, tuy đang trên đường cao tốc, hệ thống thoát nước tương đối tốt hơn, nhưng xe hơi vượt qua nhau vẫn làm tung tóe tầng tầng lớp lớp nước.
Tay lái của Quý Anh Tùng khá vững, xe chạy rất êm. Nhưng ngay khi vừa rẽ qua một góc cua thì Tả Ý bắt đầu cảm thấy khó thở.
Lâu nay cô luôn dễ bị say xe trên đường cao tốc, bất kể là xe Bentley hay Charade, chỉ cần một chút lắc lư là y như rằng cơn choáng lại đến.
Ngô Ủy Minh từng chọc cô: “Chỉ có đi xe buýt là em không chóng mặt, xem ra em dành dụm được không ít đây.”
“Anh biết gì chứ, điều này chứng tỏ cơ quan cảm thụ sự cân bằng của tôi hoạt động rất tốt. Tiến hóa toàn diện hơn anh.”
Còn Lệ Trạch Lương, từ sau cuộc gọi đó thì anh không còn lên tiếng nữa.
Cô cũng không hơi sức đâu nói chuyện, chỉ cố gắng suy nghĩ những chuyện khác để chuyển dời sự chú ý của mình, đôi mắt thì nhìn chăm chăm về phía trước. Cô thật không muốn mang toàn bộ những món vừa ăn lúc nãy nôn hết ra ghế xe của Lệ Trạch Lương. Chiếc Bentley này, bắt cô làm trâu làm ngựa cả đời cũng đền không hết.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, phía trước bắt đầu bị ách tắc, chiều ngược lại cũng không có một chiếc xe nào. Cô ngửa cổ nhìn ra trước, cái xuất hiện trong tầm ngắm của cô toàn là dãy đèn pha phía sau những chiếc xe nối đuôi nhau đang chớp nhoáng dưới màn mưa, thôi thì khỏi nhìn vậy. Khi nghe họ bàn về vịnh Lam Điền thì tâm trạng của Tả Ý đã bắt đầu vô cớ mà phiền toái, hơn nữa còn không muốn tiếp tục ngồi trong chiếc xe này, cô cảm thấy mọi thứ đều khiến cô phản cảm.
Trông thấy nét mặt khó chịu của cô, Quý Anh Tùng ngập ngừng một lúc rồi cũng đã nói: “Luật sư Thẩm, trên xe có kẹo dâu, cô có muốn dùng thử không?”
Tả Ý không muốn mở miệng, bèn gật đầu đáp lại, thứ này tuy không trị được gì, nhưng ít ra, giúp cô thuyên giảm được một chút cũng tốt.
Quý Anh Tùng mở ngăn tủ bên ghế phụ lại rồi lấy ra một gói kẹo, anh một tay giữ vô lăng một tay đưa ra sau. Tả Ý giơ tay lấy, với không tới.