Cuộc đời này, nào có đơn giản như chỉ là yêu hay không yêu?
[1]
Liên tục ba ngày, Lệ Trạch Lương đều không đi làm, thông báo mà phòng tổng giám đốc nói với bên ngoài là “Lệ tiên sinh đã đi công tác.” Đúng vào ngày thứ bảy, Lệ Trạch Lương đã trở về thành phố A, mang theo một thông tin làm xôn xao giới thương.
Lúc ấy Tả Ý vừa xong việc chuẩn bị đi về, thình lình nhìn thấy một nhóm người hùng hổ xuất hiện tại sảnh lầu một. Và Lệ Trạch Lương thì đi ở phía trước như vầng trăng được mọi người nâng niu, đang nói chuyện với một đổng sự.
Tiểu Lâm trông thấy Tả Ý bèn nói: “Luật sư Thẩm, đúng lúc đang tìm cô, luật sư Kiều của văn phòng luật sư Đường Kiều lát sau cũng sẽ đến.”
“Được.” Cô lập tức xụi tay xuống, quay người đi ngược trở về.
Quả nhiên, không đến mười phút, Kiều Hàm Mẫn đã dẫn theo các tinh anh của Đường Kiều đến.
Ông chủ của tập đoàn Đông Chính, Chiêm Đông Quyến là cái tên nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản ở thành phố B. Một năm trước, công tác khai phá tuyến suối nước nóng tại vịnh Lam Điền ở gần khu ngoại ô thành B thành công, Chiêm Đông Quyến liền bỏ ra vốn lớn thâu tóm nó về mình. Cùng lúc với khai phá tiềm năng du lịch tại nơi này, tập đoàn Đông Chính quy hoạch toàn bộ những khu đất xung quanh công viên suối nước nóng thành khu biệt thự cao cấp. Nào ngờ lượng bán ra của biệt thự lại thấp hơn rất nhiều so với dự kiến, cơ hồ làm trì trệ kế hoạch lưu hồi vốn của Đông Chính, khiến dự án trên thửa đất B02 tại trung tâm thành phố của anh không tài nào khởi động, mức phí bảo lãnh với con số thiên văn đã đặt cọc cho nhà nước cũng cùng lúc hóa thành bong bóng nước.
Chiêm Đông Quyến trong khốn đốn đã đề ra kế hoạch với Lệ Trạch Lương, muốn được hợp tác với Lệ thị.
Tại cuộc họp, đoàn luật sư và chủ quản các bộ phận cùng nhau liệt kê ra cái lợi cái hại trong lần hợp tác này, rồi giải trình với Hội đồng quản trị và Lệ Trạch Lương.
“Ngoài những thứ này, tôi còn cần bản quy hoạch và kế hoạch giao thông tường tận nhất của nhà nước đối với thành B.” Lệ Trạch Lương im lặng nghe hết rồi nói, “Hơn nữa, phải cho Chiêm Đông Quyến hiểu rằng, Lệ thị chúng ta không phải góp vốn, mà là lấy quyền sở hữu cổ phần tuyệt đối của vịnh Lam Điền.”
“Điều này e là không thể, đây đã là toàn bộ gia tài để tập đoàn Đông Chính gầy dựng lại sự nghiệp, họ sẽ không dễ dàng buông tay.”
“Tổng giám đốc Tiết,” Lệ Trạch Lương nhướn môi, mỉm cười với ông, “Đối với tôi, thế giới này còn có chuyện không thể sao?”
Tiết Kỳ Quy im lặng một lúc bèn đáp: “Không có.”
“Lệ thị sẽ không khép mình dưới bóng người, để người khác hoa tay múa chân. Họ cần tiền của chúng ta, vậy quyền quyết định là ở chúng ta, đấy mới là giao dịch.” Lệ Trạch Lương nói xong thì đứng dậy rời khỏi, Tiểu Lâm lập tức đi theo. Điều khiến cô thấy kỳ lạ là, từ đầu tới cuối Lệ Trạch Lương đều không nhìn Tả Ý lấy một mắt, lẽ nào họ thật sự không quen biết?
Những người ở lại thế là vắt hết chất xám, cuống cuồng thương thảo đối sách. Tả Ý vừa là nhân viên của Lệ thị, vừa là người của Đường Kiều, đương nhiên có thể bị mọi người sai biểu.
***
Hôm sau, chỉ với bản hợp đồng còn trong giai đoạn có ý định, và bức ảnh to tướng chỉ rõ Lệ Trạch Lương đã có mặt ở vịnh Lam Điền của thành B vào vài ngày trước, mà tập đoàn Đông Chính đã có thể tung thành mẩu tin sốt dẻo ở cả hai thành A và B. Chỉ mới mở sàn một tiếng đồng hồ, cổ phiếu của Đông Chính đã bắt đầu tăng lên. Đủ loại câu hỏi ập đến muốn nổ tung cả điện thoại trong bộ phận Quan hệ công chúng của Lệ thị.
Tiết Kỳ Quy hỏi: “Lệ tiên sinh, có cần chúng tôi mở cuộc họp báo đính chính lại không?”
“Họ càng nôn nóng, càng không có lòng kiên nhẫn, thì ông càng nên yên tâm mới phải.” Vừa nói Lệ Trạch Lương vừa nhấc máy lên bảo Tiểu Lâm nối máy cho Chiêm Đông Quyến ở thành B.
Hiển nhiên là Chiêm Đông Quyến đã nhận được tin Lệ thị muốn thâu tóm vịnh Lam Điền, sau vài câu xã giao thì Chiêm Đông Quyến đi vào chủ đề.
Lệ Trạch Lương nói: “Chiêm tổng có thể cho một cái giá.”
“Lệ tổng à, cho dù tôi chịu bán, cũng e là Lệ thị không nuốt trôi ấy chứ.” Đầu dây bên kia, Chiêm Đông Quyến mỉm cười nói.
Lệ Trạch Lương cười bảo: “Tôi có mua nổi hay không Chiêm tổng không cần phải lo lắng, còn về vấn đề nó đáng giá bao nhiêu, không chừng sau này Chiêm tổng phải tính toán lại.”
***
Đêm đó, Ngô Ủy Minh và Tả Ý điện thoại cho nhau, trung gian đã bàn đến hai nhà Chiêm và Lệ.
“So với Lệ Trạch Lương thì Chiêm Đông Quyến vẫn còn non hơn nhiều. Nhưng nghe nói anh ta cũng điển trai lắm, cũng là rồng là phượng như Lệ tổng của em.”
Tả Ý cười, không đáp lại.
Ngô Ủy Minh lại nói: “Cuối tuần này tôi sẽ đi công tác ở thành B, em có muốn quá giang về nhà không?”
“Được thôi, hiếm khi thấy anh tốt bụng đến vậy, đúng lúc cuối tuần này tôi rảnh rỗi.” Tả Ý vui vẻ nhận lời.
***
Thành A và B cách nhau độ ba, bốn tiếng đi xe, họ đến nơi vào lúc chính ngọ, Tả Ý gọi điện về bảo rằng sẽ mời đồng nghiệp đến nhà ăn trưa.
Trước cửa nhà, một người phụ nữ đang đứng ngóng trông, vừa thấy Tả Ý, liền cười híp cả hai mắt.
“Tả Ý!”
“Đây là dì Nhậm.” Tả Ý quay đầu lại giới thiệu cho Ngô Ủy Minh.
“Dì Nhậm còn trẻ quá.” Ngô Ủy Minh nịnh bợ.
“Ngô tiên sinh, tôi thường xuyên nghe Tả Ý nhắc đến cậu, cảm ơn cậu đã chăm sóc cho con bé.” Bà vừa nói vừa rót trà, tiếp đó lại quay sang Tả Ý, “Mới hôm trước dì còn nói với Tiểu Tạ là sao Tả Ý còn chưa về thăm chúng ta.”
“Tả Tình đâu ạ?”
“Ở trên lầu, Tiểu Tạ đang tưới hoa cùng với nó. Con đến thắp nén nhang cho ba con trước đi.” Dì Nhậm nói xong thì cùng Tả Ý và Ngô Ủy Minh đi vào bàn thờ trong phòng sách.
Tả Ý vừa thắp nhang thì nghe thấy ngoài cửa có người nói: “Mẹ ơi, ba về rồi à?”
Ngô Ủy Minh nhìn về hướng phát ra tiếng nói, trông thấy một cô gái độ khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc trang phục ở nhà, nhưng vẫn không che đậy được vẻ xuất chúng. Anh chưa từng được nghe Tả Ý nói về chuyện gia đình mình, nhưng cũng không khó để đoán ra đây là chị gái của Tả Ý. Người đàn ông trẻ tuổi ở phía sau có lẽ chính là Tiểu Tạ đã cùng cô tưới cây trên lầu.
“Đây là chị của tôi Thẩm Tả Tình. Đây là Tạ Minh Hạo.” Cô giới thiệu cho Ngô Ủy Minh.
“Mẹ ơi, ba đâu? Hoa quế mà anh Minh Hạo trồng giúp con lần trước đã sắp nở rồi, thơm lắm.” Vừa nói, Tả Tình vừa nhìn nhìn sang Ngô Ủy Minh, anh vừa định chào cô thì đột nhiên ánh nhìn của cô đã lái sang chỗ khác, có thể nói là hoàn toàn phớt lờ anh. Cô không chào Tả Ý. Điều này khiến Ngô Ủy Minh cảm thấy khá kỳ lạ.
Trong lúc ăn cơm, nhìn thấy ghế ngồi trống không, Tả Tình chợt hỏi: “Ba lại ra ngoài bàn chuyện làm ăn à?”
Ngô Ủy Minh như thoắt chốc hiểu ra điều gì đó.
“Anh nhìn ra rồi à?” Sau bữa cơm, Tạ Minh Hạo dỗ dành Tả Tình ngủ, dì Nhậm dọn dẹp chén bát, còn Tả Ý thì cùng Ngô Ủy Minh ngồi trên sô pha, cô hỏi.
“Có hơi kỳ lạ.” Anh nói thẳng.
“Chị ấy chỉ nhận ra ba người, dì Nhậm, anh Minh Hạo, và ba của tôi. Tất cả những người khác gồm cả tôi, đều sẽ được chị lược bỏ tự động. Nhưng, chỉ cần không nói chuyện, rất nhiều người đều cho rằng chị ấy là người bình thường.” Tả Ý nói rất bình tĩnh, “Cũng mấy năm rồi, chúng tôi đã chấp nhận sự thật.”
Anh nhìn sang Tả Ý, thấp thoáng như hiểu ra sự kiên cường và cố chấp của người bạn thân này rốt cuộc xuất phát từ đâu.
***
Tại phòng ngủ, Tạ Minh Hạo đang kéo chăn cho Tả Tình đã say giấc.
Tả Ý đứng tựa bên cửa, mỉm cười nhìn cử chỉ của Tạ Minh Hạo: “Họ nói khi còn nhỏ anh cũng rất háo thắng, lúc nào cũng đứng trước cổng trường chờ chị hai tan học, cho dù chị có nổi giận với anh, anh cũng không giận.”
“Hai chúng ta, từ nhỏ đã như vậy rồi không phải sao?” Tạ Minh Hạo cười.
“Chị hai có khỏe hơn không?”
“Đương nhiên là có, không chừng lần sau em đến, Tả Tình đã có thể nhận ra em.”
“Lần nào anh cũng nói thế.” Tả Ý cười đắng chát. “Lâu nay chị hai vẫn không thích em, đó mới là lý do căn bản khiến chị ấy không nhận ra em.”
“Suỵt…” Anh nhìn Tả Ý và đưa một ngón tay lên môi ra dấu im lặng, “Em nói như vậy, Tả Tình nghe thấy sẽ không vui đâu. Hai chị em với nhau, làm gì có chuyện thích hay không thích chứ? Em đã là luật sư rồi mà còn nói những lời dỗi hờn như vậy.”
“Thật may mắn cho chị hai, anh vẫn ở đây.” Tả Ý cảm thán, cho dù là người thân cũng khó mà làm được như vậy.
“Bấy lâu anh vẫn cảm thấy, có thể chăm sóc Tả Tình là việc hạnh phúc nhất trên đời, huống chi bây giờ Tả Tình đã nghe lời và dễ thương hơn trước.” Tạ Minh Hạo nói.
***
Sáng ngày hôm sau, Tả Ý nhận được một cuộc điện thoại.
“Tả Ý, là tôi. Trưa nay có thời gian không?”
Một giọng nam không báo rõ danh tính, Tả Ý phải suy nghĩ một lúc mới sực nhớ ra đối phương là Dương Vọng Kiệt. Người này đi công tác mấy ngày nay, không ngờ cô lại suýt quên mất người ta.
“Tôi đang ở thành B, trưa mới đến nơi, có chuyện gì không?”
“Có người bạn kết hôn, muốn mời em đi cùng. Vậy tôi lấy xe sang thành B đón e nhé?”
“Không cần đâu, tôi tự đi xe cũng vậy thôi. Anh chờ tôi ở đường cao tốc vậy.” Lòng nhiệt tình khó từ, cô đành nhận lời.
Căn cứ theo lời giới thiệu của Dương Vọng Kiệt, chú rể tên Doãn Tiêu, là bạn học của anh, gia đình cũng có chút tiếng tăm trong giới nhà đất. Đến nơi tổ chức hôn lễ, quả nhiên là khá rình rang. Tả Ý chợt thấy hối hận vì cách ăn mặc tùy ý của mình. Khi họ có mặt thì giờ lành cũng đã gần đến, rất nhiều bàn ở phía sau đều đã đầy người, chú rể kéo lấy Dương Vọng Kiệt, bắt anh làm rể phụ thứ hai và bỏ lại một mình Tả Ý, cho cô ngồi vào bàn của khách quan trọng.
Vừa yên vị, Tả Ý không khỏi giật mình. Đúng là trái đất nhỏ bé mà, người ngồi bên cạnh cô không phải ai khác, chính là Lệ Trạch Lương.
“Nghe nói công ty nước ngoài thầu được thửa đất C-19 lần trước, trước đây kinh doanh vật liệu cao su.”
“Còn chưa nắm rõ địa bàn mà đã muốn làm vua đất.”
“Người ta bể đầu thì ông lại có chuyện để cười, chẳng phải sao.”
…
Các thương gia cùng bàn tiếp tục đề tài của họ. Tả Ý cảm thấy vô vị, chẳng qua là vài lão hói đầu và vài con sâu rượu thảo luận về vấn đề đồng tiền.
Lệ Trạch Lương dường như cũng khá thích những đề tài này, tuy không tùy tiện góp lời nhưng cũng nghe rất say sưa. Đương nhiên, với công lực của Lệ Trạch Lương, làm ra bộ mặt lắng nghe thích thú không có mười điểm cũng có chín chấm chín điểm. Số điểm bị trừ ấy, là vì nụ cười của anh quá điển trai, một diễn viên thần tượng nói sao cũng phải khiêm nhường một chút trong diễn xuất, nếu không phái thực lực biết lấy gì mà ăn?
Tả Ý lén lườm sang anh một cái.
Trước đây cô đã cùng Tiểu Lâm thảo luận một vấn đề: Khi Lệ Trạch Lương không cười, sau lưng như có luồng gió lạnh thổi từng cơn vào người.
“Chẳng lẽ cười lên thì liền biến thành gió xuân sao?” Lúc ấy Tả Ý đã rất tò mò.
“Ai bảo thế. Cười lên thì sẽ biến thành từng cơn gió lạnh.”
[2]
Chợt nghĩ đến điều này, Tả Ý phì cười. Nếu Lệ Trạch Lương nghe thấy lời bàn tán sau lưng anh, không biết sẽ nghĩ thế nào.