Vậy anh nên đi tắm đi. Nếu không em muốn vào rửa mặt!”
Nhìn Mẫn Nhu làm nũng oán trách, ngón tay trắng chỉ chỉ vào cái trán dính dầu mỡ, Lục Thiếu Phàm buồn cười thở hắt, ôm lấy cổ cô, không ngần ngại nói.
“Cùng lắm anh cho em hôn lại, không phải huề nhau sao?”
Trong chớp mắt Mẫn Nhu trở nên im lặng, nhẹ nhàng thoải mái tựa người vào lòng Lục Thiếu Phàm, hai gò má ửng hồng, mạnh miệng nói: “Suy nghĩ hay thật!”
Hai người nhẹ nhàng ôm lấy nhau, hai trái tim không còn xa cách.
“Lục Thiếu Phàm?”
“Ừ”
“Tối mai chúng ta về nhà ăn cơm đi.”
Lục Thiếu Phàm cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt đẹp trong sáng như ánh trăng, tỏa ra hào quang không khỏi ngẩn người, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười, bóp chặt chóp mũi cô.
“Vậy Lục phu nhân tự mình xuống bếp sao?”
Lục phu nhân? Thì ra cô đã là Lục phu nhân!!… Ha ha…
Đắc ý nhướng lông mày, Mẫn Nhu kiêu ngạo hất cằm, nghạo nghễ nhìn Lục Thiếu Phàm” “Sao, không tin tài nấu nướng của em?”
“Không phải không tin mà là thụ sủng nhược kinh!! Lục phu nhân!”
Lồng ngực Lục Thiếu Phàm rất mát mẻ mang theo mùi hương thoảng thoảng, làm cho cô không khỏi bị hấp dẫn, muốn ỷ lại không muốn rời đi.
Cọ cọ hai má vào ngực anh, cô buồn buồn hỏi: “Thế Lục thị trưởng, anh muốn ăn món ngon gì đây?”
“Chỉ cần không phải là thịt bò bít tết là được.”
Giọng nói êm dịu nhưng lại như một cái gai đâm vào ngực cô, khiến nó nhức nhối nhưng cũng không đau đớn, Mẫn Nhu nhắm mắt lại, vùi sâu vào ngực anh, hai tay tìm kiếm điểm tựa, vòng lấy hông anh, nhỏ giọng thì thầm: “Được, sau này em không làm thịt bò bít tết!”
Buổi tối, hai người giống như cặp vợ chồng già, nằm trên giường nhưng không làm gì cả. Có thể chuyện xảy ra trong nhà tắm đã để lại cho cô một nỗi ám ảnh, cô vẫn tựa vào tường mà ngủ, Lục Thiếu Phàm vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Sau lưng vài tiếng xột xoạt, cô tò mò nhưng không dám quay lại nhìn, chỉ cố sức tập trung nghe ngóng. Một bàn tay to, lặng lẽ từ dưới chăn vươn tới, kéo vòng eo thon mảnh khảnh của cô lại, dịu dàng kéo cô vào lòng tràn ngập mùi hương thanh khiết nam tính.
Thần kinh liền căng thẳng, Mẫn Nhu đối mặt với vách tường, hai mắt mở to, ý thức rõ ràng, sau lưng nghe thấy tiếng thở đều đặn rất nhỏ nhịp tim mới từ từ hạ xuống, cơ thể thả lỏng nhắm lại, thở nhẹ dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng đập vào mi mắt cô, Mẫn Nhu liền cảm thấy khó chịu khẽ lật người,vươn tay chỉ thấy xung quanh lạnh lẽo.
Cô liền tỉnh táo mở hai mắt, dùng tay che đi ánh nắng chói chang, nheo hai mắt lại, căn phòng rất yên tĩnh chỉ có mình cô, trong lòng lại dâng lên cảm giác mất mát.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cây kim chỉ mười giờ, ra là đã trễ như thế, Lục Thiếu Phàm chắc đã đi làm sớm.
Mẫn Nhu xốc chăn, mang dép đi tới bên giường đưa tay kéo rèm cửa, ánh nắng màu vàng bao lấy người cô, khẽ đẩy cửa sổ hít thở luồng không khí trong lành, tâm tình liền sảng khoái không ít.
Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ giống như mọi phụ nữ, làm một người vợ hiền thục.
Tắm rửa đánh răng xong, Mẫn Nhu thay quần áo đi vào phòng khách, trên bàn để sẵn hai cái hộp giấy màu trắng.
Ngoài ra còn có một tờ giấy tiện lợi dán lên, Mẫn Nhu nghi ngờ cầm lên nhìn thấy trên đó là chữ Lục Thiếu Phàm, cúi đầu nhìn hai cái hộp, môi không nhịn được kéo lên, cảm giác thật ngọt ngào và ngượng ngùng.
“Điểm tâm đừng quên ăn, nếu nguội dùng lò vi sóng hâm lại.”
Mẫn Nhu ngồi trên ghế, ăn bữa sáng do Lục Thiếu Phàm chuẩn bị, trong lòng như có dòng nước ấm chảy vào. Lấy Lục Thiếu Phàm cô có rất nhiều nỗi băn khoăn bất an cũng có thật nhiều hạnh phúc, khiến cô có cảm giác như đang đắm mình trong thiên đường.
Khi cô rớt xuống nơi địa ngục đen tối, khi cô vạn kiếp không thể tái sinh thì gặp được Lục Thiếu Phàm, người đàn ông thần bí hoàn mỹ này như vị thần kéo cô ra khỏi tuyệt vọng cho cô hi vọng để sống.
Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một bước, còn Lục Thiếu Phàm chính là một bước đó.
“Cậu tính cùng anh ta sống chung sao?”
Mẫn Nhu không do dự gật đầu, thu dọn quần áo bỏ vào vali, đồ hằng ngày để bên nhà Chân Ni cần phải thu dọn lại.
Chân Ni tựa vào khung cửa, nhìn Mẫn Nhu không có chút gì gượng ép làm việc đó vừa nghi ngờ vừa lo lắng.
Lục Thiếu Phàm rất tốt, có thể nói là một người đàn ông có ưu chất, nhưng mà quật cường như Mẫn Nhu lại nguyện ý cùng anh ta sống chung sao?
Nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Mẫn Nhu, biểu hiện bình thản ấm áp, đây là điều mà suốt ba năm qua Chân Ni không nhìn thấy.
“Cậu không yêu anh ta phải không?”
Mẫn Nhu để quần áo trên tay, gương mặt có vẻ hơi sững sốt nhưng chỉ là trong giây lát cô lại trở nên bình thường, thản nhiên đáp: “Yêu Kỷ Mạch Hằng là sai lầm, ba năm đã trừng phạt sự tự tin ngu ngốc của mình, hiện giờ mình đã nghĩ thông suốt, mình đã sớm đánh mất lòng tự trọng, hơn nữa…”
Ngón tay thon dài của Mẫn Nhu lướt qua chiếc nhẫn cưới bên tay trái đầy quý trọng, trên mặt nở nụ cười sung sướng: “Lúc này có được một người đàn ông tình nguyện vì mình một ngày hai mươi bốn giờ không ngủ, bay từ bên kia địa cầu sang bên này, tình nguyện vì mình xuống bếp, mình chỉ cần như vậy là đủ.
Chân Ni đau lòng thở dài không nói thêm nữa, đem chìa khóa xe và nhà trọ giao lại cho Mẫn Nhu. Mẫn Nhu nhận lấy chúng, về phần chìa khóa căn hộ, cô chỉ nhìn nó chứ không hề nhận lấy.
“Nếu có người thích hãy giúp mình bán nó đi.”
Mẫn Nhu nói rất dễ dàng, cười yếu ớt giải thích: “Sắp tới còn phải bồi thường? Bán nó cũng có thể kiếm hơn một trăm vạn.”
Thật là như vậy sao?
Nhìn Mẫn Nhu mang theo vali bỏ đi, Chân Ni phiền muộn nhíu mày, Nhu, hi vọng như lời cậu nói, mong cậu đã thật sự từ bỏ anh ta.
Lái xe vào bãi đỗ trung tâm mua sắm, Mẫn Nhu đang chuẩn bị bước xuống thì đập vào mắt là chiếc Mercedes- Benz màu đen đang chạy vào, bảng số xe hết sức quen thuộc khiến cô ngẩn người.
Trong bãi đỗ xe mờ mờ, chiếc mercedes hạng sang từ từ đỗ lại, đèn xe tắt ngắm, động cơ dừng lại cửa xe bật mở, một người đàn ông anh tuấn mặc đồ tây bước xuống.
Ngũ quan hoàn mỹ giống như bức tượng thần thánh, đôi mắt sắc thâm thúy, khí chất cao quý lạnh lùng, Mẫn Nhu mím chặt môi, đôi mắt sáng lạnh lùng nhìn người đang ông đối diện.
Kỷ Mạch Hằng bước tới bên ghế phụ, phong độ mở cửa xe, một chiếc giày cao gót đặt xuống đất, anh thận trọng giúp cô ta giữ lấy cửa xe, sợ cô đập đầu vào nó. Gương mặt trước sau vẫn lạnh lùng, nụ cười thản nhiên tựa như tắm mình trong gió xuân thanh khiết.
Mẫn Tiệp ăn mặc như thiên kim quý tộc, lễ phục màu vàng nhạt màu, áo khoác màu trắng nhỏ xíu, mái tóc dài vúi cao tai đeo khuyên.
Cô ta dịu dàng cẩn trọng mỉm cười ngọt ngào với Kỷ Mạch Hằng, thản nhiên khoác lấy tay anh, hai người vừa nói vừa cười bước vào thang máy.
Lòng bàn tay nắm chặt bánh lái in hình hoa văn nhói đau, Mẫn Nhu thẫn thờ buông tay mở ra, mới nhận ra bản thân lúc nãy dùng sức quá nhiều mà tay bị mất máu tái nhợt, trắng bệch.
Nhìn về cửa thang máy đang đóng lại, cả bãi đỗ xe to như thế, chỉ còn mình cô!
A!
Tự giễu cợt cười khổ, thì ra biểu hiện vô tâm của anh đã quá rõ ràng, nhưng chỉ có mình cô khăng khăng suốt ba năm, mãi đến hôm nay mới nhìn rõ.
Yêu, cũng vì yêu cho nên đau,; đau nên mới nản lòng, trái tim chết lặng.
Nơi đầu xe điện thoại rung lên, khiến ý thức Mẫn Nhu quay về, là tin nhắn của Lục Thiếu Phàm.
“Chờ anh về nhà ăn cơm”
Sáu chữ nhưng lại làm cho nỗi tức giận bất bình trong lòng xóa đi không còn chút dấu vết, nhìn màn hình sáng rực, Mẫn Nhu thỏa mãn cười một tiếng. Xem ra trời cao đối với cô không tệ, ít nhất lấy đi Kỷ Mạch Hằng lại mang đến một người đàn ông hoàn mỹ tốt bụng là Lục Thiếu Phàm.
Lục Thiếu Phàm đáng giá để cô thật lòng, bởi vì anh khiến cô cảm nhận được anh thật lòng.
Nhanh chóng nhấn mấy từ, khi chữ được rồi chuyển đi. Mẫn Nhu hít một hơi thật sâu, cởi giây an toàn ra bỏ điện thoại vào túi, xuống xe.
Thế giới rất nhỏ, nhỏ đến nỗi ở bất cứ đâu cũng dễ dàng gặp người mình ghét. Mẫn Nhu nhìn đôi nam nữ đang cách mình mấy bước, mím môi tính xoay người đi đường khác thì bị Mẫn Tiệp nhìn thấy.
“Tiểu Nhu.”
Mẫn Tiệp mở miệng gọi khiến Mẫn Nhu không thể không dừng bước, nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Mẫn Tiệp mang theo vẻ dối trá.
Lúc Kỷ Mạch Hằng nhìn thấy Mẫn Nhu, gương mặt có chút kinh ngạc nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, không hề nhìn Mẫn Nhu lấy một lần.
“Chị”- Xuất pháp từ lễ nghĩa, cô không thể không gọi Mẫn Tiệp như vậy, dù nghiến răng nghiến lợi cũng phải gọi, nhưng hai tiếng “anh rể” cô không thể mở miệng.
“Hằng, nếu chúng ta chưa chọn được hay để Mẫn Nhu giúp chọn xem”- Mẫn Tiệp cười rất chân thành, làm nũng đung đưa cánh tay Kỷ Mạch Hằng, sau đó nhìn về phía Mẫn Nhu đang im lặng cười nói: “Tiểu Nhu, bọn chị đang tính mua rượu cho chú Kỷ, nhưng không biết nên chọn loại nào. Tiểu Nhu, em lại giúp chị chọn xem.”
Mẫn Nhu giơ ra đôi tay đang nắm chặt bó rau xanh, dưới mũ lưỡi trai gương mặt thoáng tỏ vẻ khó chịu và tức giận, đôi môi đỏ mím chặt, cố kiềm cơn giận muốn chửi ầm lên.
“Chủ tịch Kỷ thích rượu gì, không phải Kỷ tổng hiểu rất rõ sao?”- Mẫn Nhu lạnh lùng phản bác, ánh mắt đảo qua gương mặt đang tươi cười trở nên cứng đơ của Mẫn Tiệp và vẻ mặt sa sầm của Kỷ Mạch Hằng, cười chế giễu nói: “Em còn có việc, không thể giúp được.”
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Mẫn Tiệp lóe lên vẻ thương tâm, nắm lấy ống tay áo Kỷ Mạch Hằng, khổ sở hạ giọng nói: “Hằng, thôi quên đi, chúng ta tự mình chọn.”
Mẫn Nhu thật sự thán phục Mẫn Tiệp, trước kia sao cô không biết người chị của mình mới là người đóng vai nữ chính tốt nhất.
Nhưng lúc nãy cô cũng không rãnh quan tâm tới họ, hai người đó dù chỉ một chút cô cũng không muốn thấy.
“Mẫn Nhu, làm người đừng được voi đòi tiên!”
Xoay người lại, giọng nói kìm nén tức giận của Kỷ Mạch Hằng bao lấy cô, khẩu khí như cắn răng nghiến lợi nuốt hận không thể đem cô bóp chết.
Là do cô cự tuyệt yêu cầu của Mẫn Tiệp nên liền xứng đáng bị anh sỉ nhục thế sao.
Mẫn Nhu không sợ nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Kỷ Mạch Hằng, rồi lại nhìn bàn tay của anh đang ôm chặt hai vai nhỏ gọn của Mẫn Tiệp rũ xuống khổ sở, lặng lẽ an ủi, môi cong lên tự giễu.
“Tôi có là kẻ được một tấc tiến một thước cũng không đến lượt hai người khinh người quá đáng như thế, mọi người trong lòng ai cũng biết rất rõ mà!”
Anh hận không thể giết cô, cô cũng như vậy hận không thể dùng tay đâm đôi cẩu nam nữ này. Cũng bởi vì cô yêu anh, nên anh mới không hề kiêng dè sỉ nhục cô, vì người phụ nữ khác mà tổn thương cô?
Không đâu, cô sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào nữa, không cho phép đâm dao vào trái tim cô.
Nhìn ánh mắt quật cường phẫn hận của Mẫn Nhu, Kỷ Mạch Hằng thoáng kinh ngạc, đôi môi khẽ động nhưng không nói câu nào, chỉ là lạnh lùng nhìn cô chăm chú như muốn đào lên một cái hố.
Hai người chán ghét nhìn nhau, Mẫn Nhu liền nghiêm mặt xoay người, không hề dừng lại một chút nào chỉ bỏ đi, cô không muốn tiếp tục đứng đó
Mãi đến khi ngồi vào xe, Mẫn Nhu vẫn chưa bình tĩnh lại, nhắm mắt hít sâu vài lần, rồi đút chìa khóa khởi động xe. Chiếc