Lục Thiếu Phàm lo lắng nhắc nhở nhưng cũng không kịp, lúc hai mắt Mẫn Nhu nhắm lại thì anh vội vàng vọt vào phòng tắm.
“Phù phù!”
Bọt nước bắn tung tóe làm ướt cả một phần lớn nền gạch, bên trong bồn lại là một cảnh kiều diễm khác.
Cả cơ thể Lục Thiếu Phàm cúi xuống một tay chống vào phía trên thành bồn tắm tay còn lại giữ lấy đầu Mẫn Nhu đang hạ xuống, không để cô bị va đập.
Mẫn Nhu uống liền mấy ngụm nước, không chịu nổi ho khan vài tiếng, hai bàn tay trắng nõn bấu chặt lấy cổ Lục Thiếu Phàm như muốn tìm kiếm điểm tựa, không để bản thân rơi thẳng xuống nước.
Chiếc khăn tắm ở tay cô đã không cánh mày bay, bọt nước thưa thớt không thể che đi cơ thể trần trụi bóng loáng của cô.
Mẫn Nhu dần dần quen với cảm giác bị sặc nước, đột nhiên cô phát hiện gì đó, ở dưới nước là cơ thể không có mảnh vải che thân của mình. Hai mắt xinh xắn trợn to, buông Lục Thiếu Phàm ra, sợ hãi dùng tay che đi cảnh xuân trước ngực.
Cơ thể với những đường cong lồi lõm trầm mình trong nước, mái tóc quăn đen nhánh; từng giọt nước không ngừng rớt xuống cổ tay anh, tựa như có lửa, mỗi lần rớt xuống đều như bị bỏng.
Lục Thiếu Phàm nhìn gương mặt bối rối xấu hổ ảo não kia, yết hầu giật giật, không nói gì, ánh mắt lo lắng dần dần tối sầm, càng lúc càng trở nên sâu thẳm khó dò.
Mẫn Nhu nhìn vào mắt Lục Thiếu Phàm, vẻ mặt sợ hãi nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ xinh đẹp hấp dẫn, dáng vẻ ngượng ngùng khiến người ta càng rung động…
“Lục Thiếu Phàm…”
Giọng Mẫn Nhu run run, tim đập nhanh giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng muốn né tránh ánh nhìn nóng bỏng của Lục Thiếu Phàm.
Lục Thiếu Phàm cúi thấp người rồi chậm rãi tiến vào trong bồn tắm lớn, dòng nước ấm khiến áo sơ mi anh ướt đẫm dán chặt vào cơ thể để lộ từng đường tuyệt mỹ.
Một tay anh vẫn giữ lấy sau đầu cô, tay còn lại rút khỏi bồn tắm, vòng sau lưng cô khiến cô cùng mình ngồi giữa bồn tắm.
Lớp áo sơ mi cẳn bản không có tác dụng ngăn cản, Mẫn Nhu mở to mắt nhìn lồng ngực rõ ràng của Lục Thiếu Phàm, hoàn mỹ không tìm thấy chút tì vết, anh cúi người từng chút một tiếp xúc với cơ thể cô, khiến cô sợ hãi run lên.
“Lục …”
Mẫn Nhu cả người chấn động mạnh, quên cả việc phải đẩy Lục Thiếu Phàm ra, thẫn thờ áp sát vào ngực anh, đôi môi kinh ngạc hé mở mặc cho cánh môi của anh tùy ý dán lên đôi môi đỏ mọng trơn bóng của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Mẫn Nhu kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, đôi mắt nhánh thâm thúy của anh lóe lên tia cười nhạt rồi từ từ nhắm lại, hàng lông mi quét qua mặt cô tựa như lông vũ khiến cho cô ngứa ngáy trong lòng.
Loại cảm giác này thật kì diệu nhưng cũng thật tệ!! Nó khiến cô vừa lo sợ lại bất an muốn thoát khỏi lòng anh!.
Phía trên môi cô có vật gì đó mềm mại đang liếm nhẹ theo hình môi, một vòng lại một vòng nữa, qua lại chà xát liên tục
Cơ thể ngâm trong nước nóng rang, ngay cả mặt cũng như bị lửa thiêu cháy, Mẫn Nhu không chịu được vươn chiếc lưỡi đinh hương liếm liếm thì càng khiến cho đôi môi trở nên bỏng rát.
Nhưng chưa kịp chạm vào vành môi thì một luồng sức mạnh đã khóe chặt chiếc lưỡi của cô. Khi cô muốn ngăn cản đi cảm giác bất an thì có thứ gì đó chui vào miệng, như có như không chạm vào miệng cô.
“Ư..”
Tiếng rên rĩ nho nhỏ như một luồng kích thích, Lục Thiếu Phàm đỡ lấy đầu Mẫn Nhu ép xuống, đầu lưỡi ấm áp mềm mại bắt đầu tìm kiếm chiếc lưỡi đang chạy trốn lung tung của cô, nước bọt ngọt ngào trao đổi qua lại, điên cuồng kích thích lí trí của cô.
Hô hấp của Lục Thiếu Phàm càng thêm nặng nề, hơi thở nóng hổi như lửa phả vào gương mặt đỏ bừng của cô, khiến cho trái tim cô càng hỗn loạn nhảy cẫng lên vừa khẩn trương lại bất an.
Bàn tay thon dài đặt phía sau lưng bóng loáng nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận sự tiếp xúc da thịt, tiếng than nhẹ từ nơi tiếp hợp giữa hai môi tràn ra.
Nước ấm dần dần lạnh, cơ thể cô lại nóng như lửa, hai mắt mơ màn nhìn trần nhà màu trắng, vô số luồng sáng bùng nổ trong đầu, cố gắng đón lấy chút lý trí còn sót lại.
Cô như bị dọa nạt, cố sức co người lại, thế nhưng anh không đồng ý, nhẹ đè trên người cô khiến cho cô hoàn toàn bại lộ phía dưới anh.
Một luồng hơi lạnh lẽo tựa như băng tập trung trên bộ ngực mềm mại của cô, Mẫn Nhu giật mình, trong cơ thể bắt đầu nhen nhóm một luồng cảm xúc vừa quen vừa kích thích, sự kích thích này bị Lục Thiếu Phàm tạo ra rất mạnh giống như muốn hạ gục cô, muốn cô mãi mãi trầm luân
Bên tai hơi thở của đàn ông dồn dập khiến cô bừng tỉnh ý thức, lần thứ nhất tránh khỏi đôi môi của anh, đầu ngửa ra sau, hai tay dùng sức đẩy.
“Lục Thiếu Phàm..”
Đừng như vậy…
Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt trước ngực cùng cô trầm luân trong cảm xúc, đôi môi rời khỏi cánh môi sưng đỏ, đôi mắt đen như đang có lửa thiêu nhìn vào hai mắt đang lấp lánh nước của cô, khàn giọng dụ dỗ:
“Đừng sợ..”
Cô như đóa hỏa liên rực rỡ lẳng lơ, khi được anh sủng ái thì nở rộ toát lên vẻ quyến rũ khiến anh bị mê hoặc không thể thoát ra được
Nụ hôn của anh lại hạ xuống, lướt xuống dưới, dừng ở trên xương quai xanh của cô và làn da thịt trắng nõn nóng bỏng.
Không muốn..
Mẫn Nhu cảm thấy trời đất rung chuyển, trước sự dịu dàng của Lục Thiếu Phàm, cơ thể cô không ngừng run rẩy, từ khóe mắt rơi xuống giọt nước mắt trong veo.
Giữa cô và Lục Thiếu Phàm vẫn chưa thân mật tới mức đó, làm ra chuyện này hoàn toàn là do dục vọng sai khiến, không, không thể…
Lúc cô muốn phản kháng, trong đầu lại xuất hiện một giọng nói khác, mê hoặc ý thức hỗn loạn trong cô: “Hai người là vợ chồng, chuyện như vậy là thiên kinh địa nghĩa, hãy chấp nhận đi.”
Cả người cô trước sự vuốt ve của anh mà mất đi sức lực, mềm mại tựa vào ngực anh, phía dưới bụng cô có thể nhận thấy dục vọng cứng rắn của anh, khát vọng như vậy khiến miệng cô đắng nghét khô khốc, không biết phải làm thế nào, từng đợt sóng từng xa lạ điên cuồng tràn vào não.
“Em không muốn.”
Khi tất cả mọi sợ hãi đều tập trung lên đại não, cô dùng toàn bộ sức lực liều mạng đẩy Lục Thiếu Phàm, không quan tâm đến anh có khống chế nổi dục vọng không, vội vàng che đậy cơ thể, sợ hãi nhìn vẻ chật vật của Lục Thiếu Phàm khi bị cự tuyệt.
Do lực đẩy Mẫn Nhu khá mạnh, Lục Thiếu Phàm rời khỏi bồn tắm, ngưng tất cả hành động đứng sang bên, áo xốc xếch, ngay cả chiếc áo sơ mi ướt nhẹp cũng chỉ còn hai nút áo đóng lại, lồng ngực trắng bại lộ giữa không khí
Đôi mắt đen nhuốm đầy dục vọng, bình tĩnh quan sát Mẫn Nhu như muốn thiêu cháy cô thành tro.
Vẻ mặt Mẫn Nhu hoảng sợ, nhìn gương mặt lành lạnh và dáng vẻ chật vật của Lục Thiếu Phàm, nói không nên lời nào, chỉ có áy náy và xấu hổ.
Cô là vợ anh, cô không quên nhưng cô không thể chấp nhận được khi sự hiểu biết giữa hai người còn quá ít mà đã xảy ra quan hệ.
Cô sợ hãi, sợ hãi nếu giao bản thân cho Lục Thiếu Phàm, sau đó kết quả đối lấy chỉ làm cô hối hận vì chút xúc động của mình.
Đôi mắt đầy kháng cự cụp xuống, Mẫn Nhu không biết nên đối mặt thế nào với Lục Thiếu Phàm, sợ anh sẽ giận và thất vọng, sợ anh vì sự cự tuyệt mà không quan tâm cô.
Hoặc ngay cả chính cô cũng không rõ, từ lúc nào Lục Thiếu Phàm đối với cô đã không còn là có cũng được mà không có cũng không sao.
Trong phòng khách tiếng chuông điện thoại vang lên, sự ham muốn trong mắt Lục Thiếu Phàm từ từ lui đi. Trước ánh mắt sợ hãi áy náy của Mẫn Nhu anh rất đau lòng, bất đắc dĩ thở dài, cầm chiếc khăn tắm vừa rớt xuống đất đắp lên trên cơ thể lạnh như băng của cô.
Dịu dàng vuốt ve hai gò má của cô, giọng nói khàn khàn hấp dẫn vang lên: “Anh đi nghe điện thoại.”
Nhìn anh cả người ướt nhẹp rời khỏi phòng tắm, Mẫn Nhu yếu ớt tựa vào bên trong bồn, trước ngực toàn ấn kí màu đỏ, trong lòng nói không ra cảm xúc.
Mặc xong áo ngủ, Mẫn Nhu trù trừ ở trong phòng tắm rất lâu mới mở cửa, nhìn xung quanh một lần rồi đi ra ngoài.
Lục Thiếu Phàm không có trong phòng khách, Mẫn Nhu có chút bận tâm ngượng ngùng đi trước cửa, nhìn thấy vẫn có giày da đặt trên kệ mới thả lỏng.
Lục Thiếu Phàm vẫn ở lại, không tức giận bỏ đi trong khi cô lại cự tuyệt anh. Mẫn Nhu cắn đôi môi sưng đỏ, nghẹn ngào đi vào phòng khách. Thật ra cô cũng không muốn thế nhưng do nó xảy ra quá nhanh. Bàn tay nắm lại buông ra, ảo não thở dài ngồi xuống ghế salon.
Trong căn hộ có tiếng mở cửa phòng, trái tim Mẫn Nhu lại đập mạnh, hấp tấp quay đầu lại.
Lục Thiếu Phàm đã thay xong bộ quần áo màu trắng ngà, quần màu vàng nhạt, nhưng tóc vẫn còn ướt. Phía sau anh là nhà bếp, khi bước ra trên tay bưng hai cái dĩa, đôi mắt thanh nhuận nhìn về phía Mẫn Nhu.
“Lại đây ăn cơm.”
Suốt hai mươi bốn năm trước khi gặp Lục Thiếu Phàm, cô không biết cái gì gọi là hạnh phúc là được quý trọng; khi cuộc sống cô xuất hiện người đàn ông này, cô mới hiểu, những thứ mình muốn rất đơn giản.
Ngoan ngoãn đi theo anh đến trước bàn ăn, nhìn Lục Thiếu Phàm đặt dĩa xuống trước mặt, là mì xào vừa làm xong nhưng lại đen thùi lùi, chứng tỏ người này thật ra không biết nấu nướng.
Mọi bối rối xấu hổ đều bị cảm giác ấm áp thay thế, Mẫn Nhu hạnh phúc mỉm cười, cầm lấy chiếc đũa vùi đầu vào ăn.
Vị chua mặn ngập trong khoang miệng, mùi tiêu đen, dầu mỡ vẫn thoang thoảng trong khí, trên bàn tiếng đũa chua chát đặt xuống, Mẫn Nhu liền ngẩng đầu, chỉ thấy Lục Thiếu Phàm dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn bữa tối do mình làm.
“Rất khó ăn, đổ đi.”
Lục Thiếu Phàm muốn cầm lấy dĩa của Mẫn Nhu lại bị cô dùng tay ngăn cản. Cô ngửa đầu nở nụ cười nhìn anh, có thể thấy trên gương mặt anh đầy vẻ đưa đám, đem thứ trước mặt bỏ vào miệng nuốt xuống, sau đó cong môi, cười rực rỡ.
“Không hề khó ăn, chẳng qua hơi mặn.”
Tuy khó ăn nhưng vẫn có thể nuốt xuống, cô không hề chê bai, còn dùng giọng nói nghiêm túc. Nếu không phải anh đã thử qua, thì sẽ bị cô lừa, cho rằng mình là thần bếp.
Nhìn cô tính gắp đũa thứ hai, Lục Thiếu Phàm liền dùng tay bắt lấy cổ tay cô, ngăn cản.
Trước ánh mắt kiên quyết của cô, Lục Thiếu Phàm nhẹ nhàng thở dài, cầm lấy đôi đũa giữa ngón tay cô, ôn nhu nói: “Rõ ràng rất khó ăn, đừng miễn cưỡng nữa.”
“Không đâu!”- Mẫn Nhu chăm chú nhìn gương mặt tuấn nhã của Lục Thiếu Phàm, nhận ra trong mắt ẩn chứa nhu tình khoang dung liền bĩu môi, vươn người muốn giật lấy chiếc đũa. “Lần đầu tiên có người nấu cơm cho em ăn, em muốn ăn cho hết.”
Lục Thiếu Phàm không chịu đem chiếc đũa trả lại cho cô, ngay cả dĩa cũng đẩy sang bên khiến cô bất mãn kêu la:
“Lục Thiếu Phàm, anh thật là lãng phí!”
Lục Thiếu Phàm cưng chiều nhìn cô hờn dỗi liếc anh một cái, đôi môi khẽ xong, cúi người ôm lấy cô vào lòng, không quan tâm cô đang tức giận, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán cô một nụ hôn
Anh nói: “Mẫn Nhu, xem ra anh đã lấy đúng người”
Cô nói: “Lục Thiếu Phàm, chẳng lẽ anh nhận ra mình cưới nhầm người nên muốn rút lui sao?”
“Ha, ha…”
Lục Thiếu Phàm vui vẻ cười ra tiếng, càng dùng sức ôm lấy cô, cằm dưới tựa vào đỉnh đầu của cô, yêu thương vuốt ve.
“Lục Thiếu Phàm?”- Cô khẽ gọi.
“Ừ?”
“Anh lau miệng chưa?”- Cô rời khỏi ngực anh, ngửa đầu tò mò nhìn đôi môi sáng bóng của anh.