Bên trong gian phòng, Mẫn Nhu lấy hành lý từ tủ quần áo ra, giống như trước, quần áo lần này rời đi so với lúc trước có nhiều hơn. Để ý đến đống y phục động tác chậm lại, ngước mắt nhìn căn phòng đã hơn nhiều năm, được trùng tu hoa lệ, tất cả vật dụng đều xa xỉ là của cha cho, nhưng tình thân trong căn nhà này đã không còn xa xỉ nữa
Cô quay về là một sai lầm, khiến cho một gia đình hạnh phúc tốt đẹp xuất hiện vết rách, Mẫn Chí Hải cam kết mang lại tình thân quay đầu chỉ có tổn thương. Khi Mẫn Nhu mang hành lý ra cửa Mẫn Chí Hải muốn nói lại thôi, mặt áy náy, đem chìa khóa nhét vào tay cô.
“Đây là biệt thự của cha, ở Vịnh Ngân Hà, con tạm thời ở đó đi.”
“Cha kêu ông Lý đưa con đi.”
Hồng Lam không biết từ lúc nào đứng ở trên lầu, nhìn đôi phụ tử lưu luyến cuối cùng không kiềm chế được cơn giận trong lòng liền bước xuống lầu, nổi giận đùng đùng đi ra cửa.
“Nó là đại minh tinh còn sợ không tự nuôi nổi sao? Cùng lắm thì học mẹ nó năm đó...”
Đôi môi đỏ mọng của Mẫn Nhu hé mở, giọng nói lạnh đi vài phần: “Không cho phép bà sỉ nhục mẹ tôi.”
“Mẹ mày?”- Hồng Lam trào phúng nói. “Tao làm sao quên được mày cũng được di truyền từ mẹ mày, mẹ mày chuyên câu dẫn đàn ông, bản tính này nói chính xác mày cũng được di truyền.”
Mẫn Chí Hải nghe mẹ ruột của Mẫn Nhu bị nói thế trong mắt liền hoảng hốt, sau đó khôi phục tỉnh táo, đối với những lời nói khó nghe của Hồng lam cũng không vui.
“Hồng Lam, chú ý thân phận của bà.”
“Tôi thì thế nào? Tôi cũng không phải nói dối, mẹ nó làm ra chuyện đó còn sợ người khác nói sao? Nhìn dáng vẻ như hồ ly tinh của nó, đúng là do trời sinh.”
Mẫn Chí Hải giận không nhẹ, nghe Hồng Lam nói cũng không thể làm gì, chỉ cố sức kéo bà vào nhà, nhưng Hồng Lam căn bản không nghe
Mẫn Nhu ngược lại bất giác cong môi, lúm đồng tiền như hoa liếc xéo hất ngược lại Hồng Lam.
“Mẹ tôi ít ra còn được cha yêu, còn tốt hơn bà, ngay cả chồng mình cũng không quản được, cho dù có giữ lấy vị trí Mẫn phu cả đời cũng vô ích.”
“Mày!!”
Hồng Lam thẹn quá hóa giận, tức giận nâng đầu ngón tay, chưa kịp hạ xuống, liền bị tay Mẫn Nhu chộp lấy hung hăng đẩy ra.
Nhìn Hồng Lam lảo đảo người, Mẫn Nhu thẳng lưng: “Trong nhà này, người có thể đánh tôi chỉ có một, bà thì không xứng”
Trong mắt Mẫn Nhu lấp lánh ánh sáng, không để ý gương mặt méo mó của Hồng lam, nhìn Mẫn Chí Hải, mang giày chuẩn bị rời đi, đem chìa khóa trong tay đặt lên tủ giày.
“Tiểu Nhu…”
Mẫn Chí Hải muốn đuổi theo, lại bị Hồng Lam kéo lại: “Sao ông có thể bất công với Mẫn Tiệp như vậy!! Nó cũng là con gái ông mà.”
Mẫn Nhu nghe tiếng tranh chấp không ngừng nghỉ sau lưng, bước chân tăng nhanh, đi qua chiếc xe Mẫn Chí Hải đã chuẩn bị, ra thẳng cửa biệt thự.
“Mỹ nữ!”
Bên ngoài khu biệt thự, một chiếc xe màu bạc thể thao dừng bên đường, người con trai trẻ tuổi mặc bộ đồ máu xám, gương mặt tuấn tú thấy Mẫn Nhu liền mỉm cười.
Mẫn Nhu nhìn chằm chằm Âu Nhiễm Phong đang lười biếng tựa vào xe hơi kinh ngạc, anh ta sao lại ở đây? Hình như ở thành phố A này anh ta đâu có mua biệt thự?
Âu Nhiễm Phong xấu xa chớp mắt, đồng tử lưu chuyển: “Mỹ nữ có cần đi nhờ xe không?”
Từ đây đến thị trấn cũng còn một đoạn xa, xe lại không thể bắt được, nếu đã cự tuyệt Mẫn Chí Hải, giờ lại cự tuyệt Âu Nhiễm Phong thì kế tiếp kẻ chịu thiệt là cô.
Giơ hành lý lên, trực tiếp vòng qua đầu xe, mở cửa không khách khí ngồi vào.
Âu Nhiễm Phong sửng sốt trong lòng đang tính mở miệng thuyết phục Mẫn Nhu, xoay người ngồi vào bên cạnh ghế của tài xế, khóe miệng cong mở rộng, mở cửa lên xe.
“Âu Nhiễm Phong, cám ơn”
Âu Nhiễm Phong đưa mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mẫn Nhu, tự nhiên lái xe,
“Anh không phải hồng thủy mãnh thú, tại sao lúc nào em cũng tránh anh vậy?”
Đối với câu nói đùa của Âu Nhiễm Phong Mẫn Nhu hơi kinh ngạc, chẳng lẽ mình phải làm rõ ràng sao? Cô thừa nhận mình không có hảo cảm với Âu Nhiễm Phong, anh ở trong giới giải trí là công tử ăn chơi số một cũng đã khiến cô cách xa.
Nếu không phải quay phi, cô cầu nguyện cả đời này đừng gặp người như thế.
Thấy Mẫn Nhu im lặng, Âu Nhiễm Phong cười giỡn nói: “Sáng nay anh có tới nhà em cầu hôn, anh có vừa mắt không?”
“Cầu hôn?”
Mẫn Nhu nhíu lông mày, khó hiểu nhìn anh.
“Từ tối qua khi thân phận thiên kim Mẫn Thị được phơi bày, đến sáng nay, xe ra vào khu biệt thự của cha em không dưới mười chiếc”
Âu Nhiễm Phong nói như nhìn thấy toàn bộ, đầu nghiêng lười biếng ngồi tê xứng bên ghế tài xế, giống như lúc này không phải đang ở trên xe thể thao mà là một chiếc xe đồ chơi, mạn bất khinh tâm nhìn sắc mặt không vui của Mẫn Nhu.
** Mạn bất khinh tâm: Thờ ơ; không để ý; không đếm xỉa tới
“Trên tạp chí đều là hình em, cứ tiếp tục như vậy, em có thể tự ra một quyển chuyên mục bát quái.”
Cô cũng biết phản ứng sau khi công khai thân phận thiên kim, nhưng lại vượt qua dự tính, chỉ một đêm đã có nhiều công tử hào môn tới cầu thân, xem ra sáng nay Hồng Lam nổi giận cũng không phải không có đạo lý.
“Mặc dù đám công tử cùng tình nhân trước của em không bằng nhưng bàn về tiền tài quyền thế thì không hề thua kém, phụ nữ nào cũng ái mộ hư vinh, em thử chọc tức tên đàn ông kia xem, từ đám công tử đó chọn lấy một người, ở trước mặt anh ta..”
“Âu Nhiễm Phong!”
Anh còn muốn nói tiếp lại bị cô không khách khí cắt ngang, từ kính chiếu hậu có thể thấy đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm,
“Cám ơn anh cho tôi đi nhờ xe, bây giờ dừng lại, tôi muốn xuống xe.”
Âu Nhiễm Phong như không nghe thấy lời cô, chuyển tay lái vượt qua ngã tư, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười tà mị.
“Mẫn Nhu, là như vầy, anh cảm thấy hai chúng ta vẫn xứng đôi nhất, em là thiên hậu, anh là ảnh đế, hai ta xưng bá, đó là kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, có ai dám nói chữ không?”
Âu Nhiễm Phong càng nói càng quá đáng, không để ý đến sắc mặt sa sầm của Mẫn Nhu, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.
“Tên đàn ông trước kia của em cùng với đám công tử giàu có kia cũng là cùng một loại người, đám người đó sống trong thế giới nhìn sự vật theo cách của mình, giá trị của vật chất rất quan trọng, nhất là người mình muốn ở chung cả đời”
“Mẫn Nhu và anh chúng ta mới cùng một loại người”
Cuối cùng cũng nói đến trọng tâm!
Mẫn Nhu giễu cợt hừ lạnh, nhìn về trước không có tia ấm áp: “Chúng ta khác nhau một trời một vực vĩnh viễn không cùng một loại người”
“Không thử qua làm sao biết”
Giọng nói tự tin của anh khiến co khó chịu, hàm tiếu nói: “Lòng dạ của anh thay đổi, trong tay có muôn hoa, phiến lá không dính thân, còn tôi dù khát nước ba ngày cũng chỉ lấy một muôi.”
Nhìn thấy anh có ý phản bác, Mẫn Nhu liền ngăn cản.
“Đừng nói anh sẽ sửa, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, người trong giới nghệ sĩ bị anh vứt bỏ còn thiếu sao? Vụm trộm sẩy thaI không biết mấy người, tôi không có vinh hạnh trở thành một trong đám phụ nữ đó.”
Mẫn Nhu nói những lời đó không để Âu Nhiễm Phong có chút mặt mũi, một một câu đều cay độc, sắc mặt từ trắng thành đen rồi xanh, thắng xe, Mẫn Nhu cả người ngã về trước, giây thắt an toàn kéo cô về chỗ cũ.
“Tới rồi.”
Mẫn Nhu không khách khí, cởi dây an toàn, kéo hành lý mở cửa xe bước ra,.
“Suy nghĩ một chút, làm bạn gái anh.”
Âu Nhiễm Phong bất đắc dĩ nói, ngồi trong xe, nhìn theo bóng lưng Mẫn Nhu có chút giận, bàn tay dùng sức đập mạnh vào tay lái, tiếng kèn vang lên tận chân trời khiến Mẫn Nhu đang ngửa đầu ưỡn ngực cũng run lên.
Âu Nhiễm Phong sắc mặt đột phiến khôi phục vẻ phong lưu, trong đôi mắt phượng lóe lên tia quỷ dị.
“Mẫn Nhu, em không phải là không có nơi để yêu sao?”
..
Mở đèn nhà trọ, mấy ngày không về căn phòng cũng phủ lớp bụi mỏng. Mẫn Nhu để túi xuống, không cởi giày, đi tới ban công, ba một tiếng, kéo rèm cửa, để ánh mặt trời chiếu vào.
“Chân Ni, giúp mình tìm công ty sửa nhà”- Bình thản nhìn từng góc, mỗi món trong nhà. “Phải, đổi toàn bộ, giúp mình đổi thành phong cách địa trung hải.”
Cúp điện thoại, Mẫn Nhu xoa xoa chân mày, mở mắt nhìn nhà trọ trong lòng quyết tâm. Đọc truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
Nếu đã kết thúc phải kết thúc cho hoàn toàn một chút!!
Cô cứ ngỡ mọi thứ đều kết thúc, sẽ không dính dáng gì đến Kỷ Mạch Hằng nữa, cho đến ngày thứ hai ở phòng họp công ty, mới phát hiện, chuyện không đơn giản như vậy.
“Kỷ Mạch Hằng muốn làm gì?”
Chân Ni nhìn đơn bồi thường từ tòa án gửi tới làm cho dựng cả tóc mai, một tay chống nạnh, một tay mạnh mẽ ném thư thông báo lên bàn.
Ông chủ Trương vẻ mặt nghiêm trọng, ngồi trên ghế, nghiên cứu kĩ từng nội dung, ở phía dưới có chữ ký của Kỷ Mạch Hằng, nặng nề thở dài: “Xem ra lần này, Kỷ thị thật sự ra tay.”
“Cái tên tiểu nhân này!! Nhất định phải sử dụng thủ đoạn hèn hạ này”- Chân Ni giận đập bàn. “Mấy công ti khác cũng nói muốn để Mẫn Nhu làm người phát ngôn với cao không tới, vài chỗ khác cũng ra sức khước từ không chịu đáp ứng.”
Mẫn Nhu chỉ lẳng lặng nghe, nguyên nhân Chân Ni tức giận như thế không phải vì Kỷ Mạch Hằng gửi thông báo bồi thường, nghiêm trọng nhất chính là anh lén làm cho các công ty khác gây ra áp lực, phá hoại cơ hội hợp tác của cô và các công ti khác.
Có cần tuyệt tình như thế không? Vì đứa trẻ trong bụng Mẫn Tiệp không còn, nên muốn cô trả giá thật lớn sao?
“Phải rồi, Nhu, ba cô không phải là chủ tịch Mẫn thị sao? Chúng ta có thể xin ông ấy giúp cho một tay!”
Chân Ni chẳng những không vui, tâm trạng ngược lại nặng nề không ít, ngay cả ông chủ Trương cũng lắc đầu.
“Nếu Mẫn chủ tịch chịu giúp một tay thì đâu có những tình huống thế này xuất hiện?”
Mẫn Nhu chú ý tới hàm ý trong lời ông chủ Trương, cô lựa chọn chịu đựng, đúng là Mẫn Chí Hải khoanh tay đứng nhìn đồng nghĩa với việc cổ vũ cho hành động phách lối của Kỷ Mạch Hằng, để cho anh không chút kiêng dè chặn đứng mọi hoạt động của cô ở thành phố A.
Chân Ni gấp đến độ xoay vòng, gãi tóc lẩm bẩm nói: “Lúc này nếu tìm thêm công ty khác hợp tác sợ rằng không kịp, thời hạn bồi thường còn có một tháng, mà quá trình kí kết hợp đồng đâu chỉ có một tháng.”
Chân Ni phân tích rất có lý, cũng rất tàn khốc, bọn họ phải bồi thường Kỷ thị xí nghiệp ba trăm ngàn nhân dân tệ, đây cũng không phải con số nhỏ.
“Mẫn Nhu, cô cũng biết, mình chỉ là làm ở công ty, những chuyện bồi thường này do hội đồng cấp trên định đoạt, tôi cũng không thể tự ý quyết định được.”
Mẫn Nhu biết ông chủ Trương có nỗi khổ, không thể cưỡng cầu, cười nhạt: “Tôi biết, vấn đề này là do cá nhân tôi, không liên quan công ty, tiền bồi thường tôi sẽ tự giải quyết.”
“Nhu”- Chân Ni lo lắng kêu lên, nhận được đôi mắt an ủi của Mẫn Nhu.
“Chân Ni, chuyện này trong lòng mình tự có tính toán, cậu không cần lo.”
Ông chủ Trương ngẫm nghĩ nói, nhìn vẻ mặt cố tỏ ra dễ dàng của Mẫn Nhu đề nghị: “Nếu chúng ta bây giờ nguyện ý làm người phát ngôn của Kỷ thị trên thương trường, bọn họ còn có thể tố cáo sao?”
Loại suy nghĩ này cũng mệt mỏi, nhưng chuyện đó với Kỷ Mạch Hằng là không thể, lúc này anh muốn hủy hoại mọi thứ của cô, đâu dễ gì bỏ qua?
Cười khổ lắc đầu, trước ánh mắt thất vọng của Chân Ni và ông chủ Trương,