Mẫn Nhu sững sờ, không kịp phản ứng, nhìn theo bóng lưng anh từ xa mới khôi phục lại não, nhưng cũng khiến cô do dự không biết có nên đi cùng không. Bởi vì người đàn ông này không phải ai khác, chính là vị hôn phu của Mẫn Tiệp – Lục Thiếu Phàm!
Trong bãi đỗ xe, một chiếc Lamborghini uy phong đứng bên cạnh các xe khác, Mẫn Nhu cau mày, đi theo sau lưng Lục Thiếu Phàm, nhìn anh mở khóa xe, bước chân ưu nhã đi tới bên cạnh xe.
Chỉ thấy anh cúi người, cánh tay dài duỗi một cái, mở ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, giống như thân sĩ châu Âu, tác phong nhanh nhẹn đợi cô ngồi vào ghế.
Mẫn Nhu mắt liếc Lục Thiếu Phàm tuấn mạo thanh nhã thoát trần, đôi mắt thâm thúy như thấu triệt mọi thứ, trong con ngươi không nhìn thấy bất kỳ gì khác thường, nhưng vẫn là đứng nguyên tại chỗ, không đi về phía trước.
Cô không biết mình tại sao lại tin tưởng người đàn ông chỉ mới gặp vài lần như vậy, nếu không có Mẫn Tiệp giới thiệu, bọn họ thậm chí chỉ có thể nói là người xa lạ, coi như gặp nhau cũng không quen biết, có điều, lúc anh mang cô rời khỏi, cô giống như là bị trúng độc, chẳng hỏi han gì, liền theo anh vào lối đi của VIP.
Lục Thiếu Phàm vẫn duy trì động tác mở cửa, khuôn mặt thanh nhã bất phàm không hề mất kiên nhẫn, ngược lại, giống như là xem thấu Mẫn Nhu nhỏ bé, khóe miệng chợt cong lên.
“Tôi không phải là muốn giúp cô, có điều những phóng viên gây phiền toái không ngừng không chỉ một mình cô.”
Mẫn Nhu kinh ngạc nhìn Lục Thiếu Phàm, trên mặt của anh ta có một chút bất đắc dĩ, Mẫn Nhu bừng tỉnh hiểu ra, nhớ lại ngày đó ở bên trong xe thấy tờ báo, không khỏi một hồi ngượng ngùng, cũng không phân vân nữa, mấy bước tiến lên, vào xe thể thao.
Xe thể thao lái ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, không làm cho mọi người kinh ngạc, nơi này là nơi người giàu hay tụ tập, xe Lamborghini ở trong mắt bọn họ cũng không xa lạ gì, huống chi, bọn họ biết, hôm nay, Mẫn Nhu không có lái xe, mà xe Âu Nhiễm Phong lại là Ferrari.
Xe thể thao tăng tốc độ trên đường lớn, mà bên trong xe, cũng là không khí trầm mặc làm người ta hít thở không thông.
Mẫn Nhu không biết nên nói những gì, khóe mắt thỉnh thoảng hướng về Lục Thiếu Phàm, đôi môi anh mím chặt, ánh mắt nhìn phía trước, bình tĩnh như vị thần cao quý, khuôn mặt hoàn mỹ lại nhã nhặn, không giống những công tử phú quý xa hoa luôn cố tỏ ra mình có mị lực.
Một người đàn ông như vậy, không thể so với Kỷ Mạch Hằng kém, thậm chí, lại càng thêm xuất sắc, có điều, Mẫn Tiệp lại lựa chọn Kỷ Mạch Hằng, lựa chọn đối với cô chỉ là tổn thương, mà không phải thành toàn.
Không muốn lại nhớ đến Kỷ Mạch Hằng, mỗi lần hồi tưởng, sẽ chỉ cứa vào vết thương chưa khép lại thêm một dao, để cho cô đã đau lại càng thêm đau.
Đột nhiên, đối với Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu có một loại đồng cảm, Mẫn Tiệp đối với anh ta phản bội chẳng lẽ anh lại không biết? Nếu anh ta biết, sao lại chẳng có phản ứng gì cả?
Chẳng những không tức giận trả thù, mà còn lặng lẽ thành toàn?
“Làm gì nhìn tôi như vậy?”
Lục Thiếu Phàm không có quay đầu qua, mắt nhìn thẳng nhìn về phía trước, nhưng lại đột nhiên mở miệng hỏi.
Mẫn Nhu vẫn bị suy nghĩ lung tung của mình chiếm cứ lấy suy nghĩ, đợi cô phản ứng kịp liền trở nên quẫn bách, sắc mặt thẹn thùng vội ho một tiếng, đưa mắt không được tự nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Không có gì, ngắm phong cảnh một chút mà thôi.”
Lục Thiếu Phàm không nói thêm gì, nhưng sau khi nghe Mẫn Nhu không tự nhiên trả lời, khẽ mỉm cười, trên mặt lúc đầu trong trẻo lạnh lùng sau đó lại trở nên vui vẻ.
Sau một hồi trầm mặc, Mẫn Nhu đột nhiên mở miệng: “Tôi đã thấy Mẫn Tiệp.”
“Ừ.”
Lục Thiếu Phàm chẳng qua là nhàn nhạt đáp một tiếng, không dùng từ ngữ dư thừa nào để biểu đạt tâm tình trong giờ phút này của anh.
Mẫn Nhu không hiểu nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, không nhịn được lại một lần nói, còn đọc nhấn rõ từng chữ từng chữ mà nói: “Tôi nói, tôi đã thấy Mẫn Tiệp.”
Anh ta như cũ vẫn tỏ ra kiểu như việc không liên quan đến mình, lần này, ngay cả một tiếng cũng lười phản ứng, trực tiếp lựa chọn trầm mặc.
Mẫn Nhu nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm khác người, khó có thể tin, “Anh chẳng lẽ không quan tâm vị hôn thê của mình sao?”
Ánh mắt của anh ta hơi đổi, mở to mắt nhìn chằm chằm Mẫn Nhu, khóe miệng khẽ giương lên, dùng để nói rõ tâm tình của anh.
“Tôi cũng thấy cô ấy.”
Ước chừng 15 phút sau, Lục Thiếu Phàm mới cho cô một đáp án.
Anh ta nói anh ta cũng thấy Mẫn Tiệp rồi, thấy được, điều này ám chỉ cái gì, không cần cô nói rõ, trong lòng cũng hiểu tận tường.
Sau mấy phút lúng túng, Mẫn Nhu còn tò mò hỏi: “Anh không tức giận? Khi anh chứng kiến cảnh người con gái của mình nằm trong lòng người đàn ông khác?” Có điều, nữa câu nói sau này bị cô đem giấu ở trong bụng.
Lục Thiếu Phàm gõ ngón tay thon dài trên tay lái, đến đèn đỏ thì dừng xe lại, quay mặt sang, nhìn vào Mẫn Nhu vẻ mặt đồng cảm, bộ dạng phục tùng, cười một tiếng, còn duy trì với anh một khí chất ưu nhã cùng cao quý.
“Tại sao tôi phải tức giận?”
“Cô ấy là vị hôn thê của anh, ở chung với người đàn ông khác, anh không để tâm sao?”
Nghe giọng nói Lục Thiếu Phàm bình tĩnh trầm lắng, lửa giận của Mẫn Nhu dấy lên, chỉ vì hắn không tức giận lại khiến cho cô trở nên bực mình, lời nói cũng trở nên mạnh mẽ.
“Cô cũng nói, cô ấy chỉ là vị hôn thê của tôi, cũng chưa phải vợ, cô ấy có quyền quen biết bạn bè, đây là chuyện tôi không thể can thiệp.”
“Anh!” Mẫn Nhu chưa từng gặp qua người đàn ông nào mặt dày như vậy, nghe được vị hôn thê cùng với người khác, chẳng những không tức giận, còn giúp họ giải vây, thật là ngoại tộc, tuyệt đối ngoại tộc!
Nhìn Mẫn Nhu giận đến phình hai gò má, có lẽ cô thẹn quá trở nên giận dữ, Lục Thiếu Phàm lại trở nên buồn cười mặc cho Mẫn Nhu hướng về phía anh nổi giận đùng đùng. Đèn đỏ đổi đèn xanh, khi xe thể thao lần nữa khởi động thì Mẫn Nhu bất mãn hô: “Tôi muốn xuống xe!”
Hai hàng lông mày Lục Thiếu Phàm nhíu lại, trở nên bất đắc dĩ, nhìn Mẫn Nhu mặt đã trở nên đen xì, không nói thêm lời, như ý cô mong muốn, đem xe dừng lại ở ven đường.
“Phanh!”
Cô quật cường đạp cửa mà ra khỏi, đằng sau kính chiếu hậu anh vẫn nhìn, trên khuôn mặt tuấn tú chợt khẽ dâng lên nụ cười, cũng chỉ là mấy giây, anh liền thu lại nụ cười, khôi phục lại bộ dáng chàng trai ưu nhã ung dung, đạp cần ga, nghênh ngang rời khỏi.
Mẫn Nhu đi vài bước, nghe được sau lưng vang lên âm thanh to tướng, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Lục Thiếu Phàm lái xe đi.
Đứng ở ven đường, nhìn dòng xe chạy tới chạy lui, Mẫn Nhu trở nên trầm mặc, cô căm giận trừng mắt nhìn về hướng xe thể thao của Lục Thiếu Phàm biến mất.
Anh ta nhất định biết nơi này khó bắt xe, nhất định biết!
Nửa giờ sau khi đứng yên tại chỗ, Mẫn Nhu có thể vạn phần khẳng định, người đàn ông bề ngoài nho nhã đó thực chất là “Mặt người dạ thú”!
Khom lưng rũ bắp chân đau nhức, ánh nắng mặt trời gay gắt làm mồ hôi trên người cô không ngừng đổ, cô đối với Lục Thiếu Phàm càng trở nên oán giận, anh ta với cô tội lỗi ngày càng chồng chất!
“Hello, Chân Ni, cậu tới đón mình về đi, mình không bắt được xe.” Mẫn Nhu cuối cùng vẫn là quyết định thoát khỏi cảnh đứng đợi bơ vơ như vậy, “Ách, nơi này là…”
Mẫn Nhu nhìn xung quanh, cũng là không nhìn dấu hiệu nào chỉ địa điểm cả, trước mắt lại chợt lên tròng mắt đen trầm tĩnh mà tỏ ra hài hước, nhất thời sau gáy nóng lên, cũng không khống chế, tức giận mở to miệng hét: “Lục Thiếu Phàm anh là tên khốn kiếp!”
Mẫn Nhu đi chân trần ngồi trên sô pha, đôi mắt buồn chán không hờn không giận nhìn tivi, tùy tiện đổi kệnh, vừa hay nhìn thấy trên màn ảnh là hình ảnh của mình.
“Nghe nói, Âu Nhiễm Phong mấy ngày trước bí mật quay về thành phố A, hư hư thực thực là vì muốn Mẫn Nhu vui vẻ, có lẽ do quá trình đóng phim “Xa nhau” nên tình cảm bộc phát, không biết là người yêu thật sự hay chỉ vì cố tình lăng xê, nói vậy tương lai còn xa, mọi người nên…”
Nghe phát thanh viên giảng giải, da đầu Mẫn Nhu liền tê dại, tắt tivi từ trên ghế đứng dậy, áo sơ mi rộng thùng thình, bàn chân trắng mịn bước dài, đến bên bàn ăn, cầm lấy thịt bò, điện thoại vang lên cắt ngang.
“Nhu, chiều nay cậu đi tới bách hóa Đại Dương, người tài trợ cho “Xa nhau” đã giúp cậu chuẩn bị trang sức, muốn cậu qua thử, tới lễ thì mang.”
Mẫn Nhu đáp ứng, cúp điện thoại, ánh mắt ảm đạm liếc quanh căn phòng bừa bãi, không khỏi cười khổ cuộc sống cứ như thế mà kết thúc sao?
Cartier giữ độc quyền về sản phẩm, Mẫn Nhu ăn mặc đơn giản chiếc áo gió màu xanh cộng thêm chiếc quần dài bó sát, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chỉ trang điểm nhẹ, che đi vẻ tiền tụy, đeo kính râm xuất hiện ở quầy tính tiền.
“Là Mẫn Nhu tiểu thư phải không?”- Một người nhân viên không chắc chắn hỏi, trên mặt lộ vẻ kích động cùng loại cảm giác ngưỡng mộ.
Mẫn Nhu nghe tiếng quay lại, liền nhìn thấy một người nhân viên còn tuổi xuân sùng bái nhìn mình, cô không giận, mỉm cười, nở nụ cười thân thiết, gật gật đầu, rồi đi theo trợ lý vào phòng dành cho khách vip.
“Oa, thật là Mẫn Nhu!! Mình nhìn thấy Mẫn Nhu.”
Bên trong cửa hàng, vì sự xuất hiện của Mẫn Nhu mà không khí sôi động hẳn lên, nhân viên cũng làm việc nhiệt tình tựa hồ muốn để lại ấn tượng tốt với đại minh tinh này.
“Cảm ơn Mẫn tiểu thư đã tới, số trang sức này, tôi sẽ bảo trợ lý ở quầy lễ tân đưa tới.”
Mẫn Nhu mỉm cười cùng vị quản lý nói chuyện khách khí, sau đó rời khỏi phòng dành cho khách vip cô lại đeo kính râm, cô không muốn bị nhiều người nhận ra.
“Chiếc nhẫn kim cương này thế nào? Hằng”
Giọng nói trong veo xinh đẹp tuyệt trần cực kì quen thuộc khiến Mẫn Nhu căm hận, tựa như mũi tên nhọn xuyên qua ngực cô, khiến cô khó thở, đau đến không chịu nổi, chỉ có thể yếu ớt đứng núp sau tủ kính to.
Người phụ nữ đó vẫn cao quý thanh nhã như vậy, lúc nào cũng biết lợi dụng yêu thế của mình, ở trước mặt đàn ông tỏ vẻ nhu nhược, điều đó Mẫn Nhu cô làm không được, mà đàn ông thì thích đàn bà cần sự bảo vệ, như thế mới thỏa mãn được chủ nghĩa đàn ông, hai chị em kết thúc cũng khác nhau một trời một vực.
Cô bị ném sang một bên, Mẫn Tiệp lại có được người cô yêu, như công chúa được che chở trong lòng bàn tay.
Phía bên kia tủ kính, người đàn ông lạnh lùng cúi người, ngón tay thon dài âu yếm vuốt ve mái tóc của Mẫn Tiệp, khóe miệng dâng lên cảm giác hạnh phúc, anh nói : “Chỉ cần em đeo, thì cái gì cũng đẹp”
Anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lời anh nói đủ để chứng minh anh quan tâm đến Mẫn Tiệp. Đúng vậy, đó là quan tâm, lúc trước, anh đưa cô đi dạo phố? Trong ba năm đó, chưa có một giây phút nào, anh lại cười với cô như thế?
Không có, không có, anh không thương cô, cho nên không quan tâm cô, lúc cô đau khổ bi ai, anh cũng không quan trọng, há lại nhớ trong lòng?
Mẫn Tiệp thẹn thùng mà giận, nhưng ánh mắt của Kỷ Mạch Hằng là ánh mắt của hai người yêu nhau, ánh mắt lưu luyến đó rơi vào tầm nhìn của Mẫn Nhu.
Rõ ràng đừng quan tâm, nên xoay người bỏ đi nhưng cô lại như cây đinh đóng yên tại chỗ, ép buộc bản thân chịu đựng nỗi đau tê tái này, chẳng lẽ nó muốn nói rằng cô đã bị coi thường sao?
Mẫn Nhu, mày bị coi thường, mày biết rõ anh ấy chưa từng để mày vào lòng, mày vẫn hi vọng xa vời có thể chiếm được mộ