“Nhưng em, em cảm thấy chiếc nhẫn công chúa có mặt vuông cũng rất đẹp, anh thấy thế nào?”
Mẫn Tiệp cau mày, dựa vào vai Kỷ Mạch Hằng, làm nũng, cầm hai chiếc nhẫn kim cương đung đưa trước mặt ánh mắt sáng ngời.
“Vậy mua cả hai.”
Trong giọng nói nhàn nhạt của Kỷ Mạch Hằng đã thể hiện sự cưng chiều với Mẫn Tiệp, không hề phản đối sự thân mật của Mẫn Tiệp cũng không vui mừng.
“Nhẫn đính hôn sao lại mua hai cái? Một là được rồi!”
Tay Mẫn Nhu tựa vào tủ kính khẽ lạnh cả người, “nhẫn đính hôn” ba chữ này khiến cô như bị hất muốn gáo nước lạnh, ngơ ngẩn thẫn thờ.
“Vậy thì lấy cái này”- Kỷ Mạch Hằng cầm lấy chiếc nhẫn công chúa mặt vuông trong tay Mẫn Tiệp đưa cho nhân viên. “Gói lại đi.”
Nhìn theo bóng lưng hạnh phúc của hai người xa dần, như bị sát muối lên vết thương vẫn chưa lành hẳn, tin đính hôn như trời giáng khiến cô không biết làm sao.
Thất hồn lạc phách, bước ra khỏi tủ kính, Mẫn Nhu không quan tâm đến ánh mắt ái mộ của người xung quanh, đôi mắt rã rời đi ra khỏi cửa. Anh muốn đính hôn, buồn cười, cô dâu lại không phải là cô.
Cô rất muốn làm cô dâu của anh, tình cảm đâu đậm như thế, đến lúc biết anh lấy người khác, bao nhiêu tuyệt vọng đau đớn!
“Đàn ông như vậy em cần gì lưu luyến? Con ếch ba chân tìm thì khó, đàn ông hai đùi đầy đường ra đấy.”
Ở bãi đỗ xe, Mẫn Nhu nhìn người đàn ông có dung nhan tựa như yêu mị đang tựa vào cửa xe cô, không để ý tới thái độ giễu cợt của anh liền đi thẳng về ghế lái.
Âu Nhiễm Phong hai tay vòng trước ngực, đôi môi khêu gợi nhất lên, đưa người đến Mẫn Nhu, cả người cô tỏa ra luồng hơi thở lãnh đạm.
“Em khóc sao?”
Luồng hơi thở ấm áp phun vào tóc nàng, Mẫn Nhu quật cường nghiêng đầu, tạo ra khoảng cách với anh: “Không có!”
“Vậy tại sao lại mang kính râm?”- Nói xong, đôi bàn tay mỹ lệ muốn lấy đi kính râm trên sống mũi Mẫn Nhu, lại bị cô nhấc người né tránh.
Ở bên trong bãi đậu xe, cô tức giận cảnh cáo: “Đừng đi theo tôi, nếu không, sau này ngay cả bạn bè cũng không thể làm.”
Tiếng động cơ tăng nhanh vang lên, quẹo thật nhanh, âm thanh vang vọng khắp bãi đỗ xe, Âu Nhiễm Phong vẻ mặt bỡn cợt nhìn gương mặt lạnh lẽo của Mẫn Nhu, đôi mắt phượng phong tình vạn chung hiện lên sự chân thành hiếm thấy.
Trấn an lồng ngực, Âu Nhiễm Phong nhíu mày, tự giễu cợt bản thân.
Xoay người, nhanh chóng nhảy lên xe, nhấn ga, hăng hái đuổi theo sát sau.
Cách không xa bách hóa Đại Dương có một ngã tư, tiếng xe va chạm mạnh âm thanh vỡ nát vang đến tận chân trời, tay Âu Nhiễm Phong cứng đờ, đôi mắt hốt hoảng nhìn dòng xe đang bị vây lại, liền thắng gấp mở cửa xe đi ra.
Tiếng đèn báo hiệu màu đỏ của xe cảnh sát chói mắt lóe lên, Âu Nhiễm Phong không an tâm chen lấn đi qua đám người, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ngực.
Hai chiếc xe chạm vào nhau, một chiếc xe có bảng số anh rất quen, đó là bảng số xe của chiếc xe mà anh đã dựa lưng vào khi ở bãi đỗ. Ánh mắt dừng lại, nhìn đầu xe bể nát tan tành, quần chúng xung quanh ai cũng vây lại ca thán, lúc này anh luống cuống hoảng hốt không biết theo ai.
Xe cứu thương tới, nhân viên bảo hộ đặt giá xuống, vội vàng mở cửa xe, đưa người bị thường ngồi ở vị trí lại ra
“Bác sĩ, cứu người trong xe này đã”
Hai tay Âu Nhiễm Phong run lên bắt lấy tay bác sĩ, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm cửa xe khép chặt, đưa bác sĩ tới trước xe Mẫn Nhu.
“Tiên sinh, anh đừng vội”- Một vị cảnh sát thấy hành động của Âu Nhiễm Phong như kẻ điên, vội vàng lên tiếng khuyên can, lại bị anh đẩy ra.
“Cút đi”- Đôi mắt ửng đỏ chất chứa sự bất an sợ hãi, nắm lấy cổ áo bác sĩ dùng sức và lực.
Vị bác sĩ vô tội vẫn không nói nhiều, khi nhìn thấy hai bàn tay Âu Nhiễm Phong, ông mới nói: “Tiên sinh, anh đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải không muốn cứu cô ấy mà cô ấy đã bị mang đi rồi!”
Âu Nhiễm Phong thoáng nghi ngờ ánh mắt chất vấn nhìn bác sĩ khiến ông run lên, vội nói: “Lúc nãy một vị tiên sinh đã đưa cô ấy tới bệnh viện.
“Chẳng qua là vết thương nhỏ mà thôi, không cần lo lắng quá, chỉ cần chú ý chăm sóc, sau này sẽ không để lại sẹo.”
Bên trong phòng cấp cúi, hai mắt Mẫn Nhu chán nản cúi đầu, lời an ủi của bác sĩ cô chẳng nghe vào bao nhiêu.
Bên ngoài phòng, một dáng người cao ráo khẽ tựa vào tường, trên người mặc bộ đồ tây màu cà phê, mái tóc ngắn sạch sẽ đen như mực, mang đến cho người ta cảm giác thanh thoát thoải mái, gương mặt tuấn tú nho nhã cũng khiến anh trở thành một cảnh đẹp trong bệnh viện.
“Ba!”
Một bàn tay nặng nề đánh lên Lục Thiếu Phàm, ánh mắt khẽ chớp, quay đầu lại, một thanh niên mặc áo trắng ái muội nhìn anh cười.
“Sao cậu lại ở đây?”
Lục Thiếu Phàm nói mát một tiếng không cậu nệ tiểu tiết, đôi mắt liếc nhìn kẻ lắm chuyện, nhìn vào bên trong phòng cấp cứu, rồi lại lạnh nhạt nhìn ra phía bồn hoa ngoài bệnh viện.
Vẻ mặt thanh nhã không bộc lộ cảm xúc, cứ đứng thản nhiên, cao quý như quý tộc Châu Âu, khiến người khác chiêm ngưỡng sùng bái.
Khóe miệng vị bác sĩ trẻ cười sâu hơn, ánh mắt lướt nhìn Lục Thiếu Phàm, rồi nhìn vào trong phòng cấp cứu, dù không nhìn thấy gì, nhưng mà theo những tài liệu trực tiếp có được làm sao không biết chuyện gì xảy ra?
“Bác sĩ Lý là chủ nhiệm khoa não giỏi nhất, còn gì mà không an tâm?”
Lục Thiếu Phàm khẽ đảo mắt, chú ý đến cặp mắt ranh mãnh của vị bác sĩ trẻ. “Mình không có lo.”
Bình thản nói, không ai tin, ít nhất vị bác sĩ này không tin.
“Một tấc cũng không rời khỏi đây? Còn sợ cô ấy gặp chuyện gì sao?”
Trước thái độ hỏi thăm quấn chặt lấy không ngừng, Lục Thiếu Phàm lựa chọn không quan tâm, khi nhìn thấy Mẫn Nhu từ trong bước ra ngoài, liền rời khỏi vách tường, cả người đứng thẳng.
Sau lưng là tên Tiểu Cường đang nhịn cười trộm.
Mẫn Nhu dùng tay che lấy miếng băng ngay trán, chậm rãi đi tới cửa thì thấy Lục Thiếu Phàm đúng đó, một tay đút trong túi quần, một tay thả lỏng bên người, ánh mắt như trăng sáng, tuy sáng trong như mỹ cảm. Anh cứ thế yên lặng đứng đó, nhưng không ai dám coi thường sự hiện hữu của anh.
“Thế nào?”
Mẫn Nhu nhẹ nhàng lắc đầu, lời nói biểu thị sự mệt mỏi: “Không sao, chỉ là xây sát nhẹ”
“Là Mẫn Nhu tiểu thư thật không?”
Một giọng nam hài hước vui mừng vang lên, không thể không khiến Mẫn Nhu chú ý. Mẫn Nhu nhìn vị bác sĩ trẻ cô đã từng gặp một lần hai tay đút trong túi áo, mặt nở nụ cười thân thiện nhìn cô.
“Tôi là bạn của Lục Thiếu Phàm, lần trước chưa kịp chào hỏi”- Nói xong, anh ta đi về trước, đứng song song với Lục Thiếu Phàm, rút bàn tay trong túi ra hướng về Mẫn Nhu. “Tôi tên là Thẩm Tấn Hàm”
Mẫn Nhu cũng không nói thêm, cũng lịch sự cầm tay Thẩm Tấn Hàm, lễ phép nói: “Mẫn Nhu.”
Nghe Mẫn Nhu tự giới thiệu mình xong, vẻ nghiêm túc vừa được mấy giây liền biến mất, Thẩm Tấn Hàm như đứa trẻ nghiêng đầu nhướng mày nhìn Lục Thiếu Phàm: “Tôi nói cậu biết, người ta là đại minh tinh”
Lục Thiếu Phàm liếc mắt nhìn anh ta, dù động tác mau lẹ nhưng vẫn bị Mẫn Nhu nhìn thấy, nhịn không được bật cười khúc khích. Một người đàn ông cao nhã như vậy lại làm hành động như phụ nữ vậy mà vô cùng đáng yêu!
Nhưng tiếng cười này khiến cho đôi mắt sâu thẳm mà gợn sóng của Lục Thiếu Phàm dừng lại trên mặt cô không rời đi, ngưng đọng, sau đó khẽ chép miệng, dời mắt đi.
Không biết vì sao, cô rất sợ khi đối diện với “anh rể”, chỉ cần ánh mắt anh nhìn sang, cô liền buông vũ khí đầu hàng.
Thẩm Tấn Hàng quan sát hai người ánh mắt loạn cả lên, ho một tiếng, nghiêm túc nhìn Lục Thiếu Phàm nói: “Tiễn người ta một đoạn đi, dù sao cũng tiện đường mà.”
Nghe Thẩm Tấn Hàng nói, trên đầu Mẫn Nhu lộ ba đường đen, khóe miệng kéo lên, tiện đường? Cô vẫn chưa nói địa chỉ cho họ mà?
Cô nghĩ Lục Thiếu Phàm sẽ cự tuyệt, anh lại thản nhiên gật đầu, nhìn vẻ mặt hắc tuyến của Mẫn Nhu, chậm rãi nói: “Đúng là tiện đường”.
Khóe miệng Mẫn Nhu càng run mãnh liệt, xoay người, nhìn đường mình vừa đi tới, lúc xoay người cô cảm thấy khóe miệng của Lục Thiếu Phàm chứa nụ cười thản nhiên.
Khi đi qua hành lang, Mẫn Nhu cùng với người đàn ông đi phía sau cũng không biết làm gì. Đột nhiên dừng lại, nhìn về phía vị thị trưởng anh tuấn ung dung cao nhã nói: “Không cần anh đưa tôi đi, anh nhật lý vạn ky, tôi chỉ là một thị dân nhỏ nhoi làm sao dám đó nhận ý tốt của anh, anh cũng đừng theo… ách, về đi?”
Lục Thiếu Phàm nhìn người con gái nhỏ trước mắt, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười nịnh hót, nhưng đôi mắt sáng to lại chứa sự tức giận, xem ra phải chịu nhiều khổ cực?
“Làm người của dân, tôi cần đưa chủ nhân bị thương an toàn trở về nhà”
Lời nói vân đạm phong khinh, lấy cớ như lẽ đương nhiên, hơn nữa vẻ mặt ôn hòa thanh nhã khiến Mẫn Nhu ngẩn ra, nghẹn lời không nói được thêm nữa.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Mẫn Nhu thỏa hiệp, buông hạ hai vai, giống như chỉ đấu thau gà mẹ, vừa đình cất bước, ánh mắt cô lại nhìn thấy đôi nam nữ! Chỉ một bước ngắn nhưng với cô lại là khoảng cách của cả dải ngân hà.
Cô không vượt qua dược, anh cũng không dám đi qua.
Kỷ Mạch Hằng cẩn thận đỡ lấy Mẫn Tiệp, mỗi hành động lộ vẻ vui sướng khẩn trương, nụ cười hạnh phúc trên mặt Mẫn Tiệp cũng khiến chân cô đứng không vững. Trong mắt Kỷ Mạch Hằng chỉ có mình Mẫn Tiệp, dù cô đứng trước mắt anh, anh cũng không liếc nhìn.
“Anh không phải muốn đưa tôi về sao?”
Hai mắt khô khốc, không hề có màn hơi nước, chẳng qua nỗi đau đã tích tụ trong vô tận, cô xoay người nhìn người phía sau nhẹ nhàng nói.
Cô thật sự rất mệt, mệt mỏi, không còn sức để tranh đoạt, cho nên khi xoay người nhìn Lục Thiếu Phàm thì không hề nghĩ tới mối quan hệ lúng túng giữa anh và cô, chẳng qua như giữ lấy được nhánh cây cứu mạng, không muốn buông ra.
Lục Thiếu Phàm nhìn bộ dạng phục tùng của Mẫn Nhu cố ý che đi sự bi ai, nói là lâu nhưng chỉ mất mấy giây để nhìn, khóe môi cong lên đúng độ, ưu nhã tác phong nhanh nhẹn.
“Được.”
Anh tự mình bước tới sát gót chân cô, nhìn đôi mắt cô ửng hồng, bình tĩnh nói: “Tôi đưa cô về.”
Bốn chữ này như xiềng xích, đem cô giam cầm bên trong sự dịu dàng của anh, sự kiên cường giả vờ lại bị đôi mắt đen kia nhìn thấu thiếu chút nữa là sụp xuống.
Chưa nghĩ tới, bốn chữ này sẽ từ miệng người xa lạ nói ra, cũng chưa nghĩ khi nghe bốn từ này lại đau lòng đến thế. Một nỗi chau xót dâng lên ngập đầu, nước mắt không hề báo trước đổ ào, thiếu chút nữa rơi xuống, cô đưa tay quẹt nhẹ.
Nếu ở chỗ Kỷ Mạch Hằng đã không còn chỗ của cô, cô nên đi cùng anh sao?
Thất thần nhìn lòng bàn tay rõ ràng của anh, sau đó ngẩng đầu, cô cười để lộ lúm đồng tiền, nước mắt thật mỹ lệ nhìn Lục Thiếu Phàm, trong lòng sợ hãi.
“Thật xin lỗi, tôi nên tự mình đi về”
Mẫn Nhu bước ngang qua Lục Thiếu Phàm, từng bước đi về cuối hành lang, đôi mắt thâm thúy mát lạnh vẫn nhìn cô.
Rất lâu về sau, cô mới biết, người đàn ông làm bạn đời của cô này, lần đầu tiên cô rung động là khi anh ở bệnh viện đưa tay về phía cô.
Anh nói anh đưa cô, cô bỏ chạy, nhưng trái tim cô không trốn được, cuộc đời này lại mang người đàn ông ưu tú thanh tao này đến bên cô.
Cho dù vình tình yêu mà tổn thương, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, không thể dừng lại vì cô. Không lâu