Anh mỉm cười nghe cô trách móc: “Tại em nghĩ ngợi nhập tâm quá đấy.”
Bị khơi đúng tâm sự Nghiêm Chân không nói không rằng, có một quãng chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Lúc sau, Cố Hoài Việt lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Đừng nghĩ nữa. Chúng ta sẽ cùng đi.”
“Dạ?” Lần này đến lượt cô ngỡ ngàng.
Anh rửa sạch tay, lau khô rồi ôm vai cô: “Anh không muốn trong lòng em có nút thắt. Thế nên chúng mình sẽ cùng đi.” Anh không muốn lúc anh đưa Gia Minh đi tảo mộ Lâm Kha, cô ngồi ở nhà nghĩ đông nghĩ tây, cô không thích nghĩ ngợi lung tung, làm thế khiến cô không thấy vui, vậy thì anh sẽ không để cô phải nghĩ ngợi, tự tay anh tháo nút thắt ấy ra cho cô. Muốn tháo chuông phải cần đến người buộc chuông, đạo lý này anh hiểu.
Nghiêm Chân có phần xúc động, trên gương mặt thoáng nở nụ cười: “Vâng.”
Thứ bảy, Cố Hoài Việt dành thời gian đưa Nghiêm Chân và bé Gia Minh cùng đến Kinh Sơn.
Phần mộ của Lâm Kha nằm trong khu nghĩ trang ở Kinh Sơn, vì vừa có một trận tuyết lớn nên xe chạy đến chân núi thì không đi lên được nữa. Vậy nên Cố Hoài Việt đậu xe phía dưới, đi bộ lên trên. Nghiêm Chân chưa từng đến Kinh Sơn, nay nhìn ngắm cảnh núi non trong tuyết, ngoài cảm giác se se lạnh thì trong lòng lại thấy bình tĩnh lạ lùng.
Nghiêm Chân không biết gì nhiều về Lâm Kha. Lúc đầu vội vàng đăng ký kết hôn, có thể nói là cô gần như không hề nhớ tới người này. Sau khi kết hôn, có lẽ là bởi kị húy nên người nhà họ Cố cũng không bao giờ nhắc tới Lâm Kha trước mặt cô. Vậy nên đừng nói là biết đến, đến một tấm ảnh cô cũng chưa từng thấy. Sau này vẫn là lời nói của cậu bé nhắc nhở cô, nhắc nhở cô trên đời này ngoài bản thân cô ra, vẫn còn một người, có quan hệ thân mật với người đàn ông bên cạnh cô. Nghĩ đến đó, cô bất giác đưa mắt nhìn Cố Hoài Việt, đúng lúc anh ngoảnh lại, mỉm cười với cô: “Đến rồi.”
Ba dãy mộ thưa thớt. Lâm Kha, được chôn cất ở đây.
Nghiêm Chân hít sâu một hơi, đi theo sau Cố Hoài Việt, chậm rãi bước vào trong. Kỳ thực trên đường đi tới, Nghiêm Chân từng vẽ ra dáng hình Lâm Kha trong tưởng tượng. Vì Cố Hoài Việt nói cô ấy là tiểu công chúa được mọi người yêu chiều, vậy thì cô nghĩ chắc hẳn cô ấy phải giống như ánh mặt trời rực rỡ, trẻ trung phơi phới, dẫu cho nụ cười có mang vẻ ngạo mạn, kiêu sa cũng không làm người ta chán ghét, giống như Thẩm Mạnh Kiều vậy. Xuất thân tốt, gia cảnh tốt, số mệnh từ khi sinh ra đã là con cưng vàng ngọc.
Nhưng đến khi thực sự nhìn thấy, lại cảm giác không hề giống như vậy. Nghiêm Chân đứng trước mộ bia Lâm Kha, nhìn tấm ảnh được khắc trên bia, có một sự bất ngờ trong thoáng chốc. Vì người con gái trong bức ảnh kia có nét sầu thương không thể xóa nhòa, quá rõ rệt, rõ đến mức cô chừng như không có cách nào coi như không thấy. Nhưng rất nhanh cô lại thấy thoải mái, thực ra, cho dù ông trời đã ban tặng cho Lâm Kha nhiều đến thế thì cô ấy cũng chỉ là một người đáng thương, vì thứ mà cô ấy mong muốn nhất chưa bao giờ thuộc về cô ấy cả.
Khoảnh khắc này, Nghiêm Chân chợt nhớ lại chính mình, thuở ấu thơ cô vẫn còn cưỡi trên vai bố vui cười như một đứa trẻ ngây ngô, thế mà chớp mắt đã bế trên tay một bức ảnh được đóng khung, bà nội bảo, đó gọi là di ảnh. Người đã qua đời thì bức ảnh ấy mới có thể được gọi là di ảnh. Xem ra, trên đời này, vốn chẳng thiếu những chuyện khiến cho thế giới của con người ta bỗng chốc trời nghiêng đất ngả, điều quan trọng là liệu bản thân mình có chống đỡ được hay không. Cô đã một mình chống đỡ, nhưng còn người con gái này thì sao? Cô ấy tìm đến một người thông minh nhất, lại cũng ngốc nghếch nhất để ở bên cô ấy. Điều này khiến cô vừa khó chịu, lại có chút…. Ngưỡng mộ.
Cố Hoài Việt đứng yên trước bia mộ, cũng lặng lẽ nhìn bức ảnh in trên phiến đá, đôi mắt của người trong ảnh lặng trầm như nước, nụ cười nhàn nhạt hững hờ, nỗi u sầu đậm sâu trên gương mặt. Thực ra, cô ấy cười rất đẹp, nhưng đối diện với anh, cô ấy chẳng mấy khi cười, như thể nhìn vào giữa khoảng không vô hạn, một đôi mắt chẳng bao giờ phô bày được cảm xúc. Kỳ thực anh từng thấy khó hiểu, tuổi trẻ của anh đã sống trong những ngày tháng đầy tự hào, anh không hiểu tại sao cô ấy lại nhìn xuyên qua anh mà trông ra một người khác, khiến cho lòng kiêu hãnh của anh bị thách thức. Sau đó rất lâu anh mới ngẫm được ra, họ đều yêu thương cô ấy, nhưng vì con người khác biệt nên ý nghĩa của sự thương yêu cũng khác hẳn nhau.
Anh và Hoài Ninh quả thực không giống nhau. Tình yêu thương lớn nhất Hoài Ninh dành cho cô ấy là buông bỏ ra đi, không yêu nên sẽ không cho cô ấy bất cứ niềm hy vọng nào. Còn cách mà anh thương cô ấy là cùng cô ấy kết hôn, cưng chiều cô ấy, để cô ấy được sống cuộc đời hạnh phúc như trước nay vẫn vậy, cho đến một ngày cô ấy nói với mình đó không phải là yêu. Chuyện này khiến anh cười ra nước mắt, cùng lúc lại khiến anh lạc lối vào miên man.
“Bố ơi!” giọng nói lanh lảnh của cậu bé kéo thần trí anh quay trở lại. Cố Hoài Việt xoay người, xoa đầu cậu bé, đón lấy bó hoa bách hợp trắng muốt trong tay cậu. Lại nhìn Nghiêm Chân, hai người nhìn nhau cười, anh khom người, đặt bó hoa xuống trước mộ phần. Đứng thẳng, lại thực hiện một động tác chào chuẩn mực. Xong xuôi hết cả, anh quay lại nhìn Nghiêm Chân và Cố Gia Minh, nói: “Đi nào.”
Nghiêm Chân hướng về anh mỉm cười: “Vâng.”
Đường khi về dễ đi hơn con đường lúc tới, cậu bé Cố Gia Minh tung tăng đi trước, thỉnh thoảng quay đầu lại vẫy tay gọi họ. Nỗi buồn trẻ con chẳng kéo dài lâu, ra khỏi mảnh đất trầm mặc khói hương kia, nét mặt đã giống như trời quang mấy tạnh trong xanh trở lại. Cố Hoài Việt nhìn theo bóng lưng cậu bé, mỉm cười, “Nghiêm Chân, có lúc anh nghĩ, năm nào cũng đưa Gia Minh đến đây, có phải là không hay lắm không.”
Nghiêm Chân nghe anh nói vậy ngây ra một lúc: “Tại sao?”
“Anh luôn thấy mừng vì Gia Minh là một đứa trẻ vui tươi hoạt bát, thằng bé không có ấn tượng gì về việc mẹ nó qua đời nên cũng không cảm thấy buồn bã. Còn anh thì cứ bắt nó phải nhớ lại, liệu như thế có tốt cho nó không?”
Anh nghiêng đầu sang nhìn, muốn xin ý kiến của cô. Nghiêm Chân lại im lặng nhìn anh, không nói. Cố Hoài Việt hiểu, hiểu rằng vấn đề của mình làm khó cho cô, anh không hỏi thêm nữa, nắm lấy bàn tay cô đang nhét trong túi áo, cảm giác ấm nồng khiến anh không kìm được mà siết chặt lại: “Anh biết rồi, sau này không làm thế nữa.”
Nghiêm Chân không ngờ anh lại có được đáp án nhanh như vậy, khẽ kéo tay anh, “Thật ra, có cách làm dân chủ hơn là trước khi đi hãy trưng cầu ý kiến của cậu bé.”
Anh khẽ cười: “Sau khi hỏa tang cho Lâm Kha xong, trong nhà hỏi anh xem chôn cất ở đâu, nói là đã chọn được một mảnh đất để xây mộ. Nhưng sau đó anh vẫn đưa cô ấy tới đây, anh nghĩ là, nhập thổ vi an(3), đừng để cô ấy cảm thấy cô quạnh thì hơn. Rồi lại thường đưa Gia Minh tới thăm cô ấy, hồi bé thằng nhóc đâu có biết nghe lời như bây giờ, cứ gào khóc không chịu đi.” Nói xong, anh bước qua một bậc đá không bằng phẳng, đứng phía trước giơ tay ra đợi đỡ cô đi xuống: “Giờ anh đã hiểu, thật ra không phải lỗi tại nó, mà là tại anh. Bất cứ tình cảm gì, bao gồm cả nỗi nhớ, đều không nên bị ép buộc.”
(3) Vào đất là bình yên.
Đây chính là vấn đề mà anh vừa mới nghiền ngẫm rất kĩ lúc đứng trước tấm mộ bia. Có lẽ vì rằng tình yêu là câu đó phức tạp bậc nhất, đặc biệt với một quân nhân chuyên nghiệp đã quen lối tư duy logic theo đường thẳng như anh, vậy nên, anh vẫn đang tìm kiếm cho mình một đáp án. Chỉ là bỗng nhiên anh muốn thả lỏng một chút, với người khác, cũng là với chính bản thân mình.
Nghiêm Chân bỗng thấy bần thần vì những lời anh nói, cho đến khi thấy anh đưa tay ra cùng gương mặt mang nét cười hiền hòa. Thoáng chốc cô dường như thấy bản thân chìm vào nhịp cảm xúc của anh, chầm chậm đưa tay cho anh, thư thái trong lòng.
Đi tảo mộ về đã mấy ngày, bạn nhỏ Cố lại vẫn cứ buồn thiu. Sở Dao nhìn cậu phồng má lên, không kìm được đưa tay chọc chọc, thấy cậu không phản ứng lại, bèn cười hỏi Nghiêm Chân: “Nhóc con này hôm nay làm sao thế?”
Nghiêm Chân đang bận thu xếp quần áo, tranh thủ ngó ra nhìn cậu nhóc, cười: “Tại sắp phải đi học chứ còn gì nữa, bài về nhà chưa làm xong, đang phát rầu đấy ạ.”
“Chị thấy không chỉ mỗi thế thôi đâu.” Sở Dao tiếp tục trêu cậu nhóc, “Chắc hẳn là sắp về nhà rồi, lại phải xa bố rồi, đau lòng, đúng không?”
Cậu bé bị chọc trúng nỗi đau, trề môi xuống, rồi lại bò lăn ra một chỗ. Nghiêm Chân nhìn cậu, cười cười lắc đầu với Sở Dao. Sở Dao ngồi cạnh lặng yên nhìn Nghiêm Chân dọn dẹp một lúc, lại lên tiếng: “Nghiêm Chân này, chị thấy điều kiện của Hoài Việt đầy đủ từ lâu rồi, hai đứa vẫn xa cách đôi nơi thế nhỉ? Tuy là điều kiện ở đây hơi kém, nhưng nói gì thì nói thành phố B vẫn hơn là thành phố C. Với lại, có chế độ chính sách cho gia đình quân nhân định cư, bố trí chỗ ở cho các em cũng không thành vấn đề.”
“Chúng em vẫn chưa nghĩ được nhiều thế ạ.”
Sở Dao bật cười: “Nhóc con này lớn bằng ngần nào rồi mà còn không suy nghĩ, phải nghĩ đi!”
Nghiêm Chân nghe vậy mỉm cười, dòng suy nghĩ trôi đi xa. Đúng vậy, phải suy nghĩ thôi. Bất luận là theo đơn vị đến thành phố B hay là Cố Hoài Việt chuyện công tác về thì cả nhà có thể sống bên nhau mới là quan trọng nhất.
“Nghĩ gì đấy?”
Bỗng một bàn tay giơ ra trước mặt nhấc hành lý của cô lên, Nghiêm Chân giật nảy mình, hoàn hồn lại trừng mắt với người đi không tiếng động này: “Chị dâu đâu rồi, sao anh lại lên nhà?”
“Chị dâu đưa Gia Minh xuống dưới rồi.” Cố Hoài Việt liếc nhìn cô, ánh mắt mang ý cười, “Ngồi ngẩn ra đến đờ đẫn rồi kìa.”
Bị trêu chọc, mặt Nghiêm Chân ửng hồng, ngẩng đầu lên trừng mắt lườm anh, lại bị anh ôm lấy: “Đi nào, anh với em xuống lầu thôi.”
“Vâng.”
Hôm nay là ngày họ trở về thành phố C, thời gian trước thành phố B tuyết rơi suốt, hôm nay tiết trời bỗng đẹp lạ thường, nắng chiếu rọi làm người ta không sao mở mắt nổi. Nghiêm Chân xuống đến dưới lầu, thấy cậu nhóc đứng cạnh Sở Dao, mặt mày buồn tủi nhìn đến là thương. Nhưng hết cách rồi, dù có quyết định theo đơn vị đến thành phố B thì lúc này vẫn phải về nhà, vậy nên Nghiêm Chân gắng tươi cười thoải mái, cúi xuống xoa đầu cậu bé, “Không việc gì, sang năm chúng ta lại tới.”
Qua Rằm tháng Giêng, việc tập luyện ở đơn vị trở nên căng thẳng, nhưng Cố Hoài Việt vẫn dành thời gian đích thân lái xe đưa họ ra sân bay. Chuyến bay khởi hành lúc một giờ trưa, giờ mới có chín giờ, cũng coi như dư dả thời gian, anh giảm tốc độ cho xe chạy chậm lại.
Nghiêm Chân ngồi bên ghế phụ lái, thỉnh thoảng đánh mắt sang ngó nhìn anh. Chiều nay Cố Hoài Việt còn có cuộc họp, bàn về kế hoạch tăng cường chuẩn bị thao luyện cho năm sau của đơn vị. Nghiêm Chân cũng nói họ có thể tự đi được, bảo anh không cần tiễn, nhưng riêng chuyện này Cố Hoài Việt lại vô cùng cương quyết. Cô hiểu tâm tư của anh, anh sợ họ tủi thân, thế nhưng Nghiêm Chân không muốn, và cũng sẽ không oán trách anh, vì cô biết rằng anh không những là chồng cô mà còn là một người lính. Cô cũng dần quen với việc làm vợ của một người lính, quen với cách chia ly trong yên bình như vậy.
Chiếc xe chầm chậm lướt vào bãi đỗ, Cố Hoài Việt xách hành lý từ cốp sau xe ra, khi quay người lại nhìn thấy Nghiêm Chân và ông tướng con đều quàng khăn và đeo g