Sở Dao là người miền Nam, thời trẻ từng phục vụ trong Đoàn Văn công, quen Lưu Hướng Đông cũng từ trong quân đội, sau khi kết hôn lại không quản ngại theo anh tới Sơn Đông, chăm sóc gia đình Lưu Hướng Đông từ già đến trẻ, ở Sơn Đông đã mười mấy năm, tính tình cũng thấm nhuần sự hào sảng của con người miền Bắc: “Lão Lưu hôm nay lại bận à?”
Cố Hoài Việt mỉm cười, cho xe chầm chậm hòa vào dòng giao thông trên đường, tăng tốc về hướng Sư đoàn: “Vâng, cuối năm công việc dồn đống, việc huấn luyện cũng cấp bách, anh Lưu không thoát thân được.”
“Chị biết ngay mà.” Chị làm bộ tức giận.
“Nhưng mà, hôm qua Sư trưởng Lưu đã thông báo khắp cả Sư đoàn rồi, nói hôm nay chị dâu sẽ tới.”
Sở Dao tươi cười: “Dù là quân đội thì Tết nhất cũng không qua loa được, chị thấy ba người các cậu, Lão Lưu này, Chính ủy Cao, cả cậu nữa, đều không về quê. Lão Lưu với Chính ủy Cao còn dễ bàn, gia đình ở cả bên này, nhưng một mình cậu năm nào cũng mang theo con nhỏ đón năm mới….”
Khóe môi Cố Hoài Việt cong cong: “Hết rồi chị dâu, năm nay có thêm một người nữa.”
“Ồ?” Sở Dao tò mò.
Anh mỉm cười điềm đạm: “Vợ em.” Nói ra hai tiếng này, anh chợt thấy trong lòng êm dịu.
Phòng của Lưu Hướng Đông và Sở Dao cách bên Cố Hoài Việt một tầng nhà, Cố Hoài Việt xách hành lý lên lầu giúp chị, anh nhìn quanh trong phòng một lượt, thấy điện và nước đều đã đủ cả mới yên tâm ra về. Cúi nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, mới hơn hai giờ chiều, vốn định về trụ sở Sư đoàn, nhưng lúc đi qua cửa tầng nhà mình, bước chân anh vô tình dừng lại. Hay là, về nhà trước đã? Gia Minh đi chơi, một mình cô ấy sẽ làm gì nhỉ? Nghĩ vậy, Cố Hoài Việt xoay người đi về nhà.
Nghiêm Chân bưng nước vừa được đun lên, châm thêm trà cho Thẩm Mạnh Kiều và bà Tưởng Di. Tính ra họ đã ngồi cùng nhau được hơn một tiếng, tán gẫu mấy chuyện vô thưởng vô phạt. Vẻ mặt Thẩm Mạnh Kiều mang nỗi thất vọng và mất mát khó lòng che giấu, Nghiêm Chân nhìn thấy hết, trong lòng gợn lên những con sóng lăn tăn. Mấy tháng trước đây thôi, cô gái trước mặt này vì tình yêu đã cướp đi công việc của cô, tự cho rằng tiếp cận với con trai anh là có thể tiếp cận được con người anh. Cô khi đó cảm thấy thế nào, sợ rằng cũng y hệt như Thẩm Mạnh Kiều giờ phút này, hoặc giả, còn sâu đậm hơn cô ấy. Thế nhưng chỉ mới vài tháng sau, họ đã đổi vai cho nhau. Bây giờ cô là người chiến thắng, ngồi đây tiếp đón họ với tư cách là vợ của anh. Vậy mà tại sao, cô không thấy được chút ít niềm vui mà người chiến thắng nên có, đến ngay cả mảy may kích động cũng không thấy đâu. Dường như, cô cũng không biết bản thân mình đã thắng được cái gì, ngoài thân phận kia ra.
“Đã sắm được hết đồ đón Tết chưa?” Bà Tưởng Di dịu dàng hỏi, bà từng trải nhiều, biết cách chế ngự cảm xúc hơn Thẩm Mạnh Kiều.
“Đầy đủ rồi ạ.”
“Thế thì tốt.” Bà Tưởng Di thở dài, “Hoài Việt cũng đâu phải không được nghỉ phép, sao lại cứ phải đón Tết ở thành phố B, để hai ông bà cụ thui thủi ở nhà.”
“Đã có Hoài Ninh với Hòa Hòa ở nhà rồi ạ.” Cô ngập ngừng, nhớ ra bà Tưởng Di chắc còn chưa biết Lương Hòa, Nghiêm Chân lại bổ sung thêm: “Lương Hòa là vợ của Hoài Ninh.”
Bà Tưởng Di yên lặng một thoáng, mỉm cười nhẹ nhàng: “Tốt quá, con trai đều đã lấy vợ hết cả rồi, hai ông bà cụ Cố từ nay cứ thế là hưởng phúc thôi.”
Nghiêm Chân mỉm cười hờ hững, không khí trong phòng bỗng chốc trầm xuống. Đúng lúc này, chuông cửa reo lên, Nghiêm Chân đang nghĩ chắc là anh bạn nhỏ đã bị trục xuất về nhà, mở cửa ra lại là Cố Hoài Việt, Nghiêm Chân không khỏi ngẩn người.
Anh bỏ mũ xuống, còn chưa vào cửa đã thấy Nghiêm Chân nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, bèn hỏi: “Em sao thế?”
“Em không sao.” Nghiêm Chân lắc đầu nói, “Bác gái và em Mạnh Kiều tới chơi.”
Hả? Cố Hoài Việt hơi nhướng mày, bước vào cửa, quả nhiên đã thấy bà Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều đang ngồi trên sofa.
Anh cười cười, nói: “Phải là chúng cháu tới nhà thăm hỏi mới đúng.”
Bà Tưởng Di xua tay: “Cháu bận, cô biết, nên mẹ con cô nhân tiện ghé thăm. Giờ cũng không còn sớm nữa, mẹ con cô đi về đây.” Nói rồi huých nhẹ Thẩm Mạnh Kiều.
Thẩm Mạnh Kiều miễn cưỡng mỉm cười: “Anh Hoài Việt, Tết đến không bận bịu gì thì qua nhà ngồi chơi.”
Cố Hoài Việt gật đầu, “Vậy để cháu tiễn hai người.”
“Không cần.” Bà Tưởng Di khước từ, “Mạnh Xuyên đang đợi ở ngoài rồi, nếu không phải tại điều kiện sức khỏe không cho phép, cô rất muốn cùng ngồi trò chuyện với các cháu, nhưng mà cái thân này…”
“Cô không khỏe ạ?” Nghiêm Chân đột nhiên cất tiếng hỏi.
Bà Tưởng Di cười cười: “Hồi trẻ gặp tai nạn rồi để lại di chứng, cũng không có gì, mỗi tội trí nhớ không được tốt, cứ hay quên. Thôi, không nói nữa, mẹ con cô về đây, cháu không cần tiễn đâu.”
Tuy rằng nói vậy, nhưng Cố Hoài Việt vẫn đi cùng tiễn họ xuống lầu. Nghiêm Chân đứng lặng ở cửa, cho tới khi một cơn lạnh ập tới, cô mới rùng mình trở bước vào phòng. Chốc lát sau, nghe thấy tiếng động cửa, cô từ từ ngoảnh lại, nhìn Cố Hoài Việt hỏi: “Tiễn về rồi à?”
Cố Hoài Việt đáp lời, rót một cốc nước nóng, nhét vào trong tay cô: “Uống chút nước ấm đi.”
Nghiêm Chân ngẩng lên, nhận lấy cốc nước, Cố Hoài Việt cúi xuống quan sát cô giây lát, nói: “Thẩm Mạnh Kiều là con gái độc nhất của chú Thẩm Nhất Minh, bạn chiến đấu với ông cụ nhà mình, cũng từng là đối tượng mà bà cụ định mai mối cho anh.”
Anh đang giải thích với cô sao? Nghĩ vậy, Nghiêm Chân bất giác nắm chặt cốc nước, bị sức nóng làm cho bỏng tay mới hoàn hồn lại: “Ồ, chiều nay anh không bận à?”
“Vừa đón chị dâu về, nhân tiện ghé qua nhà.” Cố Hoài Việt ngồi xuống cạnh Nghiêm Chân, đảo mắt một vòng quanh nhà, thiếu tên oắt con căn nhà trống vắng hẳn, ngẫm nghĩ một lúc, anh nói: “Chiều nay không đi nữa.”
Nghiêm Chân nghiêng đầu sang nhìn anh: “Người nhà Sư trưởng Lưu cũng đến rồi ạ?”
“Ừ.”
“Tốt quá, cùng nhau đón Tết, sẽ vui lắm đây.” Nghiêm Chân dựa người vào sofa, uống một ngụm nước, mới cảm giác được cơ thể đang dần dần ấm lại. Ánh nắng mùa đông tựa như bông hoa không thể kết trái nở đầu cành, nhìn thì rực rỡ, nhưng chỉ cần bước ra ngoài sẽ lập tức cảm nhận được cái lạnh buốt giá ngấm tận xương tủy.
“Đưa tay em cho anh.”
“Dạ?”
“Để anh sưởi ấm cho.” Cố Hoài Việt nói, thuận đà nắm chặt lấy tay cô. Bàn tay anh như mặt trời, lòng bàn tay rất ấm áp, phút chốc đã phủ kín bàn tay cô, “Chị dâu bảo tối nay mời cơm, đúng lúc Gia Minh không có nhà, mình mời anh chị ấy sang đây được không?”
“Chị dâu vừa mới tới, để chị ấy nghỉ ngơi một ngày đã.”
Giọng nói của cô rất khẽ, xem ra hình như tâm trạng không vui, Cố Hoài Việt vô thức nắm chặt tay cô: “Sao thế?”
Nghiêm Chân lắc đầu, cô ngẩng lên nhìn Cố Hoài Việt, đôi mắt sáng khẽ dao động, như có điều muốn nói. Cô thực sự có điều muốn nói với anh, nhưng ngàn lời vạn ý cùng lúc dâng lên, cô lại đột nhiên không biết phải nói gì. Rất lâu, mới khàn khàn lên tiếng: “Hoài Việt, em muốn uống rượu.”
***
Đầu phía Đông trong doanh trại Sư đoàn A có một quán cơm bình dân, do một chị vợ lính họ Lương người Tứ Xuyên mở đã lâu, lúc mới bắt đầu chỉ là một quán nhỏ, sau làm ăn khấm khá, lại mua cả quán rượu bên cạnh, quy mô được mở rộng thêm một bậc.
Cố Hoài Việt rất ít khi đến đây ăn cơm, các lãnh đạo Sư đoàn cũng chưa từng bày tiệc ở nhà hàng này. Vậy nên hôm nay vừa thấy anh dắt vợ tới quán uống rượu, chị Lương cười vui đến độ sắp rớt cả cằm.
Đổi lại, Cố Hoài Việt chỉ thoáng cười: “Cho em món gì ngon với thêm chai bia.”
“Có ngay.” Chị Lương đáp lời, mang liền cho họ mấy món trứ danh, sau đó mới đem ba chai bia tới.
Nghiêm Chân nhìn thấy lắc đầu: “Chị dâu, bọn em không uống bia đâu, đổi một chai rượu trắng đi ạ.”
Chị Lương liếc nhìn Cố Hoài Việt, đùa, rượu trắng sao! Ai dám chuốc say vợ của Tham mưu trưởng ngay trước mặt cậu ta chứ! Thế nhưng, vượt ngoài dự tính của chị, Cố Hoài Việt lại gật đầu. Vậy thì đành làm theo thôi.
Cố Hoài Việt nhìn Nghiêm Chân, cô cúi đầu ngồi, không để mắt chú ý tới mấy món ăn chị Lương mang lên. Anh ngẫm nghĩ, rồi đưa cô một đôi đũa: “Ăn chút gì đi đã rồi uống.”
Cô lúc này cực kì giống một đứa trẻ, không có được thứ gì thì nằng nặc đòi cho bằng được, đến cả ánh mắt cũng tủi thân. Anh chưa hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì, nhưng vì cô như vậy, anh vẫn rót cho cô một chén rượu, rồi yên lặng nhìn cô uống hết chén này đến chén khác. Sắc mặt vốn nhợt nhạt đã chuyển màu đỏ hồng, bàn tay lạnh ngắt ấm dần lại, nhưng lòng anh càng lúc càng bất an. Không thể để cô ấy tiếp tục uống như vậy được.
“Nghiêm Chân.” Anh chụp lấy tay cô, “không được uống nữa. Ăn một chút đi.” Anh hạ thấp giọng, như sợ tiếng động mạnh có thể khiến cô giật mình kinh sợ.
“Thế còn hơn nửa chai này làm thế nào?” Nghiêm Chân nói khẽ, giống như đang lẩm bẩm một mình, “Mà sao anh không uống?”
Anh nhìn chai rượu đã vơi một nửa trên bàn, nói: “Nghiêm Chân, chúng ta chỉ uống một chai thôi.”
“Được.” Anh kéo chai rượu dở sang phía mình, rót vào chén trước mặt, được hai chén. Anh nhìn hai chén rượu đầy ắp, lại nhìn Nghiêm Chân. Cô đã uống say, hai má đỏ bừng, đôi mắt mở phủ một màn sương ướt át. Cố Hoài Việt đăm chiêu nhìn cô một thoáng, sau đó ngẩng đầu uống cạn hai chén rượu. Rượu năm mươi ba độ, vào đến dạ dày cảm giác đau rát như thiêu như đốt, uống quá vội làm anh bị sặc ho lên mấy tiếng. Còn Nghiêm Chân nhoài người ra bàn, dường như đã ngủ.
Cố Hoài Việt dìu cánh tay Nghiêm Chân, bước chậm rãi trên con đường dẫn về khu tập thể. Mấy sĩ quan đi qua tò mò nhìn họ đều bị ánh mắt lạnh lùng của Tham mưu trưởng dọa cho quay đầu đi thẳng. Xem ra anh đã đánh giá cao tửu lượng của cô, cô uống say, bước chân lảo đảo, nhưng vẫn kiên quyết không chịu để anh dìu. “Anh đừng có đỡ em!” Nghiêm Chân đứng lại, cố gắng tỉnh táo, “Em chưa say đâu.”
Cố Hoài Việt đăm đắm nhìn cô, như đang nhìn một đứa trẻ lên cơn hờn dỗi, hồi lâu, anh mím môi không biết phải làm sao: “Anh không đỡ em cũng được, nhưng em phải đi cho vững.”
“Em đi vững!” Cô cam đoan, nhưng chân vừa bước lên đã nghiêng ngả xiêu vẹo, Cố Hoài Việt liền đỡ lấy cô một cách hợp tình hợp lẽ. Nghiêm Chân nhìn anh, chợt dừng lại: “Em nhớ tới một câu thơ. Rút dao chém nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm!” Say rượu lại còn ngâm thơ, Nghiêm Chân làm cho chiến sĩ đang đứng gác trước dãy nhà dành cho người thân một phen hốt hoảng, nhưng nhìn sắc mặt Tham mưu trưởng, cũng không dám nói gì, đành hậm hực tắt đèn pin.
“Yên nào.” Cố Hoài Việt giơ tay ra giữ chặt cánh tay cô, không để cô múa máy loạn xạ, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng: “Nói anh biết, em sao thế?”
Cô ở yên trong lòng anh, thì thầm: “Em chẳng sao cả, em muốn uống chút rượu thôi.”
Cố Hoài Việt cúi nhìn cô, chợt cất tiếng thở dài: “Em có tâm sự.”
Tâm sự? Đích thực là cô có tâm sự, hơn nữa tâm sự của cô đã giấu quá kĩ chôn quá sâu rồi, gần như là sắp trở thành tâm bệnh rồi. Xem ra lãng quên cũng có cái hay, những gì không muốn ghi nhớ thì có thể