Như Ca gật đầu. Nàng biết một người có thể giúp đỡ nàng.
Huân Y.
Từ khi Ám Dạ Tuyết chết đi, Huân Y ở trong Ám Hà cung không còn lo lắng. Quá khứ Huân Y mặc dù phản bội nàng nhưng là nàng tin tưởng lần này sẽ không bị bán đứng.
Nước trong thùng gỗ dần dần nguội lạnh.
Ánh mắt Nhưu Ca cũng dần dần lạnh lẽo, khuôn nở một nụ cười chết chóc, đôi môi mím lại: “Đây là cơ hội cuối cùng.”
Nàng sẽ dùng tất cả sức lực để giết Ám Dạ La!
Dù là --
Phương pháp này tuyệt không quang minh chính đại.
Sau đó cứ ngày ngày Tuyết lại ép nàng uống máu của y, y dùng máu mình tích tụ một loại năng lượng trong người nàng, giúp nàng chống lại một đòn trí mạng của Chiến Phong.
Chiến Phong nhất định phải ám sát Ám Dạ La.
Nhưng, cho dù sau khi nhập ma công lực Chiến Phong tăng nhiều cũng chỉ khiến cho Ám Dạ La bị thương nhẹ.
Chỉ có khi “Ám Dạ Minh” sắp chết.
Ám sát thực sự mới bắt đầu!
Mi tâm như nứt ra!
Cơn đau như bị lửa đốt tràn từ mi tâm xuống!
Ám Dạ La đau đớn đứng bật dậy, xiêm y đỏ chót tức giận bay lên, sắc mặt y trắng bệch, xoay tay nhổ mũi châm đâm trên trán mình!
Một cây mai hoa trâm phát ra ánh sáng như hoàng kim.
Giữa đó hoa mai vốn khảm một viên bảo thạch nhưng giờ lại chỉ có một vết lõm. Mũi châm còn dính máu, lại có cả vết đỏ sậm năm xưa vẫn chưa phai.
Y nhận ra cây mai hoa trâm này.
......
Cậu bé Ám Dạ La thu cây trâm vào lòng, ngẩng đầu cười nói:
“Đồng ý rồi thì không được nuốt lời nhé.”
......
Nàng đâm cây trâm vào giữa trán y, ánh mắt đỏ lên đầy cừu hận, dường như y không phải đệ đệ của nàng mà là kẻ thù mà nàng thống hận nhất:
“Ngươi đã giết Phi Thiên!”
......
Khóe môi nàng nở nụ cười ảm đạm: “Đừng đau lòng… nhớ nhé… tỷ tỷ yêu đệ…”
......
Giữa trán, máu tươi bắn ra điên cuồng!
Ám Dạ La đau đớn hét lên, cả người run rẩy như dã thú bị thương nặng sắp chết: “Vì sao? Vì sao… lại… làm … vậy… với … ta?”
Đây là một cái bẫy!
Tất cả cảm tình, tất cả những mong mỏi, tất cả những hy vọng lại đang hé lộ chẳng qua chỉ là một cái bẫy hoang đường đợi y chui đầu vào!
Máu tươi chảy xuống khuôn mặt y, vết máu lốm đốm trên ngón chân y, y quát lên trong cơn đau:
“Ngươi rốt cuộc là ai!!!”
Như Ca áo đỏ tươi đẹp, hai mắt tỏa sáng như hai ngọn lửa:
“Ta là Liệt Như Ca.”
Một năm trước nàng sẽ nghĩ việc dùng thủ đoạn như vậy tập kích Ám Dạ La thật đáng hổ thẹn. Nhưng, giờ phút này thống hận Ám Dạ La đã khiến nàng không còn để ý tới bất cứ thủ đoạn gì.
Có nghi nàng nghĩ, có lẽ trong cơ thể nàng cũng chảy dòng máu đen lãnh khốc đó.
Ám Dạ La đau đớn nhíu mắt: “Ngươi dám giả mạo nàng!”
Như Ca nói: “Cho dù Ám Dạ Minh còn sống, chưa chắc bà đã hận ngươi ít hơn ta!”
“Không ----!”
Ám Dạ La tức giận hét lớn, máu tươi bắn ra như mưa giữa trán: “Nàng không hận ta! Nàng yêu ta! Ta mới là người nàng thương yêu nhất!”
Hồng Ngọc Phượng Cầm nổ tung trên không trung!
Bảy dây huyền cầm hợp lại làm một!
Bàng bạc như phi long, quang mang long lánh kỳ ảo, xé rạch chân trời, quấn lấy cổ Ám Dạ La.
Đòn tấn công của Tuyết cũng mỹ diệu như bản nhạc vậy.
Y không định cho Ám Dạ La bất cứ cơ hội nào để nghỉ ngơi.
Lúc này…
Ám Dạ La nhất định phải chết!
Bộ áo đỏ tươi thấm đẫm máu, ngón chân lạnh lẽo tái nhợt, vầng trán máu chảy thành sông, đôi môi thê lương, bàn tay cầm cây mai hoa trâm bén nhọn dính máu, Ám Dạ La điên cuồng xoay tròn như con quay, từng vệt máu vảy ra thảm cỏ xanh mướt, khắp sơn cốc đều dính máu.
Sợi dây đàn màu bạc xiết chặt.
Công lực Ám Dạ La đang nhanh chóng tiêu tan.
Cơn đau như xé toạc thân thể y, tầm mắt y đã biến thành một màu đỏ, Ám Dạ La không thể khống chế thân thể cứ xoay tròn. Y thấy Hắc Dực, Hắc Dực trầm mặc như một chiếc giếng cổ, y đã thu dưỡng Hắc Dực, truyền võ công cho y, phái y tới bên người Ngân Tuyết với tên giả Cầm Hoằng, y vẫn nghĩ Hắc Dực là người trung tâm nhất với mình, nhưng giờ phút này, y bị trọng thương mà trong mắt Hắc Dực chi có vẻ hờ hững. Y lại nhìn thấy Huân Y, từ nhỏ y đã đưa Huân Y tới Liệt Hỏa sơn trang, hơn nữa còn khiến mẫu thân nàng chết ngay trước mắt nàng. Y thấy cừu hận tràn ngập trong mắt Chiến Phong, thấy Ngọc Tự Hàn ngồi trên chiếc xe lăn, đã mất đi cả ánh mắt thính giác, giọng nói và hai chân, thấy được Tuyết đang nắm lấy dây đàn…
Gió rít gào bên tai y.
Ám Dạ La bỗng nhiên thấy lạnh.
Hóa ra y lại tịch mịch như vậy.
Sinh mạng vẫn trôi đi, Ám Dạ La thấy Như Ca.
Chiếc áo đỏ của nàng tươi sáng như ánh bình minh đầu tiên buổi sớm, khuôn mặt xinh xắn đứng dưới ánh mắt trời, khóe miệng có vết máu nhưng vẫn ánh lên vẻ hoạt bát rực rỡ.
Ám Dạ La hận nàng!
Là ả đã hủy đi tất cả hạnh phúc của y! Có lẽ Ám Dạ Minh thực sự đã sống lại, là ả đã bóp nát sinh cơ của nàng! Ả đã khiến y vui sướng rồi lại đâm cho y một đòn chí tử!
Ám Dạ La giang hai tay, tiếng cười như điên dại:
“Tới đây đi! Dùng cái chết của ta để hủy diệt hết thảy!”
Tiếng cưới điên dại như phá nát bầu trời!
Thân thể Ám Dạ La nổ tung theo bộ xiêm y đỏ tươi!
Đây là…
Đòn tấn công cuối cùng của Ám Dạ La!
Mưa máu đầy trời, sát khí sắc bén quỷ dị lan tràn khắp nơi trong sơn cốc! Y cho dù chết cũng phải kéo bọn họ theo.
Hắc Dực, Huân Y nhanh chóng lui lại!
Tuyết bắn ra một đóa hoa tuyết, đóa hoa trong suốt bay lượn tạo thành một tấm thuẫn lớn cỡ một thước vuông.
Hư Ca cũng có thể tránh đòn cuối cùng này của Ám Dạ La nhờ linh huyết của Tuyết trong cơ thể. Nàng sẽ không bị tổn thương, hẳn có thể qua khỏi.
Nhưng, nàng cũng biết Chiến Phong và Ngọc Tự hàn tuyệt đối không thể tránh khỏi.
Ngọc Tự Hàn không thể nhìn cũng không thể nghe không thể đi, công lực toàn thân lại đã bị Ám Dạ La phế bỏ. Còn Chiến Phong, vừa rồi giao chiến với Ám Dạ La đã bị thương tới lục phủ ngũ tạng, hoàn toàn không có khí lực rời khỏi.
Trên chiếc xe lăn, Ngọc Tự Hàn cảm giác được sát khí kinh người đang xộc tới.
Y khẽ ho một tiếng.
Vầng trán cao cao như tỏa sáng, bờ vai dù mòng manh yếu đuối nhưng chẳng hề có vẻ kinh hoàng hay sợ hãi. Trong cơn ho khóe môi y vẫn hiện vẻ lạnh nhạt. Chẳng hề úy kỵ, nhưng y không muốn chết, chỉ cần nàng còn sống, cho dù toàn thân y tàn phế, hai tay cũng xụi lơ vô lực cũng vẫn muốn hít thở chung bầu không khí với nàng.
Trong vũng máu, Chiến Phong nhắm mắt lại. Chỉ có chết mới có thể giảm bớt tội nghiệt của y.
Ngọc Tự Hàn cách Chiến Phong khá xa.
Như Ca chỉ có thể chọn một người.
Chỉ trong chớp mắt mà thôi, thực ra nàng chẳng hề có cơ hội để chọn! Nàng phi thân về phía Ngọc Tự Hàn, đây là phản ứng đâu tiên của nàng!
Nhưng!
Không! Thể ! Được!
Thân thể nàng cứng đờ, nhìn về phía Chiến Phong. Y ngửa mặt nằm trên thảm cỏ, tấm áo vải xanh đậm đã nhiễm đầy vết máu, viên ngọc bích ở tai phải ảm đạm không chút ánh sáng. Máu tươi cuồn cuộn chảy xuống từ khóe miệng y. Thiên Mệnh Đao vẫn nắm chặt trong tay phải, vẻ mặt hờ hững chờ đợi tử vong.
Chiến Phong.
Kẻ lãnh khốc vô vình lại ngu ngốc lỗ mãng!
Nhưng vận mệnh của y vốn phải do nàng tiếp nhận.
Còn có người cha yêu thương của nàng.
......
“Nếu Chiến Phong gây nguy hiểm cho con, giết nó đi.”
Liệt Minh Kính quay người, mái đầu bạc trắng bị ánh mặt trời nhuộm đỏ, chiếc bóng y cũng ửng đỏ, kéo dài nghiêng nghiêng trên mặt đất, trong khu rừng trúc.
......
Khi Như Ca dùng thân thể che cho Chiến Phong, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nàng, ôm lấy Chiến Phong, nàng nhắm hai mắt lại, cố ngăn mình nhìn Ngọc Tự Hàn.
Trong sơn cốc huyết vụ dày đặc khiến người ta tức thở.
Một màu đỏ tươi vô biên vô hạn.
Như Ca ôm chặt lấy Chiến Phong, dùng tấm lưng mình ngăn cản tất cả công kích. Nàng đã mất đi cơ hội thoát thân nhưng cũng không định trốn tránh.
Rất xin lỗi, Ngọc sư huynh. Để muội và huynh cùng ra đi nhé. Rất xin lỗi, muội muốn cứu Chiến Phong, chờ khi chúng ta tới thiên đường hay địa ngục, muội sẽ kiếm loại trúc tốt nhất làm cho huynh một căn nhà trúc.
Nhìn Như Ca, khuôn mắt trắng trẻo mỹ lệ của Tuyết bỗng trở nên đau thương, giữa cơn mưa máu đó tấm áo trắng của y vẫn ngời sáng như trước nhưng lại phảng phất như lập lòe lệ quang vô tận.
Người nàng yêu cuối cùng cũng không phải y.
Y nhẹ nhàng giơ mười ngón tay lên.
Bông tuyết bi thương bay lượn như cả bầu trời đang rơi lệ khuyên can.
Tuyết vẫn khăng khăng lắc đầu.
Hoa tuyết bi ai bay vào thân thể y, toàn thân y lập tức trở nên trong suốt, đôi môi trong suốt, mái tóc cũng trong suốt.
Sau đó…
Ầm ầm ran rã!
Y như Ám Dạ La.
Thân thể Tuyết nổ tung.
Hóa thành tuyết hoa đầy trời…
Sơn cốc yên tĩnh, huyết vụ đỏ tươi, hoa tuyết trong suốt đan xen vào nhau, kết lại với nhau, như từng làn từng làn sóng biển, như một trận gió núi rít gào…
Kịch liệt.
Rồi rốt cuộc yên ắng lại.
Trong sơn cốc không ai mất đi.
Chỉ là…
Chốn nhân gian đã không còn Ám Dạ La và Tuyết.
Tựa như một giấc mộng dài…
Thời gian, không gian như tách rời khỏi nàng, có thể nghe thấy tiếng suối róc rách chảy, có thể nghe được tiếng thác nước đổ xuôi, có thể thấy ánh mặt trời dạo quanh từng ngọn cỏ, có thể cảm thấy làn gió vỗ về từng cánh hoa dại…
Một giấc mộng thật dài…
Như Ca không nhìn thấy gì, trước mắt chỉ một màu trắng xóa.
Dần dần nhạt đi, dần dần trong suốt, trên thảm cỏ dần dần huyễn hóa ra một bóng người long lanh, dưới ánh mặt tời đầu hạ, bóng người kia tỏa ra quang mang bảy màu rực rỡ.
Y nhẹ nhàng nằm trên thảm cỏ, nhìn Như Ca, nụ cười trong sáng mà ưu thương:
“Này, nha đầu......”
Như Ca kinh ngạc nhìn lại y, cái lạnh từng chút từng chút một đi từ trái tim tới đầu ngón tay rồi lại từ đầu ngón tay truyền lại nơi trái tim, thanh âm nàng nhẹ nhàng như bông tuyết:
“Ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn không rời khỏi mà.”
Tuyết nở nụ cười mỹ lệ: “Nha đầu ngốc, ta lừa ngươi đó.”
Như Ca nhẹ nhàng nghiêng đầu, ánh mắt ngơ ngác: “Ngươi đã lừa ta nhiều lần lắm, ngươi biết không” Nước mắt chảy xuống, nàng khẽ nhắm mắt lại: “Lừa ta có phải vui lắm không…”
Tuyết luống cuống, y đưa tay muốn lau nước mắt trên khuôn mặt nàng.
Như Ca tránh tay y, đôi môi mím chặt, rất lâu sau nàng mới mở to mắt, đôi mắt đầy vẻ bi phẫn: “Sinh mệnh của ngươi khác gì so với Ngọc sư huynh hay Chiến Phong! Ngươi tưởng rằng hy sinh ngươi mà mọi người được sống, sẽ sống rất vui vẻ hay sao?”
Tuyết cười khổ: “ta không muốn chết mà, nha đầu thúi…” Nhưng nếu nàng chết đi, y sống còn có nghĩa lý gì nữa?
Bỗng nhiên y trừng mắt mắng nàng: “Ngươi cũng lừa ta! Đã đồng ý sẽ yêu ta, sẽ cố gắng yêu ta, nhưng lại chưa hề bỏ ra tới một ngày để yêu ta! Nha đầu chết tiệt kia, hận ngươi chết đi được!”
Ánh sáng xuyên qua thân thể y.
Y bi thương như lúc nào cũng có thể biến mất.
Như ca lắc đầu: “Ta không lừa ngươi. Ngươi xem xem, hiện giờ mọi chuyện đều đã kết thúc, sẽ có rất nhiều thời gian để yêu ngươi.. chỉ là… Ngươi nhất định phải biến mất sao…”