ngày càng nhiều người khuynh đảo vì sắc đẹp của nàng.
Y sợ rằng trong lòng nàng mình mãi mãi chỉ là một đệ đệ.
Nàng ngừng múa, ngồi xuống bên người y. Xoa xoa chop mũi y, giọng nàng tựa như đang lừa một đứa trẻ: “Sao lại không vui thế?”
Chén rượu không ngừng quay trong tay y.
Hai mắt y tỏa sáng: “Sau này ta gọi ngươi là ‘Bôi Nhi’ nhé!” Chén rượu bay múa như vũ điệu của nàng, có quang mang sáng lạn, có lưng áo mảnh khảnh, có làn da mịn mà. Hơn nữa, chén rượu trong tay y, y có thể khiến nó múa cũng có thể khiến nó ngừng, lại có thể dùng môi nhấp nháp.
“Cái tên kỳ quặc quá.” Nàng vừa cười vừa lắc đầu.
“Được không? Ngươi làm ‘Bôi Nhi’ của ta nhé.” Y tới gần nàng, ánh mắt bướng bỉnh.
Nhìn ánh mắt y, nàng bỗng giật mình.
Nàng biết y đã giết rất nhiều người, danh tiếng Ám Hà Cung cũng đã lại vang dội trong chốn giang hồ, nhưng trong lòng nàng y vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng giờ phút này, ánh mắt y mang theo vẻ ngang bướng khó tả!
Có lẽ, La Nhi đã thực sự trưởng thành.
Nàng nở nụ cười thật dịu dàng: “Ta là tỷ tỷ của đệ mà.”
“Bôi Nhi, làm Bôi Nhi của ta!” Y năn nỉ.
“Cái tên này thật khó nghe.”
“Dễ nghe!”
Nàng vẫn lắc đầu.
Y tức giận, nắm lấy cằm nàng: “Nói mau! Ngươi đồng ý làm Bôi Nhi của ta.”
“La Nhi, đau quá.” Nàng rên rỉ nói.
“Đồng ý làm Bôi Nhi của ta, ta tha cho ngươi.” Y càng xiết chặt tay.
“Không.”
Lửa giận bừng lên, y đột nhiên kéo nàng lại gần! Hơi thở nóng bỏng, bờ môi y cách nàng chỉ có một tấc! Vừa thở hổn hển, y vừa ghé sát bờ môi đỏ thắm của nàng!
“Làm Bôi Nhi của ta! Nếu không ta sẽ biến ngươi thành nữ nhân của ta!”
Ngày hôm đó.
Nàng cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.
......
............
Nước mắt Ám Dạ La đỏ như máu.
Y ôm lấy nàng, nước mắt như hai dòng máu chảy xuống từ đôi mắt nhắm chặt của y. Màu đỏ của nước mắt, màu trắng bệch của hai gò má, y không nén nổi bi thương trong lòng như một bức tranh quỷ dị đẹp đẽ mà thê lương.
Nàng yêu thương vuốt ve y: “La Nhi, xin lỗi.”
Y ôm chặt lấy nàng.
“Tỷ ngã bệnh hôn mê đã mười chín năm, đệ nhất định rất vất vả đúng không?” Nàng thở dài, cố gắng nở nụ cười, ngăn dòng nước mắt mình chảy ra. “Yên tâm đi, giờ tỷ đã khỏi rồi, tất cả đều sẽ tốt hơn.”
Ám Dạ La muốn ôm nàng vào lòng.
Những chuyện khác y đều không muốn nghĩ tới.
“Mười chín năm qua, đệ vẫn ở trong Ám Hà Cung sao?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.
“Ừ.”
“Luôn ở dưới lòng đất, không thấy ánh mặt trời, không chút không khí trong lành, hèn chi thân thể đệ chẳng hề khỏe mạnh, khuôn mặt cũng u buồn như vậy.” Nàng vuốt ve mái tóc dài của y. “Đều là lỗi của ta.”
Bàn tay nàng nhẹ nhàng là vậy.
Từng giọt lệ đỏ như máu của Ám Dạ La từ từ trào ra.
“Không cần đệ tiếp tục luyện công nữa, cũng không cần nghĩ cách để Ám Hà Cung xưng bá thiên hạ nữa.” nàng ôm lấy y. “La Nhi, tỷ tỷ muốn đệ sống thật hạnh phúc.”
******
Sáng sớm ngày hôm sau.
Như Ca mở to hai mắt.
Nàng cảm thấy toàn thân nhức mỏi như bị trói một đêm, bụng cũng nặng trĩu, thở không ra hơi.
Vừa nhìn qua…
Nàng bỗng dưng kinh hãi!
Ám Dạ La ghé đầu vào bên giường, tay trái nắm lấy tay phải nàng, đầu gối lên bụng nàng. Y nghỉ rất yên tĩnh, khuôn mặt tái nhợt phảng phất như có thêm chút huyết sắc.
“Ngươi làm gì đó.”
Như Ca trừng mắt nhìn Ám Dạ La, dùng đẩy gạt y dậy.
Ám Dạ La chăm chú nhìn y, hạt chu sa giữa trán dần dần chuyển từ đỏ tươi sang âm u. Y đứng bật dậy, ánh mắt lé lên vẻ vô tình, coi nàng như kẻ thù khắc cốt ghi tâm.
“Vì sao ngươi lại trở lại.”
Giọng y trầm trầm như đang nguyền rủa.
Như Ca giật mình. Trong thoáng chốc, nàng bỗng nghĩ mình sẽ bị ánh mắt ác độc của y giết chết.
“Chờ một chút!”
Nàng gọi Ám Dạ La đang phất tay áo quay đi:
“Ngươi đừng đi!”
Ám Dạ La không quay đầu lại, y đã không thể dễ dàng tha thứ nếu thấy mặt nàng.
Như Ca nói: “Hôm nay đã là ngày thứ mười. Ta muốn gặp Ngọc sư huynh.”
Ám Dạ La cười lạnh nói:
“Nhìn thấy hắn ngươi sẽ hối hận.”
Như Ca cả kinh nói: “Ngươi đã làm gì với sư huynh của ta?!”
Ám Dạ La nhíu mày nói: “Kẻ dám lừa gạt phản bội ta chỉ có thể sống trong địa ngục.”
Như Ca cắn môi, cố gắng kiềm chế thân thể đang run rẩy của mình.
“Ta muốn gặp sư huynh.”
******
Làn nước Ám Hà chậm rãi chảy xuôi trên mặt đất.
Xung quanh đều là bóng tối, chỉ có ánh lửa u ám trên bức tường chiếu xuống mặt nước. Mặt nước Ám Hà cũng một màu đen, ngẫu nhiên lóe lên một tia rung động tựa như áng mây đen viền vàng.
Trong bóng tối tĩnh mịch.
Trái tim Như Ca chậm rãi trầm xuống, một cảm giác sợ hãi hít thở không thông khiến cổ họng nàng khô khốc. Hai chân muốn nhanh chóng chạy tới của nàng nặng như đeo trì.
Nàng đã thấy Ngọc Tự Hàn.
Y ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ, tấm áo xanh như ngọc, nụ cười vẫn yên tĩnh như xưa. Có lẽ vì đã lâu chưa thấy ánh mặt trời, làn da y tái nhợt, thân thể cũng càng thêm gầy gò so với trước đây.
Y đang ho khan.
Cơn ho kịch liệt khiến bả vai y rung rung, tựa hồ như cả phổi y cũng muốn ho ra. Chiếc khăn lụa che trên bờ môi đã lấm tấm máu.
Ngọc Tự Hàn như vậy khiến Như Ca cảm thấy hoảng hốt…
Y lúc nào cũng có thể mất đi!
Như Ca kinh hãi, quát lên với Ám Dạ La: “Ngươi đã làm gì sư huynh của ta?”
Ám Dạ La cười nhẹ nói: “Hắn vốn là một kẻ tàn phế bệnh tật, giờ chẳng qua chỉ trở lại bộ dáng trước đây mà thôi.”
Không…
Không đúng!
Như Ca cảm thấy có điểm không đúng!
Mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như Ám Dạ La nói được!
Như Ca đi về phía Ngọc Tự Hàn.
Nàng gọi tên y: “Sư huynh…. Sư huynh?!” Thanh âm của nàng lớn dần nhưng y lại chẳng hề nghe thấy!
Ngọc Tự Hàn lại ho.
Y phảng phất như không hề cảm nhận được thế giới bên ngoài.
Như Ca bắt đầu run rẩy.
Nước Ám Hà vẫn tăm tối tĩnh mịch.
Ám Dạ La cười lớn, vô cùng đắc ý: “Không chỉ lỗ tai y đã mất đi thính giác, hai chân y cũng không thể đi lại được.”
Như Ca che miệng.
Giờ phút này, nàng vô cùng thống hận Ám DẠ La.
Nàng không ngờ một người có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy! Đầu tiên là giúp Ngọc Tự Hàn có thể nghe, có thể đi lại, khiến y khỏe mạnh như người bình thường, sau đó lại cướp đoạt tất cả đi!
Am Dạ La cười lên ha hả:
“Như vậy mà đã gọi là tàn nhẫn sao? Ngươi cũng quá xem thường ta rồi!”
Như Ca lạnh cả người.
Cảm giác sợ hãi và điềm gở như hố băng đông cứng cả người nàng!
Ám Dạ La nở nụ cười đa tình: “Ngươi nhìn hai mắt hắn xem, đôi mắt tuấn tú ấy, đôi mắt ôn nhu như nước mùa xuân ấy…”
Ngọc Tự Hàn lại ho, y ngẩng đầu về phía Như Ca, dường như y cảm giác được gì đó, chân mày khẽ cau lại.
Nhưng, y không tháy nàng.
Đôi mắt y vẫn tuấn tú như xưa, nhưng, đã không còn thấy bất cứ thứ gì nữa!
Như Ca càng lúc càng kinh hãi.
Cuối cùng…
Nước mắt chảy xuống như mưa trên khuôn mặt nàng.
Y không nhìn thấy.
Ám Dạ La đã biến thế giới của y thành một màu đen.
Ám Dạ La ngửi ngửi hương rượu trong chén hoàng kim, tiếc nuối nói:
“Thật kỳ lạ, vì sao một kẻ tàn tật nhưu y lại có khí chất hoàn mỹ như thế kia chứ? Nếu y chưa từng phản bộ ta vậy sẽ là một nam tử mê người tới mức nào.”
Như Ca ngồi xổm xuống.
Nàng ngồi trước mặt Ngọc Tự Hàn, lau sạch lệ vương trên khuôn mặt mình, cố gắng nở một nụ cười.
“Sư huynh, muội tới rồi.” Nàng nhẹ nhàng gọi. “Muội là Ca Nhi đây, muội tới thăm huynh…. Huynh…. Sao lại ho nặng vậy chứ?”
Ngọc Tự Hàn chẳng hề cử động.
Y không nghe thấy.
Cũng không nhìn thấy.
Như Ca nhẹ nhàng cầm tay y, ghé sát vào đầu gối y: “Huynh đúng là một sư huynh xấu. Lần nào cũng đồng ý sẽ tự chiếu cố bản thân, nhưng lại chẳng lần nào làm được.” Hai má nàng cọ lên đầu gối y, khiến xiêm y hút khô nước mắt nàng. “Huynh có biết không? Đôi khi muội thực sự rất giận huynh, giận tới mức không bao giờ muốn để ý tới huynh nữa. Sao huynh lại luôn không quan tâm tới bản thân mình như vậy kia chứ?”
Bàn tay Ngọc Tự Hàn giật giật.
Khuôn mặt y lộ vẻ nghi hoặc.
Y cố gắng nói chuyện, yết hầu rung rung nhưng thanh âm tạo ra chỉ là tiếng “A…” khàn khàn.
Giọng nói của y cũng bị cướp đi.
Y đã không thể nói được nữa rồi.
......
Ngày ấy.
Ám Dạ La cười lên điên cuồng: “Một tên tàn phế không ngờ cũng dám phản bội, lừa dối ta? Ha ha ha, ngươi không quan tâm tới tai và chân của mình đúng không? Vậy hãy để chúng mất đi cùng đôi mắt ngươi đi!”
Công lực của Ngọc Tự hàn đã bị Ám Dạ La hủy đi.
Y trầm mặc.
Y dùng thời khắc cuối cùng, cảm thụ cảm giác đứng thẳng bằng hai chân, cảm thụ thanh âm của nước sông và gió, cảm thụ thế giới mà y còn có thể thấy. Y còn muốn gọi tên của nàng một lần cuối.
Nếu có thể chọn, y không muốn sẽ lại tàn phế.
Cảm thụ thế giới tươi đẹp cùng sư muội mỹ lệ là vậy, y không muốn trở lại làm một kẻ tàn phế vô dụng.
Ánh sáng thản nhiên như ngọc toát ra trên hàng lông my của y.
Y yên lặng phảng phất như không hề quan tâm tai ương sẽ phủ xuống người y như thế nào.
Ý thức cuối cùng là đôi mắt đỏ tươi điên cuồng của Ám Dạ La…
“Ngươi sẽ mất đi hai chân, mất đi lỗ tai, mất đi ánh mắt, mất đi giọng nói, bệnh tật sẽ ngày ngày đêm đêm xâm lấn thân thể ngươi. Nhưng ngươi sẽ không thể chết, cho tới trước khi sinh mạng ngươi kết thúc, ngươi sẽ phải nếm thử cảm giác sống không bằng chết trong địa ngục!”
......
Đau đớn như muốn xé nát ngực Như Ca!
Nàng chưa bao giờ hận một người tới vậy!
Nàng hận Ám Dạ La!
Nàng muốn đem toàn bộ những đau khổ mà Ngọc Tự Hàn phải chịu đựng trả lại cho Ám Dạ La gấp ngàn vạn lần!
Nàng đã biết cái gì gọi là cừu hận!
Cừu hận chính là không tiếc mọi thủ đoạn, khiến kẻ đã làm tổn thương người mình yêu mến đau đớn gấp bội!
Như Ca vùi mặt vào lòng bàn tay Ngọc Tự Hàn.
Nàng khóc.
Nước mắt chảy xuống khiến lòng bàn tay y lạnh buốt.
Ngọc Tự Hàn lộ vẻ xúc động, thân thể y nghiêng về phía trước, ngón tay run run chạm vào người nàng! Y chạm vào dòng lệ ràn rụa cùng làn da lạnh lẽo bi ai.
Như Ca vừa khóc vừa hô: “LÀ muội! Sư huynh, là muội đây!”
Nàng sợ hãi.
Nàng sợ đây là lần cuối gặp được y.
Còn y, lại không thể thấy nàng, không thể nghe được nàng nói, thậm chí còn không biết nàng đã tới.
Ngọc Tự Hàn lại ho kịch liệt.
Máu tươi từ khóe môi y chảy ra, y cố gắng muốn nói gì đó nhưng đổi lại chỉ là cơn ho càng thêm mãnh liệt.
“Muội là Ca Nhi…” Nàng vừa khóc vừa ôm lấy eo của y. “Sư huynh, huynh biết là muội đúng không? Muội rất sợ… sư huynh, muội thực sự rất sợ…”
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nàng: “Huynh nhìn muội một cái có được không? Muội muốn nghe huynh nói… Sư huynh… huynh đừng làm muội sợ…”
Máu của y bắn lên người nàng.
Nỗi sợ khiến nàng nói năn lộn xộn, nỗi sợ khiến nàng như một đứa trẻ không hiểu chuyện.