ôi một gã áo vải nhuộm đầy máu trên người vào trong sảnh.
Áo của gã thiếu niên đó bị xé rách tả tơi, trên mặt tụ máu tím bầm, nhìn không phân biệt nổi là người hay quỷ, khóe môi y còn vương một vệt máu đen, môi khô nứt nẻ hệt như quýt sấy. vai của gã bị móc vào hai sợi xích sắt loang lổ vết máu, kéo lê trên mặt đất, phát ra những tiếng leng keng.
Mắt của gã sưng phù lên đến mức, không mở ra được, nhưng cái nhìn hung ác vẫn như một mũi tên độc bắn về phía Như Ca!
Hắn muốn xông về phía Như Ca!
Nhưng sợi xích sắt xuyên qua xương bả vai lại khiến cho y yếu ớt chẳng bằng một đứa trẻ lên ba.
Một tên đệ tử của Liệt Hỏa sơn trang bay lên tung cước đạp y ngã lăn ra đất.
“Tiện nhân! Có thành quỷ ta cũng sẽ giết ngươi!” Lôi Kinh Hồng rống lên khản đặc, lộ ra hận ý không gì sánh được!
Như Ca kinh ngạc đến ngây người!
Nhất thời, nàng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao trong một đêm mà Lôi Kinh Hồng lại có bộ dạng như vậy, vì sao Lôi Kinh Hồng bỗng nhiên như có hận ý khắc cốt ghi tâm với nàng?
Ngồi trên ghế giáng hương lót da hổ , Như Ca cố ép bản thân phải bình tĩnh lại, nàng cố nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sắc mặt của nàng dần trắng bệch. Nàng nhìn về phía Chiến Phong như có nét gì đó lạnh lùng. Nàng lại nhìn về phía Duệ Lãng trong con ngươi màu tro của y ẩn chứa vẻ tàn nhẫn.
Hơi lạnh thấu xương!
Như Ca bất chợt hiểu rõ mọi thứ!
Thì ra cuộc gặp giữa nàng và Lôi Kinh Hồng tại ngọn núi hoang nọ đã bị người khác theo dõi.
Ngay sau khi nàng rời khỏi, Lôi Kinh Hồng lập tức bị bắt giữ. Ôi, cho nên Lôi Kinh Hồng mới cho rằng gã bị nàng bán đứng, Chiến Phong và Duệ Lãng mới có thể nói dối mà không sợ bại lộ. Ngoại trừ nàng thì chẳng ai biết Lôi Kinh Hồng khi đó không thể xuất hiện ở Liệt Hỏa sơn trang!
Còn nàng không có khả năng vạch trần lời xằng bậy của bọn họ!
Như Ca toàn thân lạnh buốt.
Nàng không thể kềm chế được cơn run rẩy.
Nếu như lần này Giang Nam Phích Lịch môn bị hãm hại, vậy trước đây thì sao?
Chân tướng sự việc rốt cuộc là như thế nào?
Bụi trần phất phơ trong ánh mặt trời lạnh lẽo của ngày đông.
Cánh cửa màu đỏ của đại sảnh bị gió đóng mở kèn kẹt.
Trên sảnh đường, đám hào kiệt các môn, các phái đều lớn tiếng lăng nhục hành vi đê tiện của Phích Lịch môn. Lúc trước Liệt Hỏa sơn trang buộc tội Phích Lịch môn ám sát Liệt Minh Kính, bọn họ nửa tin nửa ngờ, nhưng lần này chứng cớ xác thực, Phích Lịch môn khó mà biện bạch được nữa.
“Đúng là một Liệt Hỏa sơn trang vô liêm sĩ!” Lôi Kinh Hồng, mặt đầy vết máu bầm, bị đè sấp ra đất, nhưng vẫn ngẩng đầu gào lên tức nghẹn: “Ha ha! Chỉ dám dùng thủ đoạn ti tiện như vậy để đối phó với chúng ta hay sao? Con bà ngươi! Có bản lĩnh thì dùng đao thương đánh với thiếu gia một trận đi!”
Y phun một ngụm nược bọt về phía Như Ca thóa mạ: “Con đàn bà đê tiện! Thiếu gia không ngờ lại chết dưới tay ngươi! Thực sự là mắt mù rồi!”
Nước bọt phun thẳng vào mặt Như Ca!
Nhanh như chớp giật!
Trên ghế giáng hương, Như Ca đang tái mặt sững sờ, không chút cảnh giác.
Một thanh đao.
Một thanh đao xanh thẵm như màu nước.
Ngăn ngụm nước bọt ấy lại.
Đó chính là Thiên Mệnh đao của Chiến Phong.
Mọi người ngây ra.
Quạt giấy của Đao Vô Hạ cũng ngừng phe phẩy.
Thiên hạ võ lâm ai ai cũng biết Chiến Phong xem “Thiên Mệnh đao” như tính mạng, trừ phi giết người, bằng không y quyết không dùng đến.
Nhưng lúc này, y chẳng ngờ lại dùng thanh đao ấy chỉ để đỡ một ngụm nước bọt ô uế cho một người con gái!
Bang chủ Thiết Đại Hồng của Thủy Thuyền bang giữa đám người gầm lên giận dữ: Thằng giặc kia, không ngờ ngươi không dám thừa nhận chuyện ác đêm qua! Phì, ta nhổ cho! Dám làm dám chịu mới xứng là nam tử hán đại trượng phu, ngươi như vậy chỉ khiến cho ta thêm kinh tởm mà thôi!”
Lôi Kinh Hồng tức giận muốn mắng lại, nhưng bị gã đệ tử của Liệt Hỏa sơn trang bên cạnh đánh cho một quyền, răng văng ra mấy chiếc, lập tức đau đớn hộc máu, không nói thêm được lời nào nữa.
Phương trượng Phổ Quang của Thiếu Lâm lần tràng hạt, từ tốn nói: “A di đà phật, Lôi thí chủ, hỏa khí đêm qua đúng là do ngài phóng sao?”
Đao Vô Hạ lắc quạt cười. “Phương trượng đại sư, loại ác ôn như vậy làm sao dám thừa nhận chuyện ác mình đã làm chứ? Có điều chứng cứ rõ ràng, cho dù thế nào y cũng không chối cãi được đâu.”
“Đúng!”
“Tiêu diệt Phích Lịch môn!”
“Nhất định phải trừ mối họa lớn này cho võ lâm!”
Không khí đám đông sục sôi, hận ngay lúc này không thể nhổ tận gốc Phích Lịch môn.
“Không phải y.”
Hệt như bụi trần phiêu lãng trong bầu không khí lạnh lẽo.
Thanh âm rất khẽ.
Nhưng lại xuyên thấu cả đại sảnh đường to lớn.
Từng người nơi ấy đều nghe thấy rõ ràng.
Ánh mắt Như Ca bình tĩnh, nàng nói với tất cả mọi người: “Kẻ phóng hỏa khí đêm qua không phải Lôi Kinh Hồng, bởi vì khi phát nổ ta đang ở bên cạnh y”.
“Lúc ấy cô có biết hậu quả khi làm vậy hay không?” Sau này Hoàng Tông đã hỏi Như Ca như vậy.
“Biết chứ!” Như Ca khẽ thở dài.
“Chiến Phong nói rằng y đã giao thủ cùng Lôi Kinh Hồng”
“Y nói dối.”
“Đương nhiên ta biết Chiến Phong nói dối”, Hoàng Tông bất đắc dĩ nói. “Khi ấy Lôi Kinh Hồng đang đứng cạnh chúng ta, căn bản là không có khả năng gây ra vụ nổ đó.”
“Đúng vậy!”
“Nhưng cô vạch trần việc Chiến Phong nói dối thì hoàn cảnh của Liệt Hỏa sơn trang sẽ trở nên rất khó xử.”
Như Ca cười nhạt. “Mọi người hẳn sẽ nghĩ vụ nổ có phải là Liệt Hỏa sơn trang phao tin, sau đó giá họa cho Giang Nam Phích Lịch môn hay không?”
“Đúng vậy!” Hoàng Tông khó hiểu hỏi tiếp: “Dù sao cô cũng là trang chủ của Liệt Hỏa sơn trang, sao lại đi giúp cho Lôi Kinh Hồng chứ?”
Như Ca ngẩng đầu lên, nhìn cô chăm chú. “Bởi vì y là người vô tội!”
“Y đến trấn Miêu Hà, có thể cũng là vì muốn tập kích Liệt Hỏa sơn trang.”
“Ừ. Có lẽ chỉ là y chưa kịp làm.” Như Ca cười khổ.
“Vậy cô…”
“Nhưng vụ nổ đó, Lôi Kinh Hồng vô tội”. Như Ca than thở. “Hơn nữa y cũng không chắc sẽ gây tổn thưong cho bách tính ở trấn Miêu Hà.”
“Bọn họ nhất định không ngờ được cô lại nói giúp cho Lôi Kinh Hồng.”
“Nếu như có nghĩ đến thì bọn họ chắc sẽ không để ta tham gia đại hội hôm đó.”
“Bọn họ không lường được sự tốt bụng của cô.”
“Không phải tốt bụng.”
“…?”
“Là phẫn nộ!”
“Phẫn nộ ư?”
“Thủ đoạn đê tiện như vậy, chẳng ngờ lại tàn nhẫn đến mức hủy đi cả nhà cửa của những bá tính thường dân.” Như Ca nhắm mắt lại.
“Cho nên cô cũng mặc kệ Liệt Hỏa sơn trang?”
“Nếu như Liệt Hỏa sơn trang tàn nhẫn, hung ác, thế thì tốt hơn là nó nên biến mất.”
Trầm mặc một lúc lâu.
Hoàng Tông lại hỏi: “Vậy tóm lại là do Chiến Phong hay là Duệ Lãng làm?”
Như Ca cười nhạt. “Bất luận là ai làm cũng tuyệt đối không phải Lôi Kinh Hồng.”
o0o
Liệt Hỏa sơn trang.
Đại sảnh đường.
Thời gian như ngưng đọng lại.
Bụi trần như khói chầm chậm phiêu diêu trong ánh mặt trời lành lạnh.
Mọi người kinh ngạc nhìn Như Ca.
Tựa như những lời vừa thốt ra khỏi miệng nàng ban nãy là điều khó lý giải và khó tin nhất trên đời này.
Quạt giấy của Đao Vô Hạ khựng lại trên tay.
Phương trượng Phổ Quang ngừng lần tràng hạt.
Thiết Đại Hồng như bị người ta bất chợt giáng cho một cái tát , gương mặt đỏ bừng, nhưng vì nể nang thân phận của Như Ca nên cũng không dám nói ra những lời khó nghe, mồm miệng cứ há hốc cả ra.
Bộ áo xám của Duệ Lãng tỏa ra làn hơi như dã thú.
Chiến Phong căng mắt nhìn Như Ca.
Y ở rất gần nàng, có thể nhận ra mặc dù nàng đang mỉm cười nhưng thân thể lại khẽ run rẩy. Viền áo lông trắng tôn lên khuôn mặt trong sáng của nàng , tròng mắt đen trắng rõ ràng ánh lên vẻ sắc sảo, quật cường như đóa mai trắng duy nhất giữa trời đông.
Đôi mắt của y dần dần biến thành màu xanh thẫm.
Bất chợt y nhận ra bản thân rất muốn ôm nhẹ nàng vào lòng.
Lôi Kinh Hồng ngửa mặt cười to, giữa tràng cười khản đặc không ngừng hộc ra máu tươi.
“Ha ha ha ha, có nghe thấy không?... Ha ha ha ha, còn không phải là thông đồng với nhau hay sao? Vu cáo bổn thiếu gia đến mức lộ ra trăm ngàn sơ hở kia kìa!... Ha ha ha ha…” Y thóa mạ. “Lại đang diễn trò gì chứ! Thiếu gia đã bị mắc lừa một lần rồi, chẳng lẽ còn mắc lừa thêm lần nữa hay sao? Xì!”
Như Ca đềim nhiên nói: “Thả Lôi Kinh Hồng ra”.
Hai tên đệ tử phụ trách việc trông giữ Lôi Kinh Hồng tức thì ngớ người không biết phải làm gì. Liệt Như Ca là trang chủ, theo lý thì lời của nàng không thể không nghe. Nhưng công việc trong sơn trang luôn do Chiến phó trang chủ và Duệ đường chủ xử lý, Liệt Như Ca chỉ hơn đồ trang trí một tí mà thôi.
Đúng lúc này, Duệ Lãng cung kính nói: “Tiểu thư, người nói là tối hôm qua người ở cạnh Lôi Kinh Hồng à?”.
Từ trong đám đông bật ra mấy tiếng cười khúc khích.
Lời của Duệ Lãng dường như khiến người ta liên tưởng đến một số việc mờ ám.
Như Ca nhìn Duệ Lãng, giọng rất bình tĩnh: “Đêm qua, ở núi hoang bên ngoài trấn Miêu Hà, ta nhờ Lôi thiếu gia chỉ dạy cho cách sử dụng Kỳ Lân Hỏa Lôi”.
Duệ Lãng nhíu mày nói: “Có phải tiểu thư nhớ nhầm thời gian rồi không?”.
“Ta nhớ rất rõ.”
“Thật sao?” Duệ Lãng vỗ nhẹ tay, chỉ thấy cửa đại đường lại bị đẩy ra, một a hoàn mặc trang phục tím rụt rè bước vào.
Như Ca nhận ra cô.
Cô chính là a hoàn Bình Y trong trang của mình.
Duệ Lãng hỏi: “Thường ngày ngươi làm việc gì?”.
Bình Y thì thào nói: “Tôi là a hoàn của tiểu thư, hằng ngày hầu hạ tiểu thư”.
“Đêm qua ngươi có hầu hạ tiểu thư không?”
“Có!”
“Lúc đó tiểu thư đang làm gì?”
“Đêm qua tiểu thư cứ tựa bên song cửa mà ngơ ngẩn, lại không ngừng thở dài.”
“Suốt cả đêm sao?”
“Dạ. Tiểu thư không ngủ, tôi cũng không dám ngủ”, Bình Y cúi đầu nói.
Mọi người ồ lên xôn xao.
Ánh mắt Như Ca dần hóa lạnh.
Dáng ngồi của nàng càng ngày càng vươn thẳng.
“Vì sao tiểu thư lại ngơ ngẩn cả đêm không ngủ?”
“Cái đó…” Bình Y ấp a ấp úng.
“Nói”, giọng nói của Duệ Lãng khiến người ta không lạnh mà phát run.
“Tiểu thư đang nhớ một người.”
“Ai?”
Bình Y co rúm lại, hé mắt nhìn Như Ca.
“Tiểu thư đang nhớ tới ai?” Duệ Lãng hỏi lại một lần.
“…Lôi thiếu gia”, hai chân Bình Y run rẩy, vầng trán đầy mồ hôi.
“Lôi thiếu gia nào?”
“Lôi Kinh Hồng… Lôi thiếu gia”
“Tại sao lại nhớ y?”
“Bởi vì… Bởi vì…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Y tái nhợt đến sắp ngất.
“Nói!”
“Bởi vì tiểu thư thích y… Tiểu thư thường nói, vì Lôi thiếu gia, người có thể làm bất cứ việc gì… Chỉ cần trong lòng Lôi thiếu gia có người…” Bình Y thao thao một tràng, sau đó lảo đảo ngã vật ra đất.