Vùng núi hoang phía đông trấn Miêu Hà tối tăm như mực.
Dưới chân núi, một căn nhà gỗ như lâu lắm không có người ở, trên song cửa mạng nhện giăng đầy, bụi bám dày trên cửa.
Nhưng bên trong lại có ánh đèn.
Nếu có người đẩy cửa vào, nhất định sẽ rất bất ngờ. Bởi bên trong không có lấy một hạt bụi, bàn gỗ tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ đến mức như được lau chùi nhiều lần.
Vầng sáng quanh bấc đèn chập chờn.
Soi sáng lên một vật màu đen có hình thù kỳ lạ trên bàn gỗ.
“Đây chính là Kỳ Lân Hỏa Lôi!”
“Ồ?” Như Ca hơi cúi người về phía trước để quan sát nó. Hoàng Tông đứng bên cạnh nàng, cẩn thận lưu ý mọi hành động bất thường của bọn Giang Nam Phích Lịch môn ở bên ngoài. Lần này Như Ca bí mật đến đây gặp Lôi Kinh Hồng . Cô vốn không tán thành vì sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm nhưng vì thấy Như Ca kiên quyết nên cũng không nhiều lời thêm nữa.
“Cẩn thận một chút, nếu ngươi kéo động đến ngòi nổ của nó, tất cả chúng ta sẽ tan xác”, Lôi Kinh Hồng gác hai chân lên bàn, thản nhiên nói.
Như Ca chầm chậm nâng nó lên, quả nhiên có một cái chốt lèn chặt vào nó, hẳn là khi kích nổ sẽ phải kéo cái chốt này. Nàng chầm chậm đặt lại Kỳ Lân Hỏa Lôi lên bàn, ngẩn đầu nói: “Ta tưởng nó phải được ném đi chứ”.
Lôi Kinh Hồng tủm tỉm cười. “Kỳ Lân Hỏa Lôi uy lực vô cùng lớn, tuy nhiên nó có một khuyết điểm trí mạng. mỗi lần sử dụng đều phải dùng dây buộc vào chốt của nó, đợi người đi đủ xa rồi mới kéo dây bùm một cái!”
“Thế chẳng phải rất phiền phức sao?”
“Không sai, vì thế chúng ta cũng tuyệt không chế tạo nhiều, cho nên…” Lôi Kinh Hồng cười lạnh. “Không hiểu vì sao các ngươi lại ngu xuẩn đến mức lựa chọn đúng Kỳ Lân Hỏa Lôi để hãm hại Phích Lịch môn!”
Như Ca nhìn y.
Hoàng Tông nghe y nói tiếp.
Lôi Kinh Hồng giễu cợt: “Sáu quả Kỳ Lân Hỏa Lôi, đồng thời dẫn nổ ở những chỗ khác nhau, có nghĩa là phải cần sáu người cùng giật chốt nổ. Thiên hạ đệ nhất Liệt Hỏa sơn trang, cạnh mật thất luyện công của Liệt Minh Kính không ngờ lại có thể cho phép đến sáu kẻ đồng thời giật dây kích nổ, chẳng phải hài hước lắm hay sao?”
Hoàng Tông nhíu mày nói: “Là do sơ hở thì sao?”
“Ha ha!” Lôi Kinh Hồng liếc xéo cô. “Cho dù có sơ hở, dựa vào lực phát nổ của Kỳ Lân Hỏa Lôi cũng không thể nào giết chết Liệt Minh Kính.”
Thân thể Như Ca chấn động. “Vì sao?”
Lôi Kinh Hồng lại cười lạnh lùng. “Nghe nói Kỳ Lân Hỏa Lôi được kích nổ bên ngoài mật thất phải không?”
“Không sai.”
“Trong vách mật thất của Liệt Minh Kính hẳn phải có tấm kim loại bao bọc…”
Như Ca đột nhiên không thốt nên lời.
Trong bức tường mật thất của cha không những có tấm kim loại, mà còn là kim loại dày đến ba tấc.
“Hừ, nếu như hỏa khí của Phích Lịch môn đủ sức xuyên qua tấm kim loại làm tan xác người, vậy thì danh hiệu thiên hạ đệ nhất còn xứng thuộc về Liệt Hỏa sơn trang các ngươi hay sao?”
Như Ca kinh ngạc nhìn y, sắc mặt có chút tái nhợt, nàng chầm chậm ngoảnh mặt đi, một chuỗi những lo âu lóe lên trong đáy mắt.
Lôi Kinh Hồng cười có chút tàn nhẫn. “Muốn làm cho thi thể của Liệt Minh Kính tan thành tro bụi, sợ rằng chỉ có một nguyên nhân…”
Hắn dừng lại, hệt như đang chơi trò mèo vờn chuột với kẻ đang run rẩy là Như Ca.
Nơi núi hoang.
Trong ngôi nhà gỗ hoang phế hắt ra ánh đèn leo lét.
Đệ tử của Giang Nam Phích Lịch môn ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi mệnh lệnh của thiếu chủ.
Hoàng Tông cuối cùng cũng sốt ruột hỏi: “Là nguyên nhân gì?”
Lôi Kinh Hồng liếc nhìn cô nương áo vàng vừa ngắt lời mình, lạnh lùng cười bảo: “Nguyên nhân chính là, sợ vết sẹo đao trên người Liệt Minh Kính bị nhận ra”.
“Đao ư?” Hoàng Tông thất kinh.
“Liệt Hỏa sơn trang chỉ có đao của một kẻ hung ác tàn nhẫn nhất.”
“Ngươi nói Chiến Phong?” Hoàng Tông kinh hãi nói.
Lôi Kinh Hồng ghé sát vào khuôn mặt tái nhợt của Như Ca nói: “Như Ca muội muội, sao muội lại đột nhiên câm nín như vậy?”
Y khẽ lay lay vai nàng, nụ cười ẩn chứa ác ý. “Không phải ngươi muốn biết chân tướng ư? Thế nào? Sau khi biết rồi lại không chịu nổi à?”
Một luồng chân khí nóng rực như lửa đỏ từ cơ thể Như Ca tuôn ra.
Tay của Lôi Kinh Hồng lập tức bị hất văng khỏi vai nàng.
Lôi Kinh Hồng giật mình, cười to: “Không ngờ công lực của Như Ca muội muội lại mạnh như vậy, làm ta giật thót cả mình!” Đáng ghét, y âm thầm căm tức, chẳng ngờ lại bị một tiểu nha đầu như thế chấn cho văng tay, thật là quá mất mặt.
Như Ca đưa mắt nhìn lên, trắng đen phân rõ, trong sáng, quật cường. Nàng chăm chú nhìn y, lạnh nhạt nói: “Cảm tạ, cho dù lời ngươi nói là thật hay giả”.
Lôi Kinh Hồng bực bội gắt: “Thiếu gia ta lại đi nói dối hay sao?”
Như Ca đứng phắt dậy. “Ta sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện. Nếu quả không phải do Phích Lịch môn gây nên, tất sẽ trả lại công đạo cho Phích Lịch môn.”
“Dựa vào ngươi ư?” Lôi Kinh Hồng khinh khỉnh nói.
“Dựa vào ta.” Như Ca lẳng lặng nhìn y. “Ta là trang chủ của Liệt Hỏa sơn trang.”
Lôi Kinh Hồng ngây ra một hồi. Sau đó, y ngoái lỗ tai bên này, rồi lại ngoái lỗ tai bên kia, ánh mắt lơ đãng hỏi: “Ngươi là trang chủ ư? Vậy sao người trong thiên hạ ai cũng bảo Chiến Phong mới là trang chủ?”
Hoàng Tông cả giận bảo: “Chớ có suồng sã như vậy!”
Lôi Kinh Hồng cười to. “Cứ cho ngươi là trang chủ đi, thì cũng là trang chủ bất lực nhất thiên hạ.”
Như Ca quay sang Lôi Kinh Hồng, mỉm cười nói: “Ngươi khích bác ta như vậy, nói nhiều với ta đến thế, rốt cuộc cũng chẳng phải vì ta chỉ là một tiểu nha đầu làm bánh nướng”. Nàng lại mỉm cười, nụ cười thật đáng yêu. “Ta tự có cách hành sự của ta. Hiện tại ta chỉ muốn biết rằng, uy lực hỏa khí của Phích Lịch môn rốt cuộc là lớn đến mức nào.”
Nàng mỉm cười liếc nhìn Lôi Kinh Hồng.
Lôi Kinh Hồng quệt quệt mũi, cầm lấy Kỳ Lân Hỏa Lôi trên bàn bảo: “Chúng ta ra ngoài thử xem”.
Như Ca theo y bước ra.
Ngày hôm sau.
Thiên hạ quần hùng đều tề tựu về Liệt Hỏa sơn trang.
Thiếu Lâm, Võ Đang, Thiên Hạ Vô Đao thành, Tung Sơn, Thanh Thành, Không Động, Nga Mi… Các đại môn phái đó đều có chưởng môn hoặc trưởng lão đến tham dự.
Bầu không khí trong sảnh đường vô cùng căng thẳng.
Vị trí chủ tọa trong sảnh là một chiếc ghế bằng gỗ giáng hương, chổ dựa được phủ một tấm da bạch hổ tráng lệ. Như Ca trong bộ y phục trắng muốt, lông chồn trên viền áo choàng giúp cho làn da nàng bóng ngời sáng mịn, một đôi tay ngọc giấu trong ống tay áo trước ngực. Mắt nàng trong suốt, bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ đăm chiêu.
Bên tay phải của nàng là Chiến Phong.
Chiến Phong vận áo vải lam thẫm, ánh mắt u ám, tuy đang ngồi trên ghế nhưng vẫn lộ ra làn hơi lạnh lùng, chết chóc.
Trên hàng ghế giáng hương khắc hoa, phân hai bên trái phải sảnh đường là chưởng môn, trưởng lão của các đại môn phái và đường chủ của Liệt Hỏa sơn trang.
Duệ Lãng cả người khoác áo xám, sắc mặt nghiêm trọng, y đứng ở giữa sảnh, kể lại sự việc xảy ra đêm hôm trước.
Mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Con ngươi màu tro của Duệ Lãng co lại nhỏ như đầu mũi kim. “Canh ba đêm qua, phía đông trấn Miêu Hà phát nổ, tổng cộng chết mười lăm người, bị thương ba mươi chín người, góc bắc của Liệt Hỏa sơn trang cũng đồng thời phát nổ, đường chủ của U Hỏa đường là Chung Ly Vô Lệ không may tử nạn, đệ tử trong sơn trang chúng ta tổng cộng có mười hai người bị trọng thương.”
Trong sảnh tức thì xôn xao.
Đao Vô Hạ gấp quạt lại, khẽ thở dài.
Phương trượng Phổ Quang của Thiếu Lâm tay lần phật châu, hàng mi trắng chau lại. “A di đà phật!”
Trưởng lão Vô Phong Tử của Côn Lôn giận dữ nói: “Có biết là ai gây ra hay không? Không ngờ lại làm ra những chuyện tàn hại bách tính như vậy!”
Trong đám người, bang chủ Thiết Đại Hồng của Thủy Thuyền bang đột nhiên đập mạnh thiết côn trong tay xuống nền nhà, rầm một tiếng, lửa tóe khắp nơi. “Chuyện này còn phải hỏi sao? Nhất định là do đám giặc Giang Nam Phích Lịch môn gây nên! Liệt Hỏa sơn trang canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, bọn chúng không tấn công được vào chỗ yếu mới trút giận lên những thường dân tay không tấc sắt! Con bà nó chứ, không tiêu diệt Phích Lịch môn trừ hại cho võ lâm thì chúng ta không còn mặt mũi nào lăn lộn trên giang hồ nữa!”
“Đúng!”
Trong lúc nhất thời, tinh thần quần hào sôi sục, đám hào kiệt giang hồ nhao nhao lăng nhục Phích Lịch môn. Nghĩ tới bọn Phích Lịch môn ấy ỷ vào hỏa khí của mình mà độc bá thiên hạ, thu gom vô số tiền tài, không coi các môn phái khác ra gì, hống hách ngang tàng, kiêu căng đến mức khiến người ta muốn tiêu diệt. Không ngờ lần này bọn chúng lại thâm độc đến mức xuống tay với cả dân thường, tập kích Liệt Hỏa sơn trang, đây chính là thời điểm quần hào cần ra tay thảo phạt.
Nhìn quần hào dưới sảnh đang phẫn nộ ầm trời, hai tay Như Ca trong bộ găng lông chồn cũng dần siết chặt lại.
Chung Ly Vô Lệ…
Gã trai trẻ ấy khi nói chuyện thi thoảng lại đỏ mặt.
Chẳng ngờ đã bỏ mạng đêm qua.
Ngực nàng lạnh buốt.
Giữa lúc nhốn nháo, trưởng lão Võ Đang là Hồ Minh Tử quay sang Duệ Lãng, trần giọng nói: “Duệ đường chủ, quý trang có thể chứng minh sự việc lần này là do ai gây ra hay không?”
Tức thì, cả sảnh đường yên tĩnh trở lại.
Duệ Lãng lạnh lùng mỉm cười, như dã thú nổi giận đến cực điểm. “Thiếu chủ Lôi Kinh Hồng của Phích Lịch môn đã đến trấn Miêu Hà hai hôm trước, đệ tử đi theo tổng cộng có mười tám người, mang theo rất nhiều hỏa khí.”
“Ồ…”
Cả sảnh chấn động.
Tuy mọi người sớm đã ngờ là do Phích Lịch môn gây ra, nhưng khi chính Liệt Hỏa sơn trang xác nhận thì ai nấy đều kinh ngạc.
“Hơn nữa, đêm qua, khi Lôi Kinh Hồng đánh lén sơn trang chúng ta, y đã từng giao thủ với Chiến phó trang chủ”, Duệ Lãng nói tiếp.
Lập tức, tất cả ánh mắt đều hướng vào Chiến Phong lạnh lùng, cao ngạo.
Đáy mắt Chiến Phong hiện lên màu lam u ám.
Viên bảo thạch đeo bên tai phải lóe lên ánh lam quỷ dị.
Như Ca nghiêng đầu, chăm chú nhìn y. “Ồ? Sư huynh từng động thủ với Lôi Kinh Hồng đêm qua sao?”
Chiến Phong chậm rãi nhìn về phía nàng. “Phải!”
“Sư huynh có nhìn rõ hay không? Chính là Lôi Kinh Hồng à?”
“Chính là Lôi Kinh Hồng.”
Như Ca lại hỏi tiếp: “Đêm qua không trăng ít sao, sao sư huynh lại đoan chắc như vậy?”
“Lửa lớn ngút trời, sáng như ban ngày.”
Ánh mắt Chiến Phong dần nheo lại.
Trong bộ găng lông chồn, đôi tay của Như Ca cứng lạnh như băng, ngón tay trắng nhợt.
Quần hào trong sảnh có phần khó hiểu.
Nghe đoạn đối thoại giữa hai người, dường như Liệt Như Ca đang nghi ngờ Chiến Phong.
Đao Vô Hạ khẽ nhướng lông mày, cánh quạt thanh nhã phe phẩy, ánh mắt lại hướng về phía Duệ Lãng trong bộ y phục xám tro đang nghiến chặt môi.
Duệ Lãng lạnh lùng gắt: “Dẫn Lôi Kinh Hồng lên đây!”
Lôi Kinh Hồng?!
Lẽ nào Lôi Kinh Hồng đã bị Liệt Hỏa sơn trang bắt?
Mọi người kinh ngạc, cùng nhau hướng về phía cửa đại đường.
Hai cánh cửa màu đỏ chầm chậm mở ra.
Ánh mặt trời mùa đông có vẻ gì đó lạnh lùng và xa vắng, chênh chếch rọi vào trong sảnh, trong không khí có chút bụi trần, lãng đảng như thất hồn lạc phách.