Đang vào giữa trưa, mặt trời hệt như một quả cầu lửa phát ra những tia nắng gay gắt.
Như Ca từ nơi ở của phụ thân bước ra, cùng Huân Y và Điệp Y đi trên con đường đá rợp bóng trúc xanh. Huân Y mang m ột chiếc dù bảy sắc che trên đỉnh đầu Như Ca, giúp nàng tránh khỏi hơi nóng của mặt trời; Điệp Y thì vừa phe phẩy một chiếc quạt lụa thêu hoa tạo ra gió mát, vừa giận dỗi nói:
- Tiểu thư, trời nóng như vậy, đáng ra nên ngồi kiệu mới phải, lỡ da người bị sạm thì phải làm sao! Như Ca ái ngạ i nhìn hai người phải bận rộn vì nàng, thở dài, sau đó ngừng lại. Nàng đoạt lấy chiếc dù, đoạt luôn cả phiến quạt, kéo lấy cánh tay của Huân Y và Điệp Y đến sát hai bên trái phải của mình. Cuối cùng, nàng che dù lên cho cả ba người, tay phải nhẹ nhàng phẩy quạt cho mọi người đủ mát.
Huân Y và Điệp Y giãy nảy muốn rời khỏi:
- Tiểu thư, thế này không được đâu! Như Ca kéo gấ p các nàng lại, cười vô tư bảo:
- Yên tâm đi, lúc này không có ai đâu, nếu lỡ làm sạm da của hai vị Điệp Y tỷ tỷ và Huân Y tỷ tỷ xinh đẹp, hiền thục nhất sơn trang, tội lỗi ta sẽ to lớn lắm.
Điệp Y hứ giọng:
-Thôi đi, người lại bỡn cợt chúng ta rồi, chúng ta nào xứng với hai từ “xinh đẹp”, “hiền thục” chứ.
Như Ca cười khanh khách: - Điệp Y tỷ tỷ không cần xấu hổ làm gì, biết rõ vô số người trên dưới sơn trang đều điên đảo vì vẻ đẹp của tỷ, lại còn muốn ta nói rõ ra như thế mới chịu hiểu ư? Cũng chỉ có Huân Y tỷ tỷ là thoải mái thôi, cùng Cơ sư huynh công khai tới lui, thiệt là tốt biết bao!
Huân Y lườm nàng một cái, cười nhạt:
- Sao lại đề cập đến ta nữa? Người đã xem sắc mặt của ta chưa?
Như Ca lè lưỡi, cười đáp:
- Ấy không dám, nếu lỡ chọc giận tỷ, Cơ sư huynh không dùng Liệt Địa chùy xắt mỏng ta mới lạ đó!
Điệp Y vội vàng gật đầu phụ họa:
- Phải đó, Cơ thiếu gia sẽ không để cho Huân Y chịu chút ủy khuất nào đâu.
“Cốp” một cái!
Như Ca thậm chí còn chưa kịp trông rõ Huân Y đã ra tay thế nào, trước trán Điệp Y đã u lên một cục, đau đến cô nàng phải kêu lên oai oái.
Huân Y mỉm cười nói:
-Đề tài chấm dứt ở đây nhé. Như Ca tán đồ ng, ngoảnh nhìn sang Điệp Y đang xoa xoa trán, không nói lời nào. Ở Huân Y đôi khi lại phát ra một thứ cảm giác, một loại khí thế không giận mà uy, vì thế lúc cô mới mười sáu tuổi đã trở thành tổng quản của đám thị nữ trong Liệt Hỏa sơn trang. Như Ca có lúc thầm lấy làm lạ, rằng Huân Y khiến nàng có cảm giác không giống như một người thị nữ tầm thường, nhưng rốt cuộc lạ ở đâu thì nàng lại không nói rõ được.
Trong lúc nàng ngẫm nghĩ, ánh mắt vô tình phóng đi thật xa.
Bởi tiết trời oi ả, mấy kẻ sai vặt và nha hoàn của Liệt Hỏa sơn trang phần lớn đều đã trở về phòng ngủ trưa cả.
Thế nhưng, tại ven bờ sông nhỏ.
Một người con gái nhỏ nhắn trong bộ áo vải đơn sơ đang gắng sức tẩy rửa một đống xiêm y chất cao như núi ở kề bên. Ngón tay tr ắng xinh của cô chật vật vung chiếc chày gỗ lên, lần lượt nện xuống y phục bẩn trên nền đá, mỗi một lần nện như thế tựa hồ phải dốc hết cả khí lực, cô gằn từng hơi thở mỏng manh, mồ hôi lấm tấm đẫm đầy trên vầng trán nhợt nhạt, trông cô yếu ớt kiệt sức hệt như một giọt sương đọng trên lá sen, lúc nào cũng có thể bốc hơi tan biến đi mất.
Như Ca nhìn người con gái yếu đuối đang khổ sở giặt quần áo dưới ánh trời chói chang kia, ánh mắt dần trở nên nghiêm nghị, lắng giọng hỏi:
-Đấy là Oánh Y phải không?
Điệp Y nhướng mắt nhìn thoáng qua rồi đáp:
- Vâng, là Oánh Y.
Oánh Y. Hai ch ữ khiến Như Ca phải khắc cốt ghi tâm.
Giây phút cô đến Liệt Hỏa sơn trang rồi, trong lòng của Chiến Phong cũng không còn một Liệt Như Ca mà y từng xem như trân bảo nữa, bao nhiêu tình cảm y có dường như đều trao cả cho vị nữ tử thanh nhã như hạt sương mảnh mai mang tên Oánh Y kia.
Lúc này.
Thân thể gầy yếu của Oánh y dường như không còn chịu nỗi sức nóng của mặt trời, nàng dùng tay lau trán, thở hào hển nhắm mắt lại.
Bộ xiêm y trên tảng đá lặng lẽ bị dòng nước cuốn trôi.
Sóng nước trên mặt sông lấp lóa.
- Ta nhớ Oánh Y chuyên hầu hạ Phong sư huynh, không phải làm những công việc nặng nhọc này mà?
Quạt lụa trên tay ngưng lại, cảm giác ngột ngạt chẹn cứng lấy lồng ngực Như Ca.
Điệp Y hừ lạnh:
- Cô ta làm cho người đau lòng, chúng ta phải khiến cô ta vất vả một phen!
Như Ca sửng sốt:
- Tỷ nói sao? Là vì… là vì ta nên hai người cố ý an bài cho cô ấy làm công việc phục dịch khó khăn này ư?
Thanh âm của nàng khẽ run rẩy:
- Các tỷ… sao lại hồ đồ thế chứ!
Điệp Y ngoảnh mặt đi, không nói lời nào.
Huân Y nhìn Như Ca đang tức giận đáp:
- Là chủ ý của ta. Nha đầu trong viện của Phong thiếu gia nhiều lắm nhưng số người giặt quần áo lại không đủ.
Như Ca siết chặt môi:
- Phong…
Huân Y cười bình thản:
- Phong thiếu gia vẫn chưa hỏi qua.
Ánh trời xuyên qua những phiến trúc mảnh mai, soi lên chiếc dù bảy sắc.
Như ca dưới bóng dù, nhìn Oánh Y đang giặt quần áo bên sông, đôi mày khẽ nhướng lên.
Mặt nước hắt ánh trời chói chang, lấp lánh lan xa, gập gờn lóe sáng, phản chiếu khiến người ta không thể hé mắt ra được.
Bộ xiêm y bị dòng nước cuốn đi ngày càng xa.
Oánh Y “ối” một tiếng, vội vã muốn đứng dậy, nhưng lại lảo đảo, đầu ong ong dữ dội, mắt thấy đã sắp chúi người xuống dòng sông.
- Cẩn thận!
Có người đỡ lấy cô.
- Ngồi xuống nghỉ một lát đã!
Giọng nói ấy trong trẻo dịu dàng, hệt như một cơn gió mát thổi qua tiết trời oi ả:
- Cô nhất định là sốt rồi. Oánh Y c ảm giác dường như có thứ gì đó che lên người cô, ánh mặt trời không còn chói mắt nữa, cô cũng có thể hô hấp thông thoáng hơn. Đợi đến khi cơn váng vất qua đi, cô mở mắt ra, trong lòng bỗng nhiên chấn động…
- Tiểu thư!
Dướ i bóng dù bảy sắc sáng lóa, Liệt Như Ca trong bộ y phục đỏ thắm đỡ lấy thân thể của cô. Khoảng cách cực gần, đôi mắt như ngọc lưu ly của nàng nhìn cô tràn đầy vẻ lo lắng và ân cần.
Oánh Y hoảng hốt lui về sau hành lễ:
- Nô tỳ Oánh Y tham kiến tiểu thư!
Như Ca mỉm cười yếu ớt, dời dù về phía Oánh Y, tiếp tục che cho cô, nhẹ giọng nói:
- Trời lúc này nóng lắm, cô nghỉ ngơi trước đi kẻo bệnh đấy.
Ở bên kia, Huân Y đã vớt được bộ xiêm y từ giữa sông lên, vắt ráo, chuyển đến tay Như Ca.
Như Ca không trả lại bộ xiêm y cho Oánh Y mà quan sát chiếc thùng lớn chất đầy đồ bẩn trên mặt đất kia, bảo:
- Mấy thứ này nặng lắm, để mình cô dọn sẽ mệt nhọc vô cùng, chúng ta tiện đường giúp cô mang trở về nhé?
Oánh Y kinh ngạc trố mắt nhìn nàng, đôi nhãn châu như khói nước vừa băn khoăn vừa ngờ vực.
Như Ca hé cười với cô, khom người rinh lấy chiếc thùng gỗ nặng trịch kia.
Oánh Y vội vàng lao đến giằng lại:
- Không, tiểu thư, không được đâu… Điệ p Y nhíu mày, cũng muốn đưa tay đỡ lấy chiếc thùng đồ bẩn từ tay tiểu thư. Trong mắt nàng, tiểu thư hệt như tiên nữ trên chín tầng trời, sao có thể đi làm cái việc ti tiện như vậy chứ?
Như Ca ôm chiếc thùng gỗ trở lại, không để ý đến hai người bọn họ nữa, vừa đi vừa cười nói:
- Cộng cả ba người các ngươi lại cũng không mạnh bằng ta, tranh giành cái gì chứ, nơi này không có người ngoài đâu. Trướ c kia nàng chỉ trông thấy Oánh Y từ xa, không ngờ cô ta lại là một người con gái đáng thương đến thế, nói vậy chính mình đúng là không bằng cô ta hay sao, một người con gái lại khiến cho kẻ khác phải xót xa như vậy! Trong lòng nàng có chút nhói buốt, vì thế cố đi thật nhanh, không để cho ba người kia trông thấy.
- Tiểu thư, ta xin người…
Oánh Y đuổi theo sau nàng, trong giọng nói thấp thoáng tiếng nức nở van cầu.
- … Trả y phục lại cho ta có được không…
Cô nài nỉ thống khổ như một đóa hoa lê chơ vơ.
Như Ca lấy làm ngạc nhiên, ngừng bước quay đầu lại nhìn Oánh Y:
- Ta chỉ muốn giúp cô…
Tại sao cô ta lại tỏ ra dáng vẻ như bị hiếp đáp thế chứ.
Nước mắt bi thương rơi rớt trên gương mặt Oánh Y, cô khóc không thành tiếng: - Ti ểu thư, ta biết vì chuyện Phong thiếu gia yêu ta nên người đối với ta có chút oán hận… Nhưng xin người đừng cướp lấy xiêm y của ta có được không… nếu không giặt chúng xong trước tối nay… ta sẽ bị đuổi ra ngoài đấy… Van xin người hãy buông tha cho ta… đừng đoạt lấy xiêm y của ta nữa…
Điệp Y kinh ngạc nói không ra lời, ngón tay run run chỉ vào Oánh Y:
-Ả tiện nhân nhà ngươi! Tiểu thư có lòng tốt…
Đáy mắt Huân Y rất nhanh lóe lên một tia tối tăm, liếc nhẹ về trảng rừng trúc phía sau.
Như Ca hệt như bị ai đó cắn phải, sắc mặt nhất thời tái nhợt, cõi lòng co lại thành một khối:
-Hóa ra, ta đang gây khó dễ cho cô ư?
Hai tay của nàng dần nới lỏng, chiếc thùng gỗ nặng nề từ trong lòng trượt xuống phía dưới. Nhưng vớ i Oánh Y thì chiếc thùng kia dường như là sinh mệnh của cô vậy. Cô phi thân nhảy đến muốn tiếp lấy, lực đạo xông tới của cô mãnh liệt như thế, suýt nữa khiến cho Như Ca phải ngã nhào.
Như Ca theo bản năng muốn đỡ lấy cô… Đúng vào thờ i khắc chạm vào cánh tay của Oánh Y, một cổ khí lưu như kiếm bỗng đâu đâm mạnh vào huyệt đạo của nàng, nàng không kịp phòng bị, cổ tay cứng đờ, nhưng vẫn kịp thời đẩy mạnh Oánh Y yếu ớt ra ngoài!
“Ùm!”
Cả người Oánh Y chìm vào ánh nước lấp loáng trên sông!
Bọt nước thật lớn bắn lên vấy ướt xiêm y cả ba người Như Ca!
Mọi thứ đều phát sinh hoàn toàn bất ngờ!
Như Ca thậm chí còn không hiểu đầu đuôi ra sao thì Oánh Y đã bị nàng “đẩy” xuống sông mất rồi.
Liền ngay sau đó…
Một bóng hình màu lam sẫm hệt như tia chớp lao mình vào giữa dòng sông!
Bóng hình ấy mới thân thuộc làm sao. Như Ca lặng yên đứng bên sông, trong khoảnh khắc, nàng dường hiểu rõ tất cả, toàn thân nàng như bị nhốt chặt vào một khối băng buốt giá.
Trong rừng trúc. T ừ hướng bóng hình màu lam sẫm kia lao đi, một cổ xe lăn gỗ cũng chầm chậm được đẩy ra. Ngọc Tự Hàn cả người vận áo xanh, giữa hàng mi có chút lo lắng, y trầm tĩnh nhìn về phía nàng.
Huyền Hoàng đang ở đằng sau y.
Cái oi bức của buổi trưa mùa hạ như muốn hấp chín người ta.
Oánh Y hôn mê nằm trên mặt đất, cả người ướt sũng, sắc mặt trắng nhợt, tràn đầy bọt nước.
Chiến Phong lần dò hơi thở của cô, ánh mắt khẽ nheo lại, sau đó y đứng dậy, lạnh lùng nhìn xoáy vào đôi môi trắng bệch của Như Ca.
Như Ca ưỡn ngực lên, nhìn lại y.
Không một lời thốt ra.
Điệp Y cấp bách giẫm giẫm chân:
- Phong thiếu gia, là Oánh Y tự mình rơi xuống, không liên quan đến tiểu thư!
“Chát!”
Không ai thấy Chiến Phong ra tay thế nào, chỉ thấy trên mặt Điệp Y bỗng hiện lên một dấu tay đỏ tươi, khóe môi cô ứa máu, ngã oạch ra đất hôn mê đi.
Huân y ngồi xoạc xuống, kê đầu của Điệp Y lên đùi mình, lau đi vết máu trên miệng cô.
Đôi đồng tử của Như Ca co rút thật nhanh, nàng trừng trừng nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Chiến Phong:
- Huynh dám đánh tỳ nữ của ta? Tay trái nàng si ết chặt, tiếng gió xé không rít lên, vụt về phía mặt Chiến Phong. Một chiêu này không theo bài bản nào, chỉ chất chứa cơn phẫn nộ ngập đầy mà đánh đến!
L ớp áo vải của Chiến Phong thấm đẫm nước, những giọt nước khiến nó quện chặt lên thân thể hoàn mỹ của y. Mắt thấy một quyền c