a nàng vung tới, y cũng không thèm né tránh, dường như đã sẵn sàng chờ đợi để nàng đánh.
Nắm tay vạch trời lao đến…
Bất chợt dừng lại!
Không phải Như Ca đột nhiên mềm lòng, mà là một nhành liễu xuân!
Một nhành liễu xuân mảnh mai và xanh tươi.
Nhành liễu cuốn giữ lấy nắm tay phẫn nộ của nàng, ngăn trở cơn ấm ức trào dâng.
Như Ca đương nhiên nhận ra đó chính là binh khí tùy thân của Ngọc Tự Hàn…
Roi mềm ba trượng - “Xuân Phong Lục Liễu” Ng ọc Tự Hàn trên cổ xe lăn chặn lấy một quyền của nàng đánh về phía Chiến Phong, lại hướng về nàng lắc lắc đầu. Y dùng đôi tròng mắt nói cho nàng biết, điều cần nhất lúc này chính là tỉnh táo, không được để cơn xúc động khiến cho tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.
Như Ca hít sâu một hơi.
Nàng nới lỏng nắm tay, nhìn thẳng vào ánh mắt u ám của Chiến Phong:
- Cô ấy không phải do ta đẩy xuống.
Chiến Phong cười lạnh:
- Thế, cô bảo là ai nào?
Nàng vội đáp:
- Có kẻ đánh trúng huyệt đạo của ta nên ta mới…
Chiến Phong dường như nghe đó làm trò cười:
-Đại tiểu thư của Liệt Hỏa sơn trang, một đôi Liệt Hỏa quyền được sư phụ chân truyền, lại dễ dàng bị kẻ khác đánh trúng huyệt đạo hay sao?
Như Ca miệng mồm há hốc, vừa giận vừa tức. Dù cho trong lòng nàng hi ểu rõ chuyện gì xảy ra đi nữa, nhưng có giải thích bao nhiêu thì cũng chỉ khiến cho danh tiếng của nàng thêm phần ngỗ ngược và xấu xa mà thôi. Nàng cố nuốt ngược cơn giận, ván này xem như nàng đã thua.
Nàng nhìn Chiến Phong, thấp giọng nói:
-Được, cho dù là ta đẩy xuống thì cũng chẳng can hệ tới tỳ nữ của ta, huynh đả thương nàng ấy thật là không có đạo lý mà.
Chiến Phong khom người ôm lấy Oánh Y còn đương hôn mê, lạnh lùng ném cho nàng một câu nói:
- Cô cũng đả thương người của ta, như thế không phải là rất công bình sao.
Nói xong, y kiên quyết bỏ đi, mái tóc bồng bềnh màu lam sẫm tán phát ra một thứ ánh sáng vô tình.
Nhìn bóng lưng của y. Cõi lòng Nh ư Ca dường đang xáo động dữ dội, ánh nắng chói chang thiêu đốt khiến nàng như muốn ngất lịm đi, nhưng vì bản tính quật cường, nàng không muốn tỏ ra bất cứ vẻ gì yếu đuối cả.
oOo
Bên ao sen.
Như Ca trầm tư nhìn xuống mặt hồ từ lâu đã trở nên hoang phế, suốt ba canh giờ vẫn không thốt một lời nào.
Ngọc Tự Hàn lặng yên ngồi trên cổ xe lăng bên cạnh nàng.
Đêm đã dần buông.
Ánh tịch dương biến mặt hồ trở thành một mảng đỏ lựng, Như Ca vẫn lặng lẽ xuất thần.
Dường như hai năm về trước, bao nhiêu cánh sen trong hồ này bỗng nhiên bị rút hết linh hồn chỉ trong một đêm, đã quên mất thế nào là khai trổ.
Nàng từng dùng đủ loại biện pháp, tìm đến rất nhiều thợ hoa, thế nhưng rốt cuộc vẫn không thể làm cho những đóa hoa sen trong hồ nở lại.
Khung cảnh những đóa sen cười đong đưa khắp hồ kia không cách nào phục hồi.
Giống như vị thiếu niên vào một sớm hôm nao trao gởi cho nàng những cánh sen hồng, cũng không bao giờ mỉm cười với nàng nữa.
Người thợ hoa bảo phải đem tất cả rễ sen nhổ đi, đem tất cả bùn đất đào lên, toàn bộ đổi mới hoàn toàn, thế thì miễn mai hoa sen mới nở trở lại.
Nhưng làm vậy phỏng có ích gì?
Nếu không phải loại hoa do chính tay y trồng cho nàng, nàng còn thiết tha chi nữa?
Năm nay, ngay cả lá sen cũng thiếu vắng.
Như Ca bất chợt không hiểu, bản thân mình kiên trì là vì điều gì?
Nếu như chỉ có mỗi mình nàng biết quý trọng.
Thế thì có phải buồn cười lắm không?
Nàng khẽ ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi Ngọc Tự Hàn một chuyện:
- Sự cố gắng của ta có cần thiết hay không?
Ngọc Tự Hàn nhìn nàng.
Sau phút trầm ngâm, y hỏi ngược lại:
- Nếu không cố gắng, sau này muội sẽ tiếc nuối chứ?
Sẽ tiếc nuối hay không?
Như Ca tự hỏi chính mình.
Sẽ đấy, nàng sẽ tiếc nuối đấy! Nàng s ẽ tiếc nuối vì sao lúc đầu không cố gắng, nếu cố gắng, kết quả có thể đã không như vậy. Loại cảm giác nuối tiếc này khiến cho nàng hiểu ra rằng bao nhiêu khả năng hạnh phúc đều sẽ từ trong khoảnh khắc trôi tuột đi.
Nàng lại hỏi:
-Đến khi nào ta mới biết, có cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng vô ích?
Ngọc Tự Hàn dịu dàng vuốt mái tóc nàng đáp:
- Đến lúc đó muội tự nhiên sẽ rõ. M ột mối tình khiến cho nàng dằn vặt, thống khổ. Nỗi đau ấy đã vượt qua khỏi tình yêu mà nàng dành cho y. Nàng biết, cho dù có cố gắng thế nào thì cũng chẳng còn ý nghĩa chi nữa.
Trong bóng chiều.
Như Ca tựa lên gối Ngọc Tự Hàn.
Nàng chầm chậm khép mắt lại.
Chỉ những khi được nép bên cạnh y thế này, nỗi đau trong lòng nàng mới có thể ngơi nghỉ.
Sao trời không giăng.
Vầng trăng không hiện.
Chỉ có ngọn gió đêm, vi vút từng cơn thổi vào sương phòng Như Ca.
Như Ca mang một chiếc khăn tay ấm áp nhẹ nhàng đắp lên vết thương trên gương mặt Điệp Y, lo lắng nhìn cô hỏi:
-Điệp Y tỷ tỷ, còn đau không?
Điệp Y giữ lấy khăn, mặt xụ xuống bảo:
- Trên mặt không đau…
Như Ca vừa định thở phào một hơi thì lại nghe cô tiếp:
- …Nhưng trong lòng thì rất đau!
Cô tức tối nhìn Như Ca đang cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy trong ngực có một luồng hơi nghèn nghẹn: - Ti ểu thư, người rốt cuộc còn muốn nhẫn nại đến bao giờ nữa đây? Trong mắt Phong thiếu gia chỉ có Oánh Y kia, có đáng cho người phải để tâm mãi hay không? Sự kiên trì của người, ngoại trừ việc khiến cho người thống khổ ra, còn đạt được điều gì nữa chứ?
Như Ca nghe đến ngơ ngẩn.
Huân Y vỗ vỗ lên bờ vai của Điệp Y bảo:
-Đừng nói nữa, trong lòng tiểu thư cũng không dễ chịu gì đâu. Điệp Y lườ m cô một cái, lại trừng mắt sang Như Ca:
- Ta không nói cũng được, nhưng tiểu thư người thì chừng nào mới tỉnh ra đây?! Loại nam nhân như thế, không cần thì cứ không cần cho xong, người dù có mang được trái tim hắn trở về, hắn cuối cùng cũng sẽ phản bội người mà thôi. Với lại, ta thấy người cũng không thể lôi kéo hắn về được đâu.
Như Ca cắn chặt môi.
Thời khắc này, nàng cảm thấy bản thân mình đã bắt đầu dao động. Nàng không có lý do gì để tin tưởng việc Chiến Phong phản bội nàng là có nỗi khổ bên trong, rằng y vẫn còn thương yêu nàng. Song, đôi mắt lạnh lẽo ngập tràn cừu hận của y, bóng dáng lúc ôm lấy Oánh Y dứt khoát ra đi của y, tất cả như đang xé nát tâm can của nàng, khiến cho nàng quặn thắt đến phát khóc.
Thời khắc này, nàng đột nhiên trở nên hoài nghi. Ch ẳng lẽ, việc nàng cho rằng Chiến Phong vẫn còn yêu nàng chỉ là một thứ ảo giác do sự không cam tâm của chính nàng mang lại hay sao? Nàng thật ra chỉ là một sinh vật buồn cười và đáng thương, sống khép kín trong thế giới ảo tưởng của mình, không dám đối mặt với thực tế.
Huân Y dịu dàng khuyên:
- Tiểu thư, mặc kệ Phong thiếu gia có còn yêu người nữa không. Hắn đối với tâm ý của người so ra vẫn chẳng quan trọng bằng bản thân hắn.
Như Ca nhìn cô, đợi cô tiếp tục.
Huân Y nở một nụ cười:
- Hắn không còn quý trọng niềm vui của người, ta không tin hắn lại không hiểu được nỗi khổ của người.
Chỉ sợ rằng, nỗi đau của nàng cũng chính là niềm khoái lạc của y.
Lời của cô thật tàn nhẫn.
Hệt như một hố băng đem nhốt kín Như Ca vào bên trong.
Chẳng biết qua bao lâu.
Có tiếng đàn truyền đền.
Ánh mắt của Như Ca từ song cửa hướng ra ngoài.
Chu đình trong đêm tối hiển hiện một vầng sáng trắng êm dịu.
Tuyết đang thong thả chơi đàn.
Vạt áo trắng của y theo gió khẽ bốc lên, tựa như một ánh trăng vằng vặc soi sáng bầu trời đêm.
Tiếng đàn trầm thấp và thư thả.
Từng chút, từng chút sưởi ấm Như Ca, mang nàng ra khỏi hố băng lạnh lẽo ấy.
Chẳng biết vô tình hay cố ý, Tuyết ngồi hướng về phía nàng, gương mặt hé nở một nụ cười tươi tắn, đáy mắt lóe lên một tia nhìn tinh nghịch.
oOo
Sẫm tối.
Trên con đường đá xanh băng xuyên rừng trúc, một vài kẻ thỉnh thoảng lại lướt ngang Liệt Hỏa sơn trang.
Ai cũng trông thấy một người con gái nhu nhược đang ở cạnh bờ sông giặt giũ y phục.
Khuôn mặt cô tái nhợt.
Bờ vai cô mỏng manh.
Thân thể yếu ớt đến độ có thể bị dòng nước cuốn trôi.
Chiếc thùng gỗ kề bên chất đầy trang phục bẩn.
Mồ hôi của cô tựa như những hạt sương, lấm tấm tuôn đầy hai bên thái dương, khiến cho những ai trông thấy đều phải xót xa mủi lòng.
Như Ca lặng lẽ bước đến phía sau cô, quan sát bóng lưng mảnh khảnh ấy. Tinh khi ết như giọt sương đọng trên lá sen, nhẹ nhàng trong trắng khiến người ta phải thương cảm Đây là loại nữ tử mà mọi nam nhân đều yêu thích hay sao? Nàng đột nhiên nhớ đến Hương Nhi tại Phẩm Hoa lầu.
Oánh Y ngoảnh đầu lại, nở một nụ cười với nàng:
- Tiểu thư.
Như Ca cũng mỉm cười đáp trả, ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ là chiếc thùng đựng y phục bẩn kia.
Tịch dương lấp lánh.
Sông nhỏ lao xao.
Như Ca nhìn gợn nước trong vắt nói: - Khinh công c ủa ta do chính phụ thân truyền thụ, tuy không đến mức thông thạo nhưng người bình thường thì tuyệt đối không nghe được tiếng bước chân của ta. Không ngờ rằng Oánh Y cô nương cũng biết võ công đấy.
Đôi tay đang tẩy rửa y phục của Oánh Y ngừng lại.
Hồi lâu sau, cô nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn trong sáng của Như Ca, mỉm cười đáp:
- Ta làm sao mà có võ công được chứ, là Phong thiếu gia thấy thân thể ta yếu ớt nên truyền cho ta một ít công phu đơn giản mà thôi.
Như Ca ngạc nhiên: - Ồ, công phu đơn giản thì có thể dùng khí thay kiếm chế trụ huyệt đạo của ta, khiến ta giúp cô diễn xuất một màn kịch tranh thủ sự thương hại của mọi người. Oánh Y cô nương quả là kỳ tài hiếm thấy, thật là đáng mừng. Nói vậy, những giọt mồ hôi trên trán kia của cô cũng là dùng công phu đơn giản ép ra rồi.
Đáy mắt của Oánh Y liên tục lóe lên những tia u tối.
Như Ca chằm chằm nhìn thẳng vào cô.
Cuối cùng.
Oánh Y bật cười:
-Không sai, ngươi thông minh hơn ta tưởng, tiếc thay ngươi vẫn chỉ là một kẻ thua cuộc.
Như Ca không nói gì.
Giọng nói của Oánh Y trầm trầm như sóng nước: - Ngươi là thiên kim tiểu thư cao vời, ta là nha hoàn hạ tiện thấp kém, có điều, ngươi thật ra cũng chỉ là một nữ nhân thất bại mà thôi, ngay cả vị nam nhân mình yêu mến cũng bị ta cướp mất. Bất kể là ta dùng thủ đoạn gì, chỉ cần ta có được điều ta muốn thì ta chính là kẻ chiến thắng.
Cô lại tiếp: - Cho dù ngươi có nói cho kẻ khác biết hôm ấy không phải là ngươi đẩy ta xuống nước, trừ Ngọc Tự Hàn ra, Liệt Hỏa sơn trang này mấy ai sẽ tin tưởng ngươi? Phong thiếu gia sớm đã không xem ngươi vào mắt, ta mới là nữ nhân của chàng, ngươi cùng lắm chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.
Mặt nước phản chiếu vẻ cười lạnh lùng của Oánh Y.
Bóng lưng yếu đuối của cô đã che khuất tầm mắt của mọi người, chỉ có Như Ca trầm tĩnh quan sát cô.
- Liệt Như Ca, ngươi đang hận ta lắm có phải không?
Thanh âm của Oánh Y bức ép như thể một thanh đao đâm thẳng về phía nàng: - Nói cho ngươi biết, ta cũng rất hận ngươi. Ngươi dựa vào đâu lại có thể trở thành cành vàng lá ngọc, được mọi người sủng ái ngoại trừ việc ngươi là con gái của Liệt Minh Kính chứ? Ngươi có điểm nào bì được với ta, tại sao hết thảy mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về ngươi? Vô luận là về dung mạo hay trí tuệ, ngươi vẫn còn kém ta rất xa.