Long Y Hoàng ngây người ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm vào bình phong, cung nữ đến quỳ gối bên cạnh nàng, hai tay đụng phải bộ phục sức mới toanh, nàng nhất thời hoàn hồn, nhìn lại trên người mình cũng dính máu, nếu để như vậy đi ra ngoài, khó tránh khỏi nghi ngờ.
Nàng đứng lên, cởi áo ngoài... May mắn chỉ dính vào áo ngoài, chỉ cần thay là được.
Long Y Hoàng mới vừa thay đổi y phục bên ngoài xong, lại thoáng nhìn cung nữ vừa mới đi vào bình phong đưa xiêm y cho Phượng Trữ Lan lại đang cầm xiêm y tơ tằm chưa đụng đến đi ra, nàng không nhịn được hỏi: "Sao thế?"
"Thái tử điện hạ dặn đổi lấy y phục màu đen, nô tỳ không dám chậm trễ." Cung nữ cong đầu gối về phía nàng, tự mình cầm y phục lui ra.
Y phục màu đen... Cũng khó trách.
Cung nữ quay trở lại rất nhanh, lại đưa y phục vào, Long Y Hoàng nghe rất rõ ràng âm thanh tay áo ma xát từ bên trong truyền ra, lại không hề nghe Phượng Trữ Lan than nhẹ bất cứ điều gì.
Bị thương nặng như thế, vậy mà hắn cũng có thể chịu được, một chút tiếng động cũng không có.
Chỉ chốc lát, Phượng Trữ Lan toàn thân trên dưới rực rỡ hẳn lên đi ra từ sau bình phong, xuất hiện trong tầm mắt Long Y Hoàng.
Toàn thân đen tuyền như mực, cổ áo y phục cả cổ tay áo đều được sợi tơ vàng phác họa những hoa văn mây bay tinh xảo phức tạp, lộ vẻ bí hiểm sâu sắc, dây lưng nạm ngọc màu vàng thắt quanh eo lưng gầy gầy của Phượng Trữ Lan sít sao, một chuỗi dây tua vàng tự do rũ xuống bên eo, nhẹ nhàng lay động, phân ra ba phần tinh mỹ đẹp đẽ quý giá và sáu phần nhẹ nhàng.
Long Y Hoàng ngẩn người, trong nhất thời không biết nên nói gì mới được.
Phượng Trữ Lan đi đến trước mặt nàng, hơi hơi cúi đầu, vươn tay sửa sang tay áo, trừ bỏ một thân toàn màu đen bề ngoài, bên trong là vài kiện y phục màu nhạt, hắn cúi đầu một chút, tóc dài cũng trượt theo, trên đầu tóc được buộc lại bởi kim quan [1] nạm hồng ngọc, hồng như máu.
[1] vật buộc tóc màu vàng kim
“Thế nào," ngẩng đầu, thấy Long Y Hoàng vẫn bất động nhìn mình chằm chằm, hắn không khỏi cười: "Thế này rất kỳ lạ sao?"
"Không kỳ lạ, chỉ là..." Long Y Hoàng vừa nắm lấy tay hắn, lật xem, nhìn thấy chỗ bị thương vừa rồi đã được băng vải, lúc này mới an tâm để xuống, khó chịu nói: "Phượng Trữ Lan, ngươi thật sự rất gầy... Mặc cả người toàn màu đen, có vẻ càng gầy hơn... Ai, vạn nhất gió thổi đi mất thì sao đây? Chẳng may ngươi bị gió thổi đi rồi thì nên làm gì ? Ta cũng không muốn tuổi trẻ đã thành quả phụ." Long Y Hoàng ngẩng đầu, trong đôi mắt yêu mị ánh sáng trong veo, có vẻ vô cùng ủy khuất: "Vả lại, nhất định người khác sẽ cho rằng ta lại khi dễ ngươi, nên ngươi mới gầy thế này..."
Khóe miệng Phượng Trữ Lan mang ý cười càng đậm hơn, năm ngón tay nhẹ nhàng nâng vạt áo đậm màu, càng thêm yếu ớt và tinh tế: "Sẽ không, nàng chuẩn bị tốt chưa?"
"Ừm." Long Y Hoàng gật gật đầu, quay đầu vừa thấy những cung nữ cũng đã thu thập xong hành trang đơn giản, nhao nhao đi ra ngoài.
"Đi thôi, đoán chừng bây giờ đoàn xe đã chuẩn bị đến, chúng ta đi sớm một chút, đừng để phụ hoàng và mẫu hậu lại chế nhạo," Hắn hạ mắt thở dài nói: "Hơn nữa, lúc nãy nàng vì muốn đi cùng với chúng ta, nhất định đã đắc tội phụ hoàng."
"Phụ hoàng quá quan tâm đến Ly Uyên, cho nên đây là điểm yếu của hắn, ta chỉ lợi dụng toàn bộ những thứ nắm trong tay thật tốt để kích động hắn, đương nhiên có thể đạt được hiệu quả ta muốn," Long Y Hoàng cúi đầu, giọng nói bồng bềnh như mây, hơi lảng tránh, cũng không thấy rõ vẻ mặt lắm: "Hơn nữa, ta chỉ là nói cho hắn biết sự thật thôi, dù sao sớm hay muộn hắn sẽ biết, làm sao có thể bị cho là tội?"
"Ừ... Có điều, đừng nghĩ đến những điều đó nữa, khó có dịp xuất cung một lần, không ngờ là quân doanh, ta dẫn nàng đi nhìn xem." Phượng Trữ Lan mỉm cười nói.
"Ừm." Long Y Hoàng ngẩng đầu, cố gắng nhếch môi mỉm cười, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.
"Thích ứng trong mọi tình cảnh, dù sao thứ nàng không thiếu nhất chính là lá gan, huống chi, sau này còn có ta bên cạnh." Phượng Trữ Lan tiếp tục cười, trong phút chốc bỗng nhiên ngón tay Long Y Hoàng lại giật giật.
Đúng... Rất quen tai, là ai, cũng đã từng nói qua câu này.
Vành mắt Long Y Hoàng hơi ẩm ướt, nhưng nàng vẫn luôn phối hợp cười.
Phượng Trữ Lan hơi an tâm chút chút, dắt tay nàng đi ra ngoài.
Một lúc sau, đột nhiên hắn nghe thấy giọng Long Y Hoàng u oán mà kiên định dị thường truyền đến từ phía sau: "Vẫn không được, Phượng Trữ Lan, chờ sau khi chuyện này kết thúc, nhiệm vụ quan trọng nhất của ta là sẽ cho ngươi ăn đến mập mập béo béo, nếu lại tiếp tục gầy đi nữa, ngộ nhỡ vào ngày nào đó gió khá to, khẳng định nó sẽ thổi ngươi bay đi..."
Khóe miệng Phượng Trữ Lan hóa đá tại chỗ, vô thức hắn nắm chặt tay Long Y Hoàng, một mặt bước nhanh hơn.
Trước đại môn hoàng cung, đã có một đoàn người và quân đội chuẩn bị chỉnh tề chờ lệnh xuất phát, phô trương như thế, khí thế như thế, phô trương lãng phí như thế... Không cần nói, dù sao tất cả hoàng thất đều thích khoe khoang những thứ mình có.
Chính giữa đội ngũ, một chiếc xe ngựa hấp dẫn chú ý của Phượng Trữ Lan, Long Y Hoàng cũng ngây ngẩn cả người, khung gỗ của chiếc xe ngựa kia bị sơn thành màu tím đỏ thẫm, trên thân xe được khảm hoàng kim ngân quang chói mắt, màn lụa vàng được buông xuống trước cửa xe, trên đó thêu cửu phượng đang múa, bốn góc của xe ngựa treo chuỗi trân châu tua vàng, còn trên trần xe kia là một con phượng hoàng vàng kim óng đang giương cánh muốn bay... Tại sao, nhìn lại quen mắt đến thế?
Khóe miệng Long Y Hoàng run rẩy, bỗng có dự cảm bất hảo.
Từ trên xe ngựa lóng lánh ánh sáng kia chợt một cung nữ đi xuống, đến trước mặt Long Y Hoàng, quỳ gối cúi người: "Thái tử phi nương nương, mời." Nàng ta đưa tay ra hiệu, thể hiện thái độ muốn Long Y Hoàng lên xe.
"Không cần..." Long Y Hoàng lui bước, gắt gao nắm chặt tay Phượng Trữ Lan: "Ta không đi, ta muốn cưỡi ngựa cùng Thái tử."
"Lại cứng đầu," Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng trừng mắt với nàng: "Nàng như thế này làm sao có thể cưỡi ngựa? Không nghĩ cho đứa bé sao?"
"Nhưng mà, chẳng qua..." Long Y Hoàng run rẩy vươn tay, chỉ chỉ xe ngựa: "Đó, trong xe ngựa này..."
"Không có gì, người sẽ không làm gì nàng..." Phượng Trữ Lan hơi cưng chìu nhìn nàng, ôn nhu nói: "Đi thôi, hơn nữa lộ trình chỉ có nửa ngày thôi, sẽ đến nơi rất nhanh."
Long Y Hoàng miễn cưỡng gật gật đầu, nghiêng mắt thấy thị vệ dắt ngựa đi đến, còn nữa đã lâu nàng không thấy Ô Nhiên, không nhịn được hỏi: "Phượng Trữ Lan, ngươi cưỡi ngựa? Vậy ngươi..."
Nàng còn chưa nói hết lời, lập tức bị cái gì chặn lại, Long Y Hoàng cả kinh, chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, mà trên môi có xúc cảm ôn nhuận lạnh lẽo đánh úp lại...
Này, này này này này này! Đó là cái gì!
Trong nháy mắt đại não của nàng chết lặng, cứ như vậy? Cứ như vậy? Thừa dịp nàng không phòng bị cứ như vậy mà khinh bạc nàng!
Phượng Trữ Lan hơi hơi mở mắt, nhìn biểu tình Long Y Hoàng đã hóa đá, lúc này mới chậm rãi dời môi mình khỏi môi nàng, thuận đường ở bên tai nàng khe khẽ nói một câu: "Không thể nói toạc ra, chuyện ta bị thương, tuyệt đối không thể để cho người khác biết."
Sắc mặt Long Y Hoàng lập tức trở nên xanh mét, nàng âm thầm hung hăng nhéo vào lưng Phượng Trữ Lan một cái, cả giận nói: "Muốn ngăn ta nói dám dùng biện pháp tiểu nhân như thế này? Đồ lưu manh!"
Phượng Trữ Lan kêu lên một tiếng đau đớn, khẽ mím môi cười cười, đẩy nàng về phía xe ngựa ở hướng xa xa: "Được rồi được rồi, ta sợ nàng rồi còn không được sao? Mau đi lên đi, lát nữa đoàn xe phải lên đường."
Long Y Hoàng hừ nhẹ một tiếng, bước lên bậc thang, đi vào xe ngựa lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trừ bỏ nhìn nhìn cặp mắt đen đen bóng bóng của Phượng Trữ Lan đang phát ra tinh quang, còn thuận tiện ngắm về phía đôi phu thê Duệ vương.
Lòng của nàng trầm xuống, đột nhiên cảm giác rất khó hiểu...
Vừa rồi cảnh nàng và Phượng Trữ Lan thân mật ái muội, nhất định hắn đều đã thấy được.
Từ từ thở dài, cung nữ bên cạnh đã nhấc màn lụa giúp nàng, nàng cúi người, liền đi vào.
Bên trong nơi nơi là ánh sáng sáng ngời, nàng nhìn người đang ngồi ở chính giữa, một người toàn thân cẩm bào, đi vào ngồi bên cạnh bà ta, lại hơi cúi thấp đầu, thấp giọng nói: "Thỉnh an mẫu hậu."
"Ừm,” Trong giọng nói của Hoàng hậu lộ ra ý cười vui vẻ, tuy một màn màu vàng kim này làm nàng không nhìn rõ vẻ mặt của Hoàng hậu, nhưng từ trong giọng nói không khó nghe kia thì xem ra tâm tình Hoàng hậu rất tốt: "Y Hoàng, lại đây, Thái tử đâu?"
"Thái tử đã chuẩn bị tốt..." Long Y Hoàng cảm giác hai tay mình bị nắm, khóc không ra nước mắt, Hoàng hậu này, tại sao mỗi lần đều thích trình diễn tiết mục thâm tình thế này chứ: "Mẫu hậu, ngài tại sao cũng muốn đi? Chẳng lẽ không xử lý việc ở hậu cung sao?"
"Ngươi đã có biện pháp thuyết phục Hoàng thượng," Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, nói: "Vậy Bổn cung đương nhiên cũng có biện pháp của Bổn cung."
"Nguyên lai là vậy..." Long Y Hoàng cười đáp, trong lòng cảm thấy Hoàng thượng rất đáng thương...
"Về phần chuyện ở hậu cung sao? Tạm thời giao cho Hoa quý phi xử lý, dù sao ả không phải vẫn luôn muốn như thế sao? Để cho ả mê mẩn mấy ngày đi... Y Hoàng, đứa bé cũng được sáu tháng rồi chứ?" Hoàng hậu mặt không đổi sắc giữa hai loại đề tài thì giọng điệu thay đổi tự nhiên.
"Vâng..."
"Ừ, vẫn luôn bình an là tốt rồi, là tốt rồi..." Hoàng hậu cười.
Một lát sau, đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, xa xa có giọng nói truyền đến phân phó khởi hành, sau đó xe ngựa động một cái, chậm rãi đi về phía trước.
Long Y Hoàng thẳng thẳng lưng, nhịn không được vén bức màn nhìn ra phía ngoài, ngoại trừ hai bên đường là Ngự lâm quân canh giữ hai bên, nàng và xe ngựa của hoàng cung ra thì phía sau cũng có một xe ngựa tương đối nhỏ, Vân Phượng Loan hẳn là ở trong đó. Lại nhìn về phía trước, một biển người ngựa, vó ngựa vung lên bụi đất bay lên làm mờ nhạt tầm mắt.
Quay đầu về, Long Y Hoàng đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, Hoàng hậu nhìn nàng vài lần, còn nói thêm: "Y Hoàng, con có biết ở cuộc thi văn, thành tích của Thái tử ra sao không?"
"Y Hoàng không biết." Long Y Hoàng hàm hồ ứng phó.
"Nổi bật, dĩ nhiên cũng không thể hình dung, lúc này, biểu hiện của nó quả thật là rất xuất chúng ưu việt, mà trong triều đình và dân gian chỉ có thể cùng nó đối kháng, cũng chỉ có một người duy nhất." Hoàng hậu cười nói: "Không biết lúc này thi võ sẽ ra sao, nhưng Bổn cung tin tưởng nó, cũng tin tưởng con, vẫn duy trì như thế, phần thi cuối cùng do Hoàng thượng đích thân kiểm tra cũng không thành vấn đề."
"Vâng..." Long Y Hoàng hơi hơi quay đầu đi, nói: "Thái tử vốn dĩ thông tuệ, có điều đây chỉ là phát huy bình thường."
"Y Hoàng, vậy con..."
"Mẫu hậu," Long Y Hoàng lưu loát dứt khoát cắt lời Hoàng hậu muốn nói, hơi hơi cong khóe miệng, thuận tay cầm ly trà trên bàn, đảo nước trà trong chén, rồi mới lên tiếng: "Y Hoàng khát."
Hoàng hậu không nói, nhìn Long Y Hoàng từ từ uống xong, cả người dựa về phía sau, cuối cùng giả bộ như xác chết, mặc cho ai ở bên tai nàng hô trời gọi đất nàng cũng không để ý.
Hành trình đi nửa ngày, bất tri bất giác đã trôi qua, ngay lúc