Bốn bề thọ địch Phượng Ly Uyên ôm Long Y Hoàng quay về hướng tẩm cung mình, nhẹ nhàng đặt nàng trên giường, sau đó lập tức phân phó cung nữ nhanh chóng đi tìm thái y lại đây, còn mình lại ôm nàng thật chặc, cầm lấy cổ tay nàng, không ngừng vận công liên tục truyền chân khí cho nàng để bảo vệ thai nhi đang có nguy cơ gặp nguy hiểm.
Tin Long Y Hoàng té xỉu rất nhanh đã truyền khắp trong cung, đồng thời thái y vội vàng đuổi tới, hoàng hậu, hoàng đế, Oanh Nhi cùng Nhan phi không cam lòng muốn đến rồi cả Phượng Trữ Lan người có liên can lại bị hoàng hậu tha tới, chỉ một thoáng cũng đã đuổi tới tẩm cung Phượng Ly Uyên .
Tiến vào phòng, mọi người tức khắc bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ - Phượng Ly Uyên đang ôm Long Y Hoàng đầy ái muội, mỗi người đều mang tâm tư phức tạp nổi lên trong đôi mắt, nhưng cũng không cách nào che dấu sự thật.
Nếu nói vì Long Y Hoàng té xỉu, có thể lý giải được dưới tình thế cấp bách Phượng Ly Uyên trước ôm nàng về tẩm cung mình vì phát hiện gần đó, nàng cần chân khí để bảo trụ thai nhi Phượng Ly Uyên vận khí truyền cho nàng cũng có thể lý giải, nhưng ... Giờ phút này, biểu hiện bên ngoài Phượng Ly Uyên rất lo lắng cùng dau lòng, còn cả tư thế ôm thật chặc cả người nàng mắt nặng nề ảm đạm, thật sự không hề khó để nhìn ra hai người này có quan hệ... thật là làm người khác không thể không loạn tưởng.
Phượng Ly Uyên vừa nhìn thấy thái y bên cạnh lưỡng lự không dám đi vào, thái y có phải không muốn bước đến, phiền toái trong lòng đột nhiên bùng nổ, quát: "Không thấy Thái tử phi có xảy ra chuyện sao! Nhanh lên lại đây!"
Thái y vội vàng đi qua, chạm vào cổ tay Long Y Hoàng, dò xét rõ ràng mạch tượng rồi cung kính nói: "Duệ vương, tình hình thai nhi trước mắt đã không có gì bất ổn, có thể không cần ngài tiếp tục hao tổn chân khí nữa, chuyện còn lại có thể giao cho thần, nhất định đảm bảo Thái tử phi cùng hoàng tôn không xả ra chuyện."
"Nhớ rõ, lời mình đảm bảo!" Phượng Ly Uyên đều khẩn trương hơn so với bất cứ kẻ nào, sau một hồi mới buông tay, đem cả người Long Y Hoàng đặt nhẹ nhàng trên giường, lạnh lùng nói: "Nếu bất cứ ai đển xảy ra sai lầm, ta lập tức lấy đầu của kẻ đó!"
“Vâng... Nhưng mà, xin Hoàng Thượng, hoàng hậu, Thái tử cùng Vương gia trước tiên nên đi ra ngoài, thần phải giúp Thái tử phi ổn mạch giữ thai." Thái y nói tiếp.
"Chúng ta đi ra ngoài trước đi, không nên quấy rầy thái y trị liệu cho Y Hoàng." Hoàng đế nói, hoàng hậu vội vàng nhìn Phượng Ly Uyên, gật gật đầu phụ họa, hai vị chúa thượng đều ra lệnh như vậy, còn có ai dám lưu lại? Trừ thái y và vài người hầu ra những người khác không có quan hệ dần dần lui ra.
Phượng Trữ Lan là người cuối cùng rời khỏi, trước khi đi hắn nhìn thoáng qua Long Y Hoàng đang nằm trên giường, lại liếc mắt nhìn một người càng giống trượng phu của Long Y Hoàng hơn so với hắn - Phượng Ly Uyên, đôi mắt vốn dĩ bình tĩnh không gợn sóng thoáng chốc cuồn cuộn, tâm tình của hắn hỗn loạn, sâu không đáy, không thể phân biệt.
Phượng Trữ Lan một bước vừa ra khỏi phòng, cửa phòng lập tức bị đóng lại, sau đó chỉ vì thái y cần lấy một ít đồ dùng nên mới cho người đi ra ngoài vài lần, tiếp theo lại không thấy cửa mở ra nữa.
Hoàng đế đột nhiên lôi kéo Phượng Ly Uyên đến một bên nói chuyện, hoàng hậu âm thầm đứng lặng tại chỗ trầm tư, còn Oanh Nhi sắc mặt có chút khó coi, Nhan phi vỗ vỗ bả vai của nàng, cũng gọi nàng đến bên cạnh, không biết nói cái gì đó, Phượng Trữ Lan nhìn thần thái khác nhau của mọi người tâm tư phức tạp , chính mình cũng bắt đầu suy tư, mắt phượng nửa nhắm, trong mắt mông lung không rõ cũng như tâm tư của hắn, làm người khác không thể không suy xét.
"Nhìn thấy ngươi và Thái tử phi ở chung hòa hợp, cảm tình phát triển, đương nhiên trẫm cảm thấy vui mừng... Bất quá, phải chăng có hơi thái quá chút, thật sự khó tránh khỏi làm người khác suy nghĩ miên man, Ly Uyên, nếu ngươi cảm thấy bên cạnh mình nữ nhân không đủ, trước khi công chúa Đại Khả được gả đến đây ngươi cũng nên có vài tiểu thiếp, hành động hôm nay , khó có thể ngăn cản miệng lưỡi của người khác, sau này sợ là trong sạch của ngươi và Thái tử phi đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, về sau \các ngươi không cần phải gần gũi như vậy!" Hoàng đế mang theo tức giận, thiếu chút nữa sẽ mắng Phượng Ly Uyên: "Hơn nữa, chỗ của Thái tử phi còn có Thái tử, ngươi chỉ là người ngoài, không nên biểu hiện vội vàng lo lắng như vậy, còn nữa, hiện tại Thái tử phi đang mang thai, nếu người không biết chuyện, còn tưởng rằng các ngươi có quan hệ bất chính!"
"Phụ hoàng, nhi thần muốn nói một chuyện với ngài, về việc cầu hôn thỉnh phụ hoàng hủy bỏ, nhi thần quyết không cưới gả!" Phượng Ly Uyên không nhìn hoàng đế tức giận trả lời, kiên định nói.
"Câm miệng! Hiện tại đã xảy ra chuyện này, ngươi nên nhanh chóng cử hành đại hôn mới là tốt, hủy bỏ cái gì? Dù sao không cho phép!" Hoàng đế càng sinh khí.
"Nhưng, phụ hoàng..." Phượng Ly Uyên muốn phản bác, mà hoàng đế cũng không quan tâm.
"Không chuẩn chính là không chuẩn! Chờ đến đại hôn đi, việc hôm nay tuyệt đối không thể lại phát sinh nữa!"
Dù sao cũng nói, kỳ thật hai người này ở ngay góc cung điện nói chuyện, lão hoàng đế vẻ mặt nổi giận đùng đùng, xem ra thật sự là vì lo lắng cho Phượng Ly Uyên thôi, cũng chỉ vì yêu thương mà thôi, chỉ sợ hắn bị người khác nói ra nói vào rồi bôi nhọ danh dự hắn mà thôi.
Phượng Trữ Lan dựa vào tường ở vị trí cách hai người nọ một góc, vô tư, vựa vặn nghe lời hai người nói rõ ràng từng câu chữ một, sau đó hắn lại xoay người, đi trở về cửa phòng, nơi cửa, mọi người vẫn đứng chờ đợi như cũ.
Hoàng hậu vẫn duy trì tư thế cũ, ngón tay ẩm ướt nhẹ nhàng lướt qua cằm, giống như đang trầm tư, đôi mắt đen đậm đầy suy tính.
Nhan phi và Oanh Nhi ở bên ngoài hoa viên nói chuyện, không biết Nhan phi nói những gì, sắc mặt Oanh Nhi càng xanh mét, nếu nhìn kỹ mắt sẽ thấy khói đặc toát ra từ đỉnh đầu, nhưng lại không thể phản bác, rõ ràng đang đuối lý.
Phượng Trữ Lan khóe miệng hơi cong làm cho bất kể ai cũng không thể nhận ra được độ cong đó có ý nghĩa gì, dứt khoát nghiêng nghiêng người, dựa vào cây cột bên cạnh, cầm lấy ngọc bội bên thắt lưng thưởng thức, rõ ràng là dáng vẻ khẩn trương vạn phần, rồi lại là bộ dáng cực lực ẩn nhẫn chờ đợi .
Lão ma ma bên người Hoàng hậu đi đến bên tai nàng, thấp giọng nói: "Dường như Duệ vương và Thái tử phi tình cảm không phải là nhỏ, có phải nên nhanh chóng chặt đứt hay không, để tránh rắc rối, phá hủy đại sự của nương nương ."
"Không cần, như vậy rất tốt." Hoàng hậu phất tay với ma ma nói: "Cảm tình tốt như vậy đúng là chuyện tốt nha, người một nhà vốn nên quan tâm như thế không phải sao? Vả lại... Cảm tình càng tốt, nếu như sau này lợi dụng, còn có thể tiết kiệm không ít sức lực, nói không chừng đây chính là huyệt tử của hắn... tử huyệt duy nhất, không nên bởi vì một chút chuyện nhỏ về danh tiết mà đem tử huyệt này phá hủy, hủy đi kế hoạch của Bổn cung."
“Đúng vậy, nương nương anh minh, là nô tỳ ngu dốt ." Ma ma cười một tiếng, thối lui sang một bên.
Phượng Trữ Lan ngẩng đầu nhìn trời, con ngươi đột nhiên thâm thúy đến nỗi không cách nào làm cho người ta đọc được ý nghĩ bên trong đó.
Thái y cuối cùng cũng đi ra, như là cùng lúc, hoàng đế và Phượng Ly Uyên hai người họ sắc mặt đều khó coi giống nhau từ bên cạnh đi ra.
Hiện tại việc quan trọng nhất vẫn là tình hình của Long Y Hoàng .
Thái y đầu tiên là hành lễ, sau đó điềm tĩnh nói: "Thái tử phi nương nương chỉ là bị kinh hoảng, nên thai khí bất ổn, may mắn có Duệ vương kịp thời vận chân khí ổn định thai, hiện tại thai nhi và người mẹ đều đã bình an, Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương có thể an tâm ."
"Thái y, ngươi đã lập công lớn, trẫm sẽ có thưởng cho ngươi, vậy hiện giờ tình trạng của Thái tử phi ra sao?" Hoàng Thượng buông lỏng, tâm tình bị hỏng cũng được bù đắp không ít, hắn nói với thái y đầy vui vẻ.
"Đa tạ Hoàng Thượng." Thái y đáp: "Chuyện này chẳng qua chỉ là trọng trách của thần."
" Hiện tại Bổn cung vô cùng lo lắng cho thân thể của Thái tử phi, hiện giờ có thể vào xem hay không?" Hoàng hậu hỏi tiếp.
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi nương nương đã có dấu hiệu sắp tỉnh, chẳng qua hiện tại thân thể yếu ớt, cần tĩnh dưỡng không nên bị quấy rầy, ngài vẫn nên..." Thái y một năm một mười bẩm báo rõ ràng, vẻ mặt thịnh nộ của Phượng Ly Uyên cũng dần dần nhu hòa, hắn chỉ muốn vào nhìn Long Y Hoàng, chỉ là nghe thấy thái y nói như thế, lại nhớ đến cuộc nói chuyện vừa rồi với hoàng đế, mới dừng lại cước bộ.
Oanh Nhi lẫn Nhan phi cũng xúm lại đây, nghe tin Thái tử phi và thai nhi không gặp bất trắc, vẻ mặt hai người thay đổi rất khó coi.
Phượng Trữ Lan ra vẻ thần sắc vội vàng, từ bên cạnh đi đến trước mặt thái y, hấp tấp nói một câu, sau đó vừa đẩy thái y rồi trực tiếp đi vào phòng, bước đi thong thả đến bên giường: "Thế thì, ta đây là trượng phu, dù sao cũng nên đi vào nhìn thê tử cùng hài nhi chứ."
Thái y vốn muốn nói Long Y Hoàng không nên bị quấy rầy, nhưng Phượng Trữ Lan lại nhân lúc trước khi thái y mở miệng đi về phía giường, rất nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Long Y Hoàng, bộ dáng vô cùng quan tâm đúng là một trượng phu tốt mẫu mực, hắn nhìn Long Y Hoàng hơi hơi nhíu nhíu mày, sẽ mở mắt, lập tức quan tâm vô tận đầy ôn nhu nói: "Cuối cùng cũng tỉnh, Y Hoàng, nàng thật sự đã làm hại ta rất lo lắng."
Long Y Hoàng vừa mở mắt ra liền thấy Phượng Trữ Lan, vết nhăn giữa mày càng rõ rệt, cổ họng đột nhiên rất khô khan, làm nàng tạm thời không thể nói ra tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Phượng Trữ Lan, dường như không tiếng động muốn tra hỏi hắn, đến tột cùng ngươi muốn làm gì?
"Ta biết, nàng hiện tại một chút rất muốn biết tình hình hài nhi thế nào, đúng không?" Phượng Trữ Lan ôn nhu dùng đầu ngón tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán nàng, nhẹ nhàng đưa tay nàng đến môi đặt ở đấy một nụ hôn, nói: "Thái y nói, không có việc gì, hôm nay ta thật sự là sơ sẩy lớn, thế nhưng lại để cho một mình nàng ... Ta cho dù là bận đến cỡ nào, cũng nên ở bên cạnh nàng, như vậy nàng sẽ không lại xảy ra chuyện gì ... Ta cũng bị nàng hù chết, hiện tại không có việc gì là tốt rồi, hảo hảo nghỉ ngơi, ta tuyệt đối sẽ không lại rời khỏi nàng nữa đâu."
Hành động của hắn đối với Long Y Hoàng, người ngoài cửa đều nhìn thấy, từng lời nói cũng như nửa chữ đều không bỏ qua, vẻ mặt mọi người lại bắt đầu khác thường... Nhất là Phượng Ly Uyên, vẻ mặt rất vất vả mới dịu đi lại bắt đầu ngưng trọng, vẫn không nhúc nhích nhìn Phượng Trữ Lan .
"Trước đây đều bởi vì chúng ta không hề quen biết nhau, đột nhiên kết thành phu thê ta mới có cảm giác khó chịu, mới có thể lạnh lùng bỏ rơi nàng... Nhưng mà sau này sẽ không , ta sẽ hảo hảo cùng nàng đợi con chúng ta, Y Hoàng... Trải qua chuyện hôm nay, ta mới phát hiện, kỳ thật ta đối với nàng cũng sớm đã không thể tự kềm chế, chỉ là ta vẫn tự lừa mình dối người mà thôi... Hiện tại ta đã giải thích với nàng, nàng sẽ chấp nhận ta sao? Nàng nhất định sẽ tha thứ cho ta, đúng không?" Phượng Trữ Lan cười rộ lên: "Ta vẫn biết mà... Y Hoàng lòng dạ của nàng sẽ không hẹp hòi như vậy, hơn nữa, sau này ta nhất đ