sắc cũng như thế... Những nơi khác, một chút bệnh trạng cũng không có.
Long Y Hoàng đè vào mạch hắn, bình thường, giống mê man bất tỉnh.
Long Y Hoàng lại mang tới ngân châm, cắm vài chỗ trên cánh tay, nhưng không phải huyệt vị... Những thái y bên cạnh quan sát cũng không hiểu ra sao, thế nhưng, cảnh tượng làm người ta kinh ngạc rất nhanh xuất hiện —— dấu vết màu đen, giống như một con rắn nhỏ, theo vị trí mạch máu chậm rãi hiện ra trên cánh tay Phượng Ly Uyên! Một đường uốn lượn mà lên, rất nhanh thì đi khắp cánh tay, nối thẳng trong cơ thể!
Hoàng Thượng đi tới, thấy điều kỳ dị này đều không khỏi cả kinh! Kỳ thật, không chỉ có là hắn bị dọa, chỉ cần là người nhìn thấy cánh tay Phượng Ly Uyên, đều bị đường cong màu đen này dọa sợ... thật là độc kỳ quái a!
Thời điểm mọi người ở đây còn đang kinh ngạc, Long Y Hoàng lại biểu hiện ra ý cười thả lỏng: "Hoàn hảo... Còn tưởng rằng là kỳ độc gì, nguyên lai chỉ là ‘ Ám lân ’! Loại độc chất này cũng dám lấy ra khoe khoang!" Nàng trừng liếc mắt một thái y bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối : "Quả nhiên là phế vật! Trừ bỏ tổn thất nhỏ, độc ấy cũng giải không được!"
"Y Hoàng, ngươi biết độc này? Như vậy giải dược..." Hoàng Thượng tựa hồ đã thấy được hy vọng, kinh hỉ nói.
“Đúng vậy, phụ hoàng, hiện tại xin cho phép nhi thần rời đi, nhi thần tức khắc đi phối giải dược!" Long Y Hoàng nói, nhìn thấy Hoàng đế vội vàng gật đầu, không để ý thương thế, lập tức chạy trở về.
Long Y Hoàng trở lại lều trại, lập tức lục tung khắp nơi, Phượng Trữ Lan nhìn hành động kỳ quái của nàng , trầm tĩnh mở miệng: "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Đoản kiếm! Phượng Trữ Lan , ngươi có đoản kiếm không?" Vậy mà Long Y Hoàng tạm thời quên đi cừu hận đối với Phượng Trữ Lan, tựa như hỏi một hảo bằng hữu: "Không có đoản kiếm, vậy thì đồ vật sắc bén cũng được!"
Phượng Trữ Lan ngây người một lát, chậm rì từ bên người xuất ra một đoản kiếm, đến trước mặt nàng đưa cho nàng: "Ngươi muốn làm gì?"
Long Y Hoàng rút đoản kiếm từ trong vỏ ra, thử thử nhận xét độ sắc bén, rất vừa lòng: "Vậy, bình sứ trống có không ?"
Phượng Trữ Lan lắc đầu, Long Y Hoàng cho hắn một cái xem thường, nhìn nhìn nơi nơi, sau đó nắm lấy bình sứ thái y chuẩn bị bột thuốc cho mình, đem bột ở bên trong đổ ra hết, sau đó thả vào trong chậu rửa mặt lấy nước rửa sạch, vẫy ráo, đặt ở mặt bàn, tiếp đó, nàng bất đắc dĩ nhìn tay phải của mình đau đến không thể lộn xộn, dùng răng cắn đuôi kiếm, không chút do dự đem cổ tay hướng về phía đoản kiếm cắt đi... Phượng Trữ Lan nhanh nhẹn đoạt lấy đoản kiếm, giọng điệu tăng lên mấy độ: "Long Y Hoàng, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
"Có dịp ta sẽ giải thích với ngươi! Nhưng lúc này Phượng Ly Uyên không thể chờ! Nếu chậm trễ một chút linh đan diệu dược cũng không thể cứu!" Long Y Hoàng quýnh lên, đưa tay về hướng đoản kiếm giật lấy, Phượng Trữ Lan lại càng giấu đoản kiếm ra sau lưng hơn.
Hắn có chút tức giận, không hề thấy chán mà lặp lại câu trước đó đã nói: "Thiếu chút nữa hắn lấy mạng của ngươi, vậy mà ngươi còn cắt vỡ cổ tay để cứu hắn?"
"Nếu là giải dược thì cũng có! Nhưng thời gian phải luyện chế rất dài! Hơn nữa dược liệu cũng rất khác thường! Hiện tại là phương pháp nhanh nhất ! Ngươi nhanh lên đưa cho ta!" Long Y Hoàng nổi trận lôi đình, nhưng Phượng Trữ Lan vẫn kiên quyết không đưa đoản kiếm cho nàng, nàng càng nóng nảy: "Phượng Trữ Lan ! Ta không được lãnh huyết như ngươi! Ta không muốn nhìn thấy hắn chết! Cho dù hắn làm ta bị thương, thì đó là ý muốn của hắn, ta muốn cứu hắn, đây là ý muốn của ta! Đều mặc kệ những điều phiền phức ! Hơn nữa, quan trọng là, ta sẽ không hận hắn... Nếu không phải bởi vì ta, hắn cũng sẽ không..."
Phượng Trữ Lan nhìn nàng, nháy mắt hơi thất thần, Long Y Hoàng vươn tay qua, nhưng không có đoạt lấy đoản kiểm, mà là thuận tiện cắt vỡ cổ tay mình, Phượng Trữ Lan đột nhiên cả kinh: "Ngươi..."
Thấy có giọt máu bắt đầu từ làn da được cắt chảy ra, Long Y Hoàng nhanh chóng duỗi cổ tay đến miệng bình, một giọt máu từng giọt rơi vào trong bình.
Long Y Hoàng đưa cổ tay cong hơn nữa, tranh thủ mở rộng miệng vết thương, không cho máu ngưng kết nhanh như vậy... Khi máu trong bình sứ đã được một nửa, miệng vết thương của Long Y Hoàng bắt đầu ngưng kết.
Nàng thu tay, cầm lấy nút lọ đóng chặt bình sứ lại, cầm lấy bình chạy ra ngoài.
Động tác của Phượng Trữ Lan so với nàng lại nhanh hơn, đột nhiên chế trụ cổ tay nàng, sau đó đem vải trắng quấn lên một vòng, xử lý đơn giản trên miệng vết thương mới.
"A... Phượng Trữ Lan, ngươi thật sự là một trượng phu tốt, bất quá đáng tiếc, tâm của ngươi không ở trên người của ta... Tâm của ta, cũng sẽ không vì ngươi mà dừng lại." Long Y Hoàng cười thu tay: "Ta không phải không hiểu được từ báo ân người, những thương tích ngươi đã gây ra cho ta, ta sẽ báo thù, nhưng ngươi giúp ta, ta sẽ cảm tạ... Cám ơn, nhưng hiện tại ta phải đi ."
Long Y Hoàng nắm chặt cái chai, không muốn chậm trễ thời gian dù chỉ một giây, gắng hết sức chạy ra ngoài.