i chỗ rất lâu, không thấy bên trong có động tĩnh gì, cơn tức càng ngày càng mạnh, buộc lòng bước về phía thùng tắm.
Ngâm người trong nước ấm, xua tan cái lạnh do ướt mưa, đúng là dễ chịu rất nhiều, thế nhưng… Long Y Hoàng vẫn cảm giác trong người rất khó ở!
Cách đây không lâu Phượng Trữ Lan còn nói chúng ta đừng lạnh nhạt thế này, giờ nhìn thử đi, là ai hờ hững ai?
Vì dỗi, Long Y Hoàng cố ý ngâm mình rất lâu, cố tình cho Phượng Trữ Lan rất nhiều cơ hội nhưng hắn đặc biệt nhẫn nại, ngoại trừ kêu cung nữ đi vào giục nàng rất nhiều lần, bản thân kiên quyết không bước qua bình phong cách thùng tắm một bước.
Mắt thấy làn da do ngâm mình quá lâu cũng nhăn nheo, Long Y Hoàng mới đứng dậy, lau chùi qua loa, áo choàng tơ ấm áp khoát lên, mang theo oán khí bước ra ngoài.
Phượng Trữ Lan đã lên giường từ sớm, tựa vào giường nhìn nàng cười, tóc đen môi đỏ, nhất là nụ cười quá mức câu hồn…
Cung nữ ngoan ngoãn lui ra, Phượng Trữ Lan đứng lên kéo Long Y Hoàng vào giường, nhấc chăn bao lấy nàng, cười bảo: “Khuya rồi, ngủ thôi, đừng để bị cảm lạnh.” Nói xong, còn dùng tay nóng hổi chạm nhẹ vào trán nàng.
Sắc mặt Long Y Hoàng tái nhợt dọa người, Phượng Trữ Lan hành động càng đứng đắn trong lòng nàng càng hoảng, cuối cùng nàng vẫn cố kiềm chế, mãi cho đến khi Phượng Trữ Lan ôm nàng nằm xuống cũng không có hành động thêm gì, phịch một tiếng, oán niệm bùng phát.
Long Y Hoàng đẩy tay Phượng Trữ Lan ra, ngồi dậy, cúi đầu nhìn hắn: “Có phải chàng chán ta đúng không?”
"Sao thế chứ?" Phượng Trữ Lan cười nhíu mày.
"Không đúng sao? Trước đây chàng không có như thế này!” Long Y Hoàng kích động: “Nếu ta làm gì sai, chúng ta cứ thẳng thắn nói, không nhất thiết phải chiến tranh lạnh thế này!”
"Chiến tranh lạnh?" Phượng Trữ Lan ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì.
Nhất thời Long Y Hoàng thấy xấu hổ và giận dữ: “Vậy vừa rồi chàng có ý gì! Không thích ta thì nói thẳng ra là được, đừng quanh co lòng vòng không thích thì đừng làm, ta không tiếp nổi!”
"Sao lại tức giận?” Phượng Trữ Lan cũng ngồi lên, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng chăm chú, lặng lẽ giơ tay muốn nắm lấy tay nàng, lại bị nàng giật ra.
"Không ngủ! Ta đi xem Kỳ Hàn." Long Y Hoàng phát bực, xoay người ra vẻ muốn xuống giường, nàng cũng không biết mình bị gì nữa, tâm tình khó hiểu phát bực dữ thế này.
Chưa kịp đặt chân xuống đất, eo đã bị ôm lấy, cánh tay Phượng Trữ Lan rắn rỏi ôm chặt eo nàng, không cho nàng đi: “Kỳ Hàn đã ngủ rồi.”
"Ta ở bên cạnh nhìn nó là được rồi.” Long Y Hoàng tức giận nói.
Rề rà hồi lâu, đột nhiên Phượng Trữ Lan ngộ ra, hiểu được vì sao Long Y Hoàng lại giận dỗi, ngẫm lại cũng do mình sơ ý, bất giác cười, ghé sát vào tai nàng, giả vờ ái muội: “Y Hoàng, ta chịu đựng thế này cũng là vì nàng.”
"Phải không?" Long Y Hoàng cười lạnh.
"Ừm,” Phượng Trữ Lan gật đầu, đặt tay lên bụng nàng khẽ vuốt, cách lớp áo mỏng độ ấm truyền đến, cười hạnh phúc: “Vì con gái của chúng ta, nên nhẫn, nhất định phải nhẫn nhịn.”
"Con gái gì?" Long Y Hoàng khó hiểu.
"Nàng có thai.” Phượng Trữ Lan thành thành thật thật dính vào lưng Long Y Hoàng, mỗi chữ nói ra là cắn lỗ tai nàng từng cái: “Hôm nay, thái y nói đã hơn một tháng.”
"Có, có thai." Long Y Hoàng mơ màng, ngẫm lại mình cũng không biết bản thân có thai còn chạy đi làm chuyện nguy hiểm… Nghĩ lại mà sợ!
"Ừm, cho nên, chúng ta phải tiết chế một chút, không thể càn rỡ giống như trước nữa… Y Hoàng, nàng còn giận nữa không?” Phượng Trữ Lan khẽ hỏi.
Mặt Long Y Hoàng nóng ran, nàng đâu còn giận nữa chứ, nghĩ tới trong bụng mình có một sinh mệnh đang dần trưởng thành, tâm trạng quả thật… Nàng vẫn muốn có một đứa con gái, giờ cuối cùng cũng đã thành sự thật!
"Còn giận không?" Phượng Trữ Lan kiên trì hỏi.
"Không... Không giận." Long Y Hoàng lúng túng lắc đầu, cúi đầu, tay đặt lên bụng mình vuốt ve.
Bụng vẫn bằng phẳng, nhưng dường như nàng có thể cảm nhận được dấu hiệu của sinh linh bé nhỏ trong người, dấu hiệu rất mạnh, cùng nhịp đập với nàng.
Tối hôm ấy, vẫn bình yên như nước, nhưng cảm giác hạnh phúc ấm áp này vẫn nồng cháy mãnh liệt.
Vài ngày trôi qua, dựa theo quy củ, với tư cách là hoàng trừ, Phượng Trữ Lan đăng cơ, chính thức nắm quyền thiên hạ.
Ngày đăng cơ, trong ngoài hoàng cung cực kỳ náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, hoàng cung càng được tráng trí đầy khí phách, toàn bộ nguyên lão đại thân, sứ giả các nước, hoàng thân quý tộc đều dồn dập ùa về tham dự, thật là hùng vĩ biết bao.
Long Y Hoàng cực kỳ bất mãn với nghi thức đăng cơ này, Phượng Trữ Lan vì lo lắng cho tình trạng cơ thể hiện giờ của nàng buộc lòng phải bỏ bớt vài quá trình phiền phức, cố gắng giản lược đến mức có thể.
Ngay từ bước đầu của nghi thức Long Y Hoàng đã bị vây trong tình trạng chết lặng, toàn thân gấm đỏ ngọc vàng, mũ phượng hà phi, tình huống so với khi nàng vừa gả tới đây chỉ hơn chứ không kém, bất quá có thay đổi sợ là chỉ có mũ phượng trên đầu, so với lúc đó không biết phải nặng gấp mấy lần nữa.
Sánh vai bên nhau cho đến nghi thức cuối cùng, sau khi hoàn thành nghi thức tế thiên, hai người lại phải về triều nhận chúc phúc từ các quan lại.
Phượng Trữ Lan thay long bào hoàng kim oai phong lẫm liệt, vóc dáng cao ngất tuấn tú, kim quan buộc tóc tua vàng rũ xuống, giữa hoa lệ mang theo nho nhã cùng khí phách, kim quan duy trì vẻ nghiêm túc của hắn, Long Y Hoàng vẫn dễ dàng bắt được ý cười từ trong đôi mắt của hắn.
Sau nghi thức đăng cơ là phong hậu, được cung nữ hai bên nâng Long Y Hoàng bước từng bước đến gần Phượng Trữ Lan, giương mắt nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy ý cười trong mắt hắn.
Ấm áp đó làm Long Y Hoàng không nén nổi ngẩn ngơ, tựa như thời gian quay ngược lại ngày trước, nhớ tới thời điểm mình và hắn thành thân.
Nếu, khi đó hắn cũng mang đến ấm áp này, có phải hết thảy mọi thứ sẽ đơn giản rất nhiều đúng không?
Nhận lấy sắc phong, Phượng Trữ Lan tự mình đi nâng Long Y Hoàng đang quỳ đứng dậy, vẫn dắt tay nàng đi về phía long ỷ, hai người cùng ngồi xuống.
Thoáng chốc, trong ngoài triều đình hoan hô ầm ĩ, các đại thần đồng loạt quỳ xuống hành lễ, tiếng hô vang vọng khắp hoàng cung.
Giữa âm thanh vang vọng, Long Y Hoàng không một tiếng động, chỉ biết là Phượng Trữ Lan nắm tay mình rất chặt rất chặt, cả đời cũng sẽ không buông ra, bản thân rất an tâm.
Tiếp đó, Phượng Trữ Lan đứng lên khỏi long ỷ, Long Y Hoàng cũng đứng lên theo hắn, hai người cùng đì ra ngoài điện, nhìn thấy biển người khắp chốn nẻo đường, tâm trạng áp lực nhiều ngày qua cũng nhẹ bớt, cuối cùng Phượng Trữ Lan vung tay lên: “Miễn lễ.”
Lại là một trận tung hô vạn tuế, Long Y Hoàng rụt cổ, âm thanh này chận động rung chuyển cả đất trời làm lỗ tai nàng ong ong.
"Y Hoàng, chúng ta đều không có biện pháp quay đầu lại.” Phượng Trữ Lan khẽ nói.
"Ta biết, cho nên dù ở đâu, ta đều ở cùng chàng.” Long Y Hoàng cười cười, ngẩng đầu, kiêu ngạo.
Phượng Trữ Lan hiểu ý cười, mười ngón tay hai người đan xen, sống chết không rời.
Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão.
...
Ba ngày sau, Long Diệp Vũ muốn khởi hành về nước.
Long Y Hoàng nói chuyện với hắn rất lâu, mới đầu Long Diệp Vũ đề nghị muốn dẫn Long Y Hoàng cùng về, dáng vẻ như muốn khiêu khích Phượng Trữ Lan, còn mang theo tự tin không rõ, kết quả Long Y Hoàng chỉ cúi đầu thẹn thùng lên tiếng: “Ca ca, muội sợ là không thể về cùng huynh.”
Long Diệp Vũ kinh hãi: "Không phải đã nói được rồi? Muội muốn nuốt lời!"
"Không phải cái đó..." Long Y Hoàng cúi đầu, vẫn xoắn tay áo.
Phượng Trữ Lan cười rạng rỡ, kéo Long Y Hoàng vào ngực, nói rất có lỗi với Long Diệp Vũ: “Ca ca, Y Hoàng giờ đang mang thai, không thích hợp bôn ba đường dài, sợ là trong khoảng thời gian này, không thể về cùng huynh.”
Long Y Hoàng lén nhìn Long Diệp Vũ suýt sái quai hàm.
Cuối cùng, Long Diệp Vũ tức giận mà nói rằng: "Nếu không phải muội xin ta giúp đỡ, ta mới không trở về!"
Vì thế Long Y Hoàng nhanh chóng nịnh bợ: "Đúng đúng đúng, ca ca là tốt nhất, dù bận rộn cũng giúp muội không kể công?"
"Hừ!" Long Diệp Vũ tức giận quay đầu đi.
"Ca ca, huynh nhất định phải đưa hắn đến nơi an toàn được không? Giúp muội chiếu cố hắn, muội chỉ có thể làm cho hắn chuyện cuối cùng này thôi." Long Y Hoàng nói.
"Ừ, haizz, bất quá phải nhớ kỹ sau này phải tới thăm ca ca, biết chưa? Nếu thằng oắt này dám ức hiếp muội, muội lập tức nói cho ta biết, dù chân trời góc bể ta cũng không bỏ qua cho hắn.”
"Ca ca, hắn sẽ không khi dễ muội." Long Y Hoàng cười nói.
Long Diệp Vũ vẫn không yên lòng, một ngày trước khi đi đặc biệt gọi Phượng Trữ Lan ra hậu viện nói chuyện rất lâu, sau đó gạt nước mắt lưu luyến không rời tạm biệt Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng lén lút đưa cho hắn một cái bình nhỏ: “Ca, ba ngày cho hắn ăn một viên, đến biên cảnh là đủ.”
Long Diệp Vũ nhận lấy, ước lượng, hơi nặng: “Muội đối với hắn vẫn để tâm vậy à!”
"Sau này sẽ không, Kỳ Hàn, Trữ Lan đều ở bên cạnh muội, hắn vừa đi, muội sẽ không còn chuyện gì phải để ý nữa.” Long Y Hoàng nhún vai, thờ ơ đáp.
"Ai... Điều ta rất không an tâm cũng chỉ có muội." Long Diệp Vũ thở dài, lắc đầu.
Long Y Hoàng cười mà không đáp, bầu trời xanh thẳm, áng mây lửng lờ trôi, thanh thản nhẹ nhàng.
Thời điểm Long Diệp Vũ rời đi vô thanh vô tức, hành động đặc biệt cấp tốc, tranh thủ từng giây từng phút.
Vừa mới qua một đêm, sau khi cùng Long Y Hoàng tạm biệt thì sáng hôm sau đã không thấy bóng dáng.
Biến mất cùng hắn còn có thứ trong phòng xác, xác Phượng Ly Uyên.
Sau này phòng xác vô tình xảy ra hỏa hoạn, toàn bộ vật phẩm đều bị cháy sạch, lại càng không có ai nguyện ý nhắc tới xác Phượng Ly Uyên đã từng được đặt ở đấy.
Tất cả, dường như chưa từng phát sinh, dường như, chưa từng có một người tên Phượng Ly Uyên.
Cuộc sống lại bắt đầu khôi phục bình thường, chẳng qua, ngày lễ hàng năm, Minh Yên đều đúng giờ đến bái phỏng, đồng thời còn dâng lên một phần lễ vật, dưới danh nghĩa của Mộ Dung Xá Nguyệt.
Long Y Hoàng cười nhận lấy, nhân tiện hỏi Mộ Dung Xá Nguyệt hiện giờ ra sao? Phải chăng vẫn mạnh khỏe.
Minh Yên cười, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu, mọi thứ hắn đều tốt.
Long Y Hoàng sẽ không biết, trong những ngày còn lại của mình, Mộ Dung Xá Nguyệt cả ngày cả ngày chỉ giam mình trong phòng, lật xem hoàng lịch, cẩn thận tính toán ngày lễ mỗi năm, thậm chí ngay cả sinh nhật của Kỳ Hàn cũng không bỏ qua, sau đó cẩn thận viết ra mỗi phong thư cho năm năm sau, chuẩn bị kỹ càng quà tết của năm năm, đặc biệt nhờ Minh Yên giúp hắn truyền thư cùng quà cho nàng.
Mộ Dung Xá Nguyệt không muốn Long Y Hoàng biết hắn đã không còn trên nhân thế, hắn chỉ muốn trong trí nhớ của Long Y Hoàng, mình mãi mãi còn sống.
Mà phần quà cuối cùng hắn chuẩn bị, chính là một thiệp cưới đỏ mạ vàng, trên đó viết ngày cưới của hắn, còn có tin hắn sắp thành thân.
Minh Yên mở thiệp cưới xem qua, câu cuối cùng trong thiệp cưới có ý muốn nói hắn nếu đã thành gia lập thất, sẽ không thể tiếp tục thư từ với Long Y Hoàng, thiệp cưới này sẽ là phong thư cuối cùng… Sau n