không nhìn hắn, quay đầu nhìn Long Y Hoàng: "Nàng có biện pháp, đúng không."
"Ta không rõ ngươi đang nói gì, cái gì có biện pháp.” Cảm thấy y phục đang bị nắm chặt, cúi đầu nhìn thì thấy Kỳ Hàn đang trong lòng nắm chặt vạt áo mình, Long Y Hoàng nhẹ nhàng gỡ tay nó ra, không ngẩng đầu.
"Bệnh của Nguyên Khải..." Phượng Ly Uyên thở dồn dập, lời nói cũng rất khẩn trương: “Nàng có cách đúng không!”
"Ta cũng không phải đại phu, sao có thể chữa bệnh?” Long Y Hoàng cười khổ, ngẩng đầu ánh mắt kiên định nhìn Phượng Ly Uyên, không dao động: “Ngay cả thái y cũng đều nói bó tay, ta càng lực bất tòng tâm, dù ta hiểu rõ Nguyên Khải không có lỗi lầm gì.”
"Nàng chắc chắn có cách! Y Hoàng, nàng am hiểu nhất dụng độc không phải sao!” Hai tay Phượng Ly Uyên đặt trên bàn, lực đạo rất mạnh, ngón tay như muốn xuyên qua bàn.
"Dụng độc cùng học y hoàn toàn là hai việc khác nhau, y thuật tốt cũng không nhất định hiểu độc, độc thuật tốt, càng không nhất định sẽ giỏi y, ta chính là người sau.” Long Y Hoàng bình tĩnh như thường, lạnh lùng đáp: “Ta nghe Trọng Cẩn nói, ngươi đã đang tìm thần y khắp nơi, chẳng lẽ ngươi không biết tìm bọn họ càng có ích hơn tìm ta sao?”
"Tìm không được, Y Hoàng, ta chỉ có thể tới tìm nàng… Ta xin nàng, nàng cứu nó được không, Y Hoàng?” Phượng Ly Uyên thì thào, trong mắt hiện lên đau đớn.
"Ta nói không biết chính là không biết, ta đi cũng vô dụng.” Long Y Hoàng ngoảnh đầu đi.
"Y Hoàng!" Phượng Ly Uyên hét.
"Ngươi hét cũng vô dụng, ta chỉ dụng độc không trị bệnh đậu mùa.” Long Y Hoàng cũng hơi phát cáu, trong lời nói mang theo vài phần cứng rắn.
Phượng Ly Uyên lui về phía sau hai bước, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp rối rắm nhìn Long Y Hoàng, xoay người bỏ chạy ra ngoài.
"Y Hoàng, sợ hắn gặp chuyện không may sao." Phượng Trữ Lan thở dài lắc đầu, nhìn Phượng Ly Uyên chạy không còn thấy bóng dáng, cầm đũa tiếp tục gắp thức ăn cho Long Y Hoàng.
"Mặc kệ hắn, dù sao trong lòng hắn chỉ có con của hắn," Long Y Hoàng tức giận đầy khó chịu: "Tìm một người thích dùng độc trị bệnh đậu mùa cho con trai mình?”
"Có lẽ hắn quả thật đã đến đường cùng mới đến tìm nàng.” Phượng Trữ Lan dịu dàng cười.
"Tìm ta càng vô dụng, ta không học y." Long Y Hoàng lắc đầu, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Trữ Lan, ngày thi đã chọn rồi sao?"
Phượng Trữ Lan cười gật đầu: "Là ngày mốt."
Long Y Hoàng cả kinh: "Thời gian rất gấp! Chàng có chuẩn bị chu đáo chưa?”
"Yên tâm, dĩ nhiên đã chuẩn bị tốt, nhưng nhìn tình huống hiện giờ của Phượng Ly Uyên, sợ là không thể phát huy hết sức.” Phượng Trữ Lan lặng lẽ nắm tay Long Y Hoàng, vẫn ấm áp như xưa.
"Điều này có thể oán ai? Dù sao... Cơ hội giống vậy, với hắn mà nói cũng không có lần thứ hai, đây phải xem quyết định của hắn, không ai có thể giúp hắn… Ai, không nói đến đề tài áp lực này nữa, ăn đi ăn đi, ta đói bụng.” Long Y Hoàng cầm đũa, đôi mắt Kỳ Hàn lóe sáng, thình lình dựa vào ưu thế khoảng cách, đứng lên trong lòng Long Y Hoàng, đầu vừa vặn lộ ra khỏi bàn.
Món ngon trên bàn đầy hương vị màu sắc, nó nhìn mà ánh mắt phát sáng, y y a a chỉ vào những món ăn, sau đó dùng ánh mắt nai vàng nhìn Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng nhìn nhìn con, rồi nhìn nhìn món ăn con chỉ... Đều là món mặn, thằng nhóc này, ánh mắt không tệ mà!
Vì thế Long Y Hoàng cười sờ sờ đầu con: "Kỳ Hàn ngoan, giờ răng Kỳ Hàn còn chưa mọc hết, nên không thể ăn."
Phượng Kỳ Hàn lập tức không cười nổi, mắt long lanh nước, nhăn mũi, đột nhiên khóc lớn, còn cố tình chui vào người Long Y Hoàng chùi nước mắt nước mũi vào y phục của nàng, rất yêu sạch sẽ, khóc cũng phải khóc có thể diện!
Phượng Trữ Lan cười cười, đi qua muốn ôm Kỳ Hàn, nhưng Kỳ Hàn nắm chặt lấy y phục Long Y Hoàng không chịu buông tay, khóc càng dữ dội hơn.
Tối hôm đó, dù Kỳ Hàn dùng hết tính khí của tiểu thiếu gia ra cũng không có hiệu quả, Long Y Hoàng mảy may không lay động, ngược lại nhóc khóc đã rồi mệt, bất tri bất giác ngủ say trong lòng mẹ.
Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan nhìn nhau cười, sau đó ôm nó về phòng.
Thời gian nháy mắt trôi qua, vô tri vô giác đã trôi qua hai ngày, cuối cùng thi đấu sắp bắt đầu, thay đổi cả vận mệnh quốc gia.
Khi đó, trong ngoài hoàng cung đều khẩn trương, triều đình dân chúng đều sẵn sàng, Long Y Hoàng cũng có chút kích động, mất ngủ hai ngày, nói dài dòng với Phượng Trữ Lan đủ điều, Phượng Trữ Lan thân là đương sự lại có vẻ rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng, nửa canh giờ trước khi thi đấu chuẩn bị bắt đầu, trong hoàng cung không có thấy bóng dáng Phượng Ly Uyên.
Làm các đại thần viện nguyên lão đã chuẩn bị đầy đủ than thở một trận, nói là đã đến giờ mà Phượng Ly Uyên không có tới, coi như bỏ cuộc.
Song, ngày thi đấu đầu tiên kết thúc, Phượng Ly Uyên cũng không có xuất hiện trong cung.
Hắn là đối thủ duy nhất có năng lực cạnh tranh với Phượng Trữ Lan, hắn vắng mặt, thắng bại đã rõ.
Cuối cùng chạng vạng ngày kia, mới có người mang tin tức tiến cung, giải thích lý do Phượng Ly Uyên vắng mặt.
Phượng Nguyên Khải chết non, chưa đầy một tuổi không chịu nổi bệnh đầu mùa nên phát sốt, chống đỡ không được một ngày thì đi tìm mẹ.
Phượng Ly Uyên ôm thi thể nhỏ bé đó cả ngày, khóc đến mất tiếng.