vào ánh mắt đầy kinh hoàng của hắn, nhích người từ từ nói: “Ta không vi phạm lời hứa, ta không hề động đến nàng ta, tất cả đều là nàng ta gieo gió gặt bão.”
Môi Phượng Ly Uyên mấp máy, muốn nói gì nhưng cũng không thốt nên lời, Long Y Hoàng bước về phía hắn: “Ngày mai hành hình.”
Phượng Ly Uyên siết tay thành nắm đấm, ánh mắt hơi mơ hồ, Long Y Hoàng đứng bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn hắn: “Mà bức màn giữa ta và ngươi cũng nên chuẩn bị kết thúc.”
Minh Yên vẫn đứng đấy nhìn, chợt cảm thấy giữa hai người lại cách nhau bởi vực sâu vạn trượng, làm thế nào cũng không vượt qua được khe rãnh.
Long Y Hoàng nói xong bước đi, không lưu lại chút cảm tình, Phượng Ly Uyên vội vàng xoay người muốn bắt lấy tay nàng, nhưng túm lấy khoảng không.
Thậm chí, đầu ngón tay hắn còn tiếp xúc với làn không khí còn lưu lại hơi ấm của Long Y Hoàng, nhưng mà người…đã đi xa rồi.
Minh Yên nhếch môi, cũng từ từ bước đến trước mặt Phượng Ly Uyên đang mất mác, hơi chắp tay: “Cáo từ, hẹn gặp lại.”
Phượng Ly Uyên thu tay về, nhìn lòng bàn tay, năm ngón tay từ từ cong lại, Minh Yên đang muốn rời khỏi đó, thình lình hắn lên tiếng: “Minh Yên!”
Minh Yên dừng bước, vạt áo đen từ từ rũ xuống, hắn lạnh lùng: “Chuyện gì.”
"Mộ Dung... Thật đã chết rồi sao?" Phượng Ly Uyên nắm chặt tay, khớp xương như muốn nứt ra, mặt trắng bệch bi ai, hắn từ từ mở mắt ra, sâu trong đôi mắt ẩn náy tia sắc bén.
"Chết trước mặt ngươi, còn có thể giả bộ?" Minh Yên thản nhiên nói.
"Là ai giết hắn?" Phượng Ly Uyên hỏi.
"Vấn đề này, không ai rõ hơn ngài không phải sao?” Minh Yên chợt cười rất quỷ dị: “Chẳng lẽ không phải ngài sao? Duệ vương gia.”
"Ta cái gì cũng không biết! Còn cả Tử Tuyển vì sao lại nói với ta những lời đó!" Phượng Ly Uyên vứt nắm đấm xuống: “Nếu thật là ta giết Mộ Dung, vậy vì sao bây giờ ngươi không giết ta! Ngươi hẳn nên giết ta báo thù mới đúng!"
"Ta đã từng là thuộc hạ của ngài, niệm tình xưa, ta không động thủ, hơn nữa mục đích hôm nay ta đến chỉ vì muốn chỉ ra Vương phi của ngài cấu kết với Lâm Nguyệt mưu hại Thái tử phi, chuyện đã xong, cáo từ.” Khẩu khí Minh Yên hơi gấp rút, vội vàng nhảy lên, phút chốc không thấy bóng dáng.
Khinh công của hắn không tồi, Phượng Ly Uyên biết rõ.
Cuối cùng, Phượng Ly Uyên đấm mạnh vào ván gỗ, mang theo phẫn hận, mà Vân Phượng Loan, hắn nên đối mặt thế nào?
Phượng Ly Uyên ép mình phải tỉnh táo, đứng ở cửa đại lao rất lâu mới nhích người đi vào.
Từng bước từng bước đi xuống bậc thang, tâm tình hắn càng thêm nặng nề.
Hắn ấp ủ rất nhiều may mắn về Vân Phượng Loan, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, dù không phải yêu, nhưng cũng không chán ghét, giờ còn có Nguyên Khải…
Lúc trước đã biết một chút manh mối, Phượng Ly Uyên không muốn nghĩ thêm nhiều, vì Nguyên Khải, hắn không muốn, vì mẹ ruột Nguyên Khải, hắn cũng không muốn… Nhưng, hắn cũng không tiếp nhận hiện thực Long Y Hoàng chết.
Hắn yêu Long Y Hoàng, rất yêu rất yêu, nhưng loại yêu đó…. Đã chia cho nhiều người lắm.
Hoàng thất vô tình, mẫu thân khi bị giam ở Bình Tâm điện đã từng nói lời đầy ý nghĩa sâu sắc với hắn, trong hoàng thất, mọi người đều vị quyền thế địa vị, đều luyện bản thân mình thành kẻ lãnh huyết vô tình, hoàng đế, còn có mẫu thân của Phượng Trữ Lan là một thí dụ rõ ràng trước mặt, bà không hy vọng con trai mình cũng trở thành người như vậy, vì thế từ nhỏ đã dạy hắn, sau này đối xử với người bên cạnh đều phải đối xử tốt.
Hắn đối người bên cạnh quả thật rất tốt, cũng tổn thương người đối xử tốt với hắn.
Hắn dám nói mình quả thực rất yêu Long Y Hoàng, yêu khác với những kẻ khác, nhưng… Nhưng hắn không làm được, không thể vì nàng mà thương tổn tới người bên cạnh mình, chính bởi vì quá yêu, cho nên không an tâm, khi nàng còn ở bên cạnh Phượng Trữ Lan một ngày, bản thân hắn cũng không dám tin nàng một lần.
Đi vào địa lao, Trọng Cẩn đang thu nhẫn cùng thư, cảm thấy có người đi tới, vội ngẩng đầu: "Vương gia..."
"Vừa mới cho người dẫn vào phòng giam." Trọng Cẩn chần chờ một hồi, vẫn thành thật đáp.
"Ta đi gặp nàng." Phượng Ly Uyên gật gật đầu, xoay người đi ra, giống như Quỷ Hồn vô thanh vô tức.
"Đại nhân, để hắn đi gặp... Phạm nhân không có chuyện gì chứ?" Có một tên ngục tốt phụng sự giúp việc, giúp Trọng Cẩn thu dọn đồ đạc, hắn hỏi một câu.
Trọng Cẩn sửng người rất lâu, cũng không trả lời, sau cùng nhìn lá thư trong tay: “Nếu hắn còn tình cảm với Thái tử phi, vậy sẽ không có chuyện gì… Ngược lại, ta cũng không dám đảm bảo, nhưng, dù hắn có sức cũng khó trốn khỏi lưới luật, huống chi còn dẫn theo phạm nhân bỏ trốn?”
Ngục tốt cái hiểu cái không gật gật đầu, Trọng Cẩn lại nói: “Truyền lệnh xuống, trước ngày mai mọi người phải canh phòng nghiêm ngặt, tăng binh mã, người trong phòng giam, một người cũng không được thiếu.”
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!"
Lại đi trở về phòng giam, Phượng Ly Uyên đứng từ xa nhìn Vân Phượng Loan đang lo lắng bất an đi qua đi lại trong phòng giam.
Hắn tới gần song tù, Vân Phượng Loan liếc mắt nhìn thấy hắn đến, vui mừng, vội vàng chạy tới nói: “Vương gia! Chàng tới gặp ta đúng không!”
Vân Phượng Loan kích động đến rơi nước mắt, hai tay nắm chặt song tù: “Vương gia! Thiếp bị oan! Không biết Long Y Hoàng tìm ở đâu ra nhân chứng vật chứng, muốn đẩy thiếp vào chỗ chết! Người đó nhất định là do ả cho người mạo danh! Bọn họ muốn hại chết thiếp! Vương gia, chàng nhất định có cách cứu thiếp ta ngoài! Nhất định có!”
Phượng Ly Uyên cười khổ lắc đầu: "Người đó không phải giả mạo, quả thật là một hộ pháp trung thành nhất của võ lâm minh, hắn tên Minh Yên, đã từng là hộ pháp của ta.”
Nụ cười của Vân Phượng Loan cứng đờ, vội nói: “Vậy nhất định là Long Y Hoàng thông đồng với hắn! Bọn họ giả tạo chứng cứ muốn hãm hại ta!”
"Minh Yên không lý do gì vô duyên vô cớ hãm hại ngươi, hắn lại càng không giúp người ngoài võ lâm minh, trừ khi đó là lệnh của minh chủ, ai nói hắn cũng không nghe,” Tay Phượng Ly Uyên lướt qua song tù, thoáng vỗ về tóc Vân Phượng Loan: “Hơn nữa hắn cũng không thích Y Hoàng, ta không tin hắn sẽ vui lòng vì Y Hoàng hãm hại ngươi… Lại càng không tin, ngươi vô tội.”
Cả người Vân Phượng Loan phát run: “Vương gia, ta thật không có hại Long Y Hoàng! Thật không có! Chàng tin ta!”
Phượng Ly Uyên lắc đầu, vẫn mỉm cười: "Phượng Loan, chứng cớ gì ta cũng chưa từng xem, nhân chứng cũng chưa từng truy vấn, ta đi thẳng đến đây tìm nàng, ta hy vọng nàng có thể nói cho ta biết chân tướng, chân tướng từ đầu tới cuối."
"Vương gia..." Vân Phượng Loan run cầm cập: "Ta, ta nhớ Nguyên Khải..." Nàng nói xong, giọng bắt đầu nghẹn ngào, đôi mắt sưng đỏ: "Ta nhớ Nguyên Khải, thiếp nhớ Nguyên Khải, Vương gia, chàng dẫn thiếp ra ngoài được không? Thiếp muốn ôm Nguyên Khải… Nguyên Khải rời khỏi thiếp sẽ khóc, nó khóc rất nhiều..."
"Ta cũng nhớ Nguyên Khải, song, ta càng hy vọng vàng có thể nói cho ta biết chân tướng, Phượng Loan, trong lòng ta đã biết trước, nàng thẳng thắn nói cho ta biết được chứ?” Phượng Ly Uyên cười rất dịu dàng rất dịu dàng, đánh bại phòng tuyến cuối cùng trong lòng Vân Phượng Loan.
Nàng, đột nhiên rất muốn khóc lớn.
"Vương gia..." Trầm mặc rất lâu, Vân Phượng Loan run giọng nói: "Như vậy, ta muốn hỏi ngài một điều."
"Ừm."
"Vấn đề này ta vẫn không dám hỏi... Ngài, yêu ta sao?" Vân Phượng Loan xém dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Phượng Ly Uyên, hy vọng hắn có thể trả lời mình.
Hắn một ngày không nói, nàng một ngày khó chịu, oán niệm với Long Y Hoàng cũng càng nhiều.
Phượng Ly Uyên cười cười, cuối cùng chỉ lắc lắc đầu: "Phượng Loan, ngươi hiểu, trong lòng ta chỉ có một người."
"Còn bây giờ!" Vân Phượng Loan vội vàng tóm lấy tay áo Phượng Ly Uyên, giống như người sắp chết đuối bắt lấy cọng rơm cứu mạng: “Đã lâu thế này, Vương gia, ả và Thái tử cũng đã có con, liệt ngài vào danh sách kẻ thù… Mà ta, ta cũng sinh con cho ngài, đối với ngài vẫn luôn trung trinh một lòng….”
"Phượng Loan, đây là hai việc khác nhau, ta yêu Long Y Hoàng, dù ngươi có hỏi thế nào, đáp án của ta cũng vậy, mà ta và ngươi, chỉ là một sai lầm, Nguyên Khải… Càng là sai lầm lớn.” Phượng Ly Uyên rút tay về, Vân Phượng Loan tóm lấy không khí, đuổi theo, tim của ả cũng bị treo lên không trung.
Không còn gì để mất.
"Giờ ngươi có thể nói cho ta biết chân tướng chưa? Ta muốn biết..."
"Là ta làm... Đều là ta làm, " Vân Phượng Loan cắn chặt môi, trong mắt lấp lánh lệ quang: “Ta và người tên Lâm Nguyệt đạt thành thỏa thuận, ta phụ trách dẫn Long Y Hoàng ra ngoài…. Cô ta phụ trách giết, lúc đó ta bỏ chạy trước, để không ai tìm được chứng cứ phạm tội của ta, đây là chân tướng.”
"Vương gia, ngài đã từng đánh nhau với Thái tử đúng không? Khi đó ngài có cảm giác gì… Ta cũng có cảm giác đó,” Vân Phượng Loan đành lắc đầu cười khổ: “Vương gia, cám ơn ngài đã nói cho ta biết đáp án.”
"Ngươi không nên làm vậy." Phượng Ly Uyên thì thào.
"Vương gia... Sắc trời không còn sớm, ngài nên về nghỉ ngơi, xin ngài nhớ kỹ, phải chăm sóc Nguyên Khải thật tốt.” Vân Phượng Loan cúi đầu, bóng đêm che đi cảm xúc của ả: “Ta cũng phải nghỉ ngơi, ngày mai hành hình, tốt xấu gì cũng phải đi một cách dứt khoát… Long Y Hoàng quả thật đều do ta và người khác âm mưu hãm hại, trước kia ả bị giam ở Bình Tâm điện, cũng là ta và Liễu Thiên Trừng thỏa thuận với nhau… Ngài còn muốn biết gì nữa?”
Phượng Ly Uyên mấp máy môi, một hồi, bình thản nói: “Vậy ta đi trước, ngày mai ta sẽ tới thăm ngươi.”
Vân Phượng Loan gật gật đầu, không ngẩng đầu nhìn hắn.
Phượng Ly Uyên đứng một lúc rồi xoay người đi.
"Vương gia!" Vân Phượng Loan đột nhiên gọi hắn: "Tất cả đều là ta gieo gió gặt bão, ngài hận ta cũng không sao… Nhưng, mong ngài nhớ kỹ, đã từng có một cô gái tên Linh Ngôn rất yêu ngài, ngài nhớ kỹ điều này là đủ rồi."
"Đúng... Ta không phải là Vân Phượng Loan, ta vốn tên là, tên là Linh Ngôn." Vân Phượng Loan ngẩng đầu, cười xinh đẹp, như làn gió mát thổi vào mùa hè.
Long Y Hoàng trở về phủ Thái tử, đã rơi vào tình trạng kiệt sức, mới vừa đi tới đại sảnh, lâp tức nhìn thấy Phượng Kỳ Hàn chạy chậm về phía mình, sau đó ôm lấy chân mình, ngọt ngào kêu nương nương.
Nàng kinh ngạc, nhìn lên phía trước, Phượng Trữ Lan cười dịu dàng đang từ từ đi về phía mình.