Có lẽ từ nhỏ đến lớn, bị mẫu hậu lợi dụng đã thành thói quen, bị phụ hoàng coi thường cũng thành thói quen, chính hắn cũng không biêt tình thân có mùi vị gì rồi.
Đến hậu cung Hoàng đế đang nghỉ ngơi, thấy Long Y Hoàng đã “chết” ba tháng lại xuất hiện sờ sờ trước mặt mình, Hoàng đế rất ngạc nhiên không kém Hoàng hậu, thậm chí suýt không tìm được lời nói.
Long Y Hoàng lại dùng những lời đã đối phó với Hoàng hậu để đối phó với Hoàng đế, Hoàng đế bán tín bán nghi, cuối cùng không tìm ra sơ hở, cũng không cách nào phản bác lại chỉ có gật đầu thừa nhận.
Long Y Hoàng lễ nghi đúng mực, Hoàng đế hơi xấu hổ một chút, lại không đề cập đến chuyện gì có liên quan đến Phượng Ly Uyên hay Vân Phượng Loan, cuối cùng Long Y Hoàng cười hỏi: “Phụ hoàng, Y Hoàng nghe mẫu hậu nói, là ngài đả thương Trữ Lan đúng không?” Nàng vừa nói như thế, Phượng Trữ Lan hoàn toàn trầm mặc, Hoàng đế hơi hơi ngẩn ra, nhìn nhìn Phượng Trữ Lan: "Đúng... Thì sao."
"Y Hoàng muốn biết lý do, Phụ hoàng, ngài biết không? May mắn chỉ để lại vết sẹo, nếu hắn mù thì sao?" Long Y Hoàng chất vấn.
"Lý do là nó đại nghịch bất đạo, khi quân phạm thượng,” Hoàng đế hừ hừ, xoay lưng: “Mù? Nếu nó không xúc động thì sao có nguy cơ bị mù.”
Sắc mặt Phượng Trữ Lan tái nhợt, tươi cươi cứng ngắc.
"Y Hoàng muốn biết “khi quân phạm thượng” theo tiêu chuẩn của phụ hoàng ra sao, theo như Y Hoàng nghe nói, Trữ Lan là vì Kỳ Hàn mới xung đột với ngài, nếu ngay cả một người cha muốn dẫn con trai mình về cũng là sai, thế thì phụ hoàng, chẳng phải người đã sai hoàn toàn, đã phạm tội tày trời rồi ư!” Long Y hoàng tức giận âm ỉ, cố gắng cười.
"To gan! Y Hoàng, lẽ nào ngươi trở về chính là muốn dạy dỗ trẫm?" Hoàng đế không vui.
"Y Hoàng không dám," Long Y Hoàng cắn răng: "Nếu hắn làm thế là sai, thế còn phụ hoàng, trước đây ngài không nên thừa nhận Ly Uyên! Nếu như vậy là có tội, quả thực phụ hoàng là tội không thể tha!"
"Ngươi... Ngươi câm miệng cho trẫm!" Hoàng đế giận tím mặt, tay vỗ mạnh lên bàn đá, phát ra tiếng vang thật lớn.
Long Y Hoàng khinh thường: "Phụ hoàng, lúc này sở dĩ Y Hoàng có thể bình an trở về, Duệ vương quả thật chiếm không ít công lao… Nếu khi đó hắn không giết ân nhân của Y Hoàng trước mặt Y Hoàng, Y Hoàng cũng sẽ không khôi phục trí nhớ, nếu trước đây không phải thê tử của hắn cấu kết với người ngoài hãm hại Y Hoàng, thì Y Hoàng cũng sẽ không đứng ở đây nói những điều đó với ngài! Phụ Hoàng, cho dù ngài thiên vị hắn thế nào đi nữa thì cũng nên công tư phân minh!"
"Y Hoàng, trẫm hiểu con rất căm phẫn, nhưng hiện giờ không có bằng chứng, trẫm không thể nghe theo lời nói phiến diện của con mà buộc tội qua loa, chắc con hiểu rõ đạo lý này.” Hoàng để bình tĩnh nói.
Long Y Hoàng dần dần an tĩnh lại, phát hiện mình quả thật hơi nóng nảy suýt nữa làm hỏng đại sự, nàng từ từ ổn định khẩu khí, nói: “Đương nhiên Y Hoàng hiểu được nổi khổ tâm của phụ hoàng, thật ra hôm nay Y Hoàng đến đây chính là muốn nói với phụ hoàng về chuyện Trữ Lan, phụ hoàng, chẳng sẽ ngài đả thương Trữ Lan vẫn thấy thản nhiên sao?”
"Nó làm sai đương nhiên phải bị trừng phạt, thân là hoàng trừ, ngay cả lễ tiết cơ bản nhất cũng làm không được, ngang nhiên chống đối trẫm, chẳng lẽ không phải tội đại nghịch?” Hoàng đế vặn vặn nhẫn ngọc trên ngón tay, cười khẩy.
"Lại quay về đề tài vừa nói lần nữa, nếu Trữ Lan ngay cả bảo vệ con mình cũng sai vậy phụ hoàng che chở Duệ vương như thế, chẳng phải là tội không thể tha?” Long Y Hoàng cười nhạt.
"Đây không cùng một nguyên nhân," hoàng đế có chút không vui nhíu nhíu mày: "Không cùng một chuyện."
"Sao không cùng một chuyện? Ngài bảo vệ cho con trai ngài thương yêu nhất, Trữ Lan cũng bảo vệ cho con trai mình, Y Hoàng cũng không tin năm đó khi thảm án xảy ra, phụ hoàng ngài vẫn trấn định bình tĩnh như thường, không hành động gì vì hoàng tử trước đây hiện là Duệ vương bây giờ giống như Trữ Lan đã làm.” Long Y Hoàng cười hỏi.
Đôi mắt Hoàng đế hơi khuấy động, khi ấy… Quả thật hắn sắp điên lên, nhưng dù hắn cố gắng thế nào cũng không ngăn được bi kịch phát sinh, hơn nữa thân là đế vương không thể bị tình cảm chi phối.
Đây là tối kỵ.
Mặc dù hắn thừa nhận mình đối xử với Trữ Lan và Ly Uyên rất bất công, nhưng thân bất do kỷ, Trữ Lan còn tồn tại… Là chướng ngại lớn nhất.
Tương lai giang sơn tuyệt đối không thể rơi vào tay Hoàng hậu.
"Không hề," hoàng đế nghiêm nghị: "Trẫm chưa bao giờ bị những tư tình đó chi phối, tội là tội, thiên tử phạm tội cũng như thứ dân huống chi là hoàng tử?"
"Đúng vậy," Long Y Hoàng như bừng tỉnh đại ngộ: “Tàn nhẫn vô tình nhất chính là đế vương gia, vì quyền thế địa vị có thể bất chấp thân tình, đó cũng là cách tốt nhất để bảo toàn tánh mạng, lòng người dễ thay đổi… Ồ! Là Y Hoàng sai, Y Hoàng suy nghĩ rất ngây thơ, phụ hoàng, Y Hoàng cáo từ.” Long Y Hoàng cười khẩy vài tiếng, từ từ đứng lên, Phượng Trữ Lan ngồi cạnh nàng cũng ngơ ngẩn đứng dậy, mặt trắng như tờ giấy
Long Y Hoàng âm thầm siết chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn, mười ngón tay đan xen: “Trữ Lan, chúng ta về nhà.”
Lúc này ánh mắt Phượng Trữ Lan mới có thần hơn, hắn chầm chậm gật đầu: “Ừm.”
"Phụ hoàng, hôm khác nhi thần sẽ tới bái phỏng.” Long Y Hoàng mặt không đổi sắc, rất gượng gạo.
Hoàng đế thở dài một hơi, chần chừ gật đầu: "Các ngươi đi xuống đi."
Long Y Hoàng kéo tay Phượng Trữ Lan bước nhanh ra khỏi tầm mắt Hoàng đế.
"Ta nên đi một mình… Xin lỗi chàng Trữ Lan.” Đi được một lúc đến một chỗ hơi vắng vẻ Long Y Hoàng chợt dừng bước, cúi đầu nói: “Lần sau… Ta tự mình tiến cung là được.”
Phượng Trữ Lan lắc đầu, gò má còn chưa khôi phục huyết sắc, chỉ mỉm cười nói: “Đừng lo, ta quen rồi… Hơn nữa, để nàng đi một mình ta không an tâm.”
"Không cần lo cho ta, nếu ta dám đến cũng đã có chuẩn bị đầy đủ… Hôm nay, lễ nghĩa cũng đã tận, cũng giúp ta nhìn rõ hơn.” Long Y Hoàng cười khổ.
"Y Hoàng," Phượng Trữ Lan vẫn không yên lòng, hắn siết chặt tay Long Y Hoàng: “Ta nói rồi sẽ không buông tay nàng, sau này tuyệt đối không cho nàng rời khỏi tầm mắt, ta không muốn xảy ra chuyện bất trắc nào nữa.”
Lòng tràn đầy thương cảm, ép Long Y Hoàng không thở nổi, ngẩng đầu nhìn Phượng Trữ Lan: “Trữ Lan, chàng trách ta sao?”
Phượng Trữ Lan ngẩn người, lập tức lắc đầu cười.
"À," giọng Long Y Hoàng run run, hai tay ôm chặt hắn vùi đầu vào lòng hắn: “Trữ Lan, rất nhanh thôi sẽ không còn chuyện gì nữa… Ta và chàng, còn có Kỳ Hàn… Chúng ta sẽ hạnh phúc… Hạnh phúc.”
Gió nhẹ thổi nhè nhẹ, mây trắng trôi lơ lửng.
Rất nhanh, hai người đã về đến phủ Thái tử, nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì Trọng Cẩn đến.
Trọng Cẩn nhìn thấy Long Y Hoàng sống sờ sờ trước mắt thì rất ngạc nhiên đến nổi nửa ngày cũng không thốt nên lời, sau đó quan sát nàng từ trên xuống dưới, khẳng định đúng người không nghi ngờ thêm, lại nghe nguyên nhân mới hiểu ra.
Long Y Hoàng nhìn hắn, hỏi: "Là ai bảo ngươi đến?"
"Dạ là Hoàng hậu nương nương phái vi thần điều tra án mưu sát ngày đó… Giờ Thái tử phi nương nương đã bình an thì ngài chính là nhân chứng quan trọng nhất." Trọng Cẩn cung kính đáp.
"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Long Y Hoàng cười nói.
"Vi thần muốn biết toàn bộ chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó, rốt cuộc ngài đã gặp gỡ những ai?" Trọng Cẩn ngờ vực: "Sau khi xảy ra sự cố, vi thần vốn đã tìm được chút manh mối, đáng tiếc lại bị cắt đứt đột ngột… Vi thần làm việc bất lực, đến bây giờ còn chưa tìm được kẻ muốn hại Thái tử phi."
"Là Duệ vương phi, là nàng ta mời ta ra ngoài, sau đó cấu kết với người ngoài, vứt đứa trẻ sơ sinh vào trong nhà hoang đang bốc cháy, cố ý dẫn ta đến đó, cho đồng bọn sớm ẩn náu tròng phòng chờ giết ta, đáng tiếc, ta đại nạb không chết." Long Y Hoàng rất bình tĩnh, tay cầm tách trà, khẽ lắc.
Long Diệp Vũ đột nhiên xông vào phòng khách xuất hiện trước mặt mọi người, vẻ mặt hấp tấp: "Y Hoàng, mau đi xem thử! Không biết Kỳ Hàn bị sao nữa, liên tục khóc suốt!"
Nghe Long Diệp Vũ nói như vậy, tay Long Y Hoàng chợt run bần bật, đứng bật dậy muốn đi đến hậu viện, Phượng Trữ Lan cản nàng lại: “Ta đi là được, có lẽ Kỳ Hàn nhớ nàng rồi, giờ nàng còn bận việc, nàng ở lại đi, ta đi xem Kỳ Hàn."
Long Y Hoàng hơi thả lỏng, đáp lại: "Được."
Phượng Trữ Lan gật gật đầu, đi ra khỏi phòng.
Trọng Cẩn nhìn bóng dáng Phượng Trữ Lan càng ngày càng xa tít, nói: “Thái tử phi nương nương, ngày ngài xảy ra chuyện… Thái tử quả thật rất thương tâm, vi thần nhìn ngài ấy cũng thấy đau lòng, ngài ấy thật sự rất nặng tình với ngài."
Long Y Hoàng nở hoa trong lòng, nàng cười cười: “Ừ, Trữ Lan là một người trọng tình cảm."
"Vi thần lạc đề, chúng ta tiếp tục đi." Chợt nhận ra mình hơi luống cuống nên Trọng Cẩn vội trở lại chủ đề lúc này: “Vậy, ngài có nhìn rõ người tập kích ngài không?”
"Trọng Cẩn, ngươi hơi không tập trung, sao vậy, Nghĩa Dương công chúa xảy ra chuyện gì sao?" Long Y Hoàng đột nhiên hỏi.
"Không có, Nghĩa Dương công chúa rất mạnh khỏe… Chẳng qua thấy Thái tử phi nương nương bây giờ sống đầm ấm như vậy, vi thật đột nhiên cũng muốn có một đứa con.” Trọng Cẩn cười khổ đáp.
Long Y Hoàng gật gật đầu, không khỏi nhớ tới Phượng Nghĩa Dương thân thể không tốt, chợt hơi thông cảm với Trọng Cẩn.
Nhưng nàng chỉ biết độc không biết y thuật, lực bất tòng tâm.
Trọng Cẩn tiếp tục hỏi thêm vài vấn đề, Long Y Hoàng đều thành thật trả lời, hắn có được khẩu cung quan trọng thì lập tức về Hình bộ điều tra, nói với Long Y Hoàng an tâm chờ kết quả.
Hai ngày sau, đang lúc Long Y Hoàng chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng vào cung, bất ngờ Hình bộ truyền tin đến.
Hình bộ cùng đội ngũ nhân mã xông vào Duệ vương phủ bắt giam Vân Phượng Loan.
Thời điểm Long Y Hoàng nghe được tin tức này đang trêu đùa chim hoàng yến trong lồng ở hậu hoa viện, Phượng Trữ Lan khẽ ôm lấy nàng từ phía sau nói cho nàng biết.
Nàng nghe xong chỉ cười cười, thả rơm vào lồng, bỗng dưng xoay lại ôm cổ Phượng Trữ Lan, nhướng lên hôn môi hắn.