Phượng Trữ Lan liếc mắt nhìn nàng một cái, cười đáp: “Ta chỉ không muốn để nàng rời khỏi ta nữa.”
Long Y Hoàng xụ mặt —— đây rõ ràng là viện cớ! Quả thật là viện cớ mà!
"Giờ ta ra ngoài dùng bữa thế nào?" Hẳn là Long Diệp Vũ đang ngồi chờ ở bên ngoài đấy, Long Y Hoàng hỏi lại.
"Ta ôm nàng." Phượng Trữ Lan không nghĩ ngợi gì trả lời nhanh chóng.
"Ta thay y phục thì sao?"
"Ta giúp nàng."
"Ta... Ta ăn như thế nào nữa chứ!" Long Y Hoàng nóng nảy, sắc mặt càng thêm ửng đỏ.
"Ta đút nàng." Phượng Trữ Lan vẫn cười, cười tít mắt.
"Chàng… Chàng,” Long Y Hoàng chỉ tay vào hắn, ngón tay cũng run run: “Chàng cẩn thận ca ca sẽ trả thù!”
"Ta không sợ, ca ca nàng nếu muốn trả thù ta hẳn muội muội của hắn sẽ đau lòng, cho nên hắn sẽ không làm thế." Phượng Trữ Lan cười tà ác, suýt nữa Long Y Hoàng ngất ngay tại chỗ.
"Kỳ Hàn đâu?" Sau một lúc lâu Long Y Hoàng mới đè được cơn tức xuống nhìn xung quanh.
"Vừa rồi khi nàng chưa thức dậy ca ca nàng đã đến ôm con ra ngoài,” Phượng Trữ Lan lấy đai lưng thêu rồng mây màu bạc nhẹ nhàng thắt quanh eo, vòng eo thon gọn đã được buộc hoàn mỹ, hắn cười nói: “Lát nữa đi ra ngoài sẽ thấy nó mà.”
Long Y Hoàng buồn bã vùi đầu, vừa nghĩ nàng có thể đi ra ngoài thế này sao? Còn không bị Long Diệp Vũ cười chết.
Nàng còn chưa nghĩ xong, thình lình Phượng Trữ Lan ra hiệu cho thị nữ ra ngoài, nàng lập tức cảnh giác toàn thân, chỉ thấy Phượng Trữ Lan cầm y phục lên đi thẳng về phía mình, lại nhớ đến tối hôm qua ai đó mãnh liệt như sói, Long Y Hoàng cuống quít lui về sau: “Chàng muốn làm gì!”
"Giúp nàng mặc quần áo.” Phượng Trữ Lan cười đáp, đi đến bên giường: “Chui vào trong đó làm gì? Không định ra ngoài hửm?”
"Ta... Tự mình làm.” Long Y Hoàng giơ tay ra: “Đưa y phục đây!”
Phượng Trữ Lan lắc đầu, có lòng tốt nói: “Nàng rất mệt đó.”
"Ta không mệt!” Long Y Hoàng hét to thanh minh cho mình, Phượng Trữ Lan vẫn lắc đầu kéo nàng từ trong giường ra ngoài.
"Chàng đừng ép ta! Ta sẽ kêu người đến!” Long Y Hoàng càng nóng nảy, còn chưa kịp hô lên thì đã bị Phượng Trữ Lan kéo vào lòng.
"Nàng kêu đi, sẽ có người đến cứu nàng sao?” Phượng Trữ Lan buồn cười nhìn nàng.
"Ca ca ta!" Long Y Hoàng mắt nước mắt lưng tròng nói.
Vì thế Phượng Trữ Lan dựa sát vào nàng, cười vô lại: “Ca ca nàng thấy chúng ta như thế này, huynh ấy chỉ đành bước ra ngoài.”
"Ta... Ta ta ta..."
Long Y Hoàng nói lắp, đột nhiên cảm thấy người hơi lạnh, vội cúi đầu nhìn xuống, áo ngủ mỏng manh cũng đã bị kéo xuống vai! Nàng hấp tấp lấy tay che ngực, cả giận mắng: “Chàng cút ra ngoài!” Nàng cũng không có mặc thêm cái gì khác nữa đó! Này thì trách ai chứ!
"Không phải chưa từng thấy mà, sợ cái gì?” Phượng Trữ Lan cười cười, gỡ tay Long Y Hoàng ra, để nàng ngồi trên đùi mình, dễ dàng lột y phục trên người nàng xuống như lột vỏ trái cây.
Long Y Hoàng ủy khuất cắn môi, không dám lên tiếng, cũng đã đến mức này rồi nếu không cho hắn mặc giúp thì cũng không được!
Phượng Trữ Lan nhìn nhìn cơ thể và phần lưng trắng như tuyết của nàng, trên làn trắng nõn chi chít dấu hôn và vết bầm thì không khỏi thương tiếc, khẽ hôn lên vài nàng, Long Y Hoàng cứng người, hắn nói: “Y Hoàng, chúng ta sinh thêm một bé gái được không?” "Này... Việc này nói sau,” Long Y Hoàng thầm thì: “Trước tiên giúp ta mặc y phục đã! Nhanh lên một chút!” Nếu nàng thế này bị lão ca không chờ được nhìn thấy thì nàng biết sống thế nào?
"Được.” Phượng Trữ Lan cười đồng ý, tiếp tục giúp Long Y Hoàng mặc từng cái từng cái.
Đã mặc xong hoàn chỉnh, không đợi Long Y Hoàng có cơ hội giãy dụa đứng lên, tay Phượng Trữ Lan đã nhanh chóng vòng xuống đầu gối ôm lấy nàng.
"Chàng làm gì!” Cơ thể lắc lư mãnh liệt, Long Y Hoàng kinh hãi vô thức ôm lấy cổ Phượng Trữ Lan, thẹn quá hóa giận.
"Ta ôm nàng ra ngoài!” Phượng Trữ Lan không để ý cười cười: “Dù sao cũng không xa.”
"Thả ta xuống!” Long Y Hoàng nóng nảy: “Ca ca còn ở bên ngoài đó!”
"Ca ca nàng nói ta không tốt với nàng,” Phượng Trữ Lan nhíu mày lại cười sáng rực: “Giờ đúng lúc để huynh ấy thấy chúng ta ân ái bao nhiêu. "
"Không được! Chàng thả ta xuống ngay! Này!” Long Y Hoàng quẫn bách hét lên, Phượng Trữ Lan mắt điếc tai ngơ ôm nàng đi thẳng ra cửa.
Ánh nắng rất chói mắt, Long Y Hoàng cảm thấy tai nóng bừng, chắc chắn đã đỏ rực rồi nhưng vừa tưởng tượng khi các thị nữ đi ngang qua thấy mình và Phượng Trữ Lan thế này chắc sẽ cười lén, đành vùi đầu vào ngực Phượng Trữ Lan không dám ngẩng lên.
Đến đại sảnh, trên bàn tròn ở chính giữa phòng đã đặt đủ loại cao lương mỹ vị, Long Diệp Vũ đang ngồi một bên ôm Kỳ Hàn nâng lên cao rồi để xuống, Kỳ Hàn liên tục cười hi hi ha ha, chính hắn cũng vui vẻ thích thú, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng vang, cùng Kỳ Hàn quay đầu nhìn, thì thấy hai người Phượng Trữ Lan và Long Y Hoàng mình ngồi chờ đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện.
Nụ cười tươi trên môi Long Diệp Vũ chợt ảm đạm, thấy Phượng Trữ Lan ôm muội muội mình đi vào thì nụ cười cũng tắt hẳn, vẻ mặt thối thối quay đi, hừ hừ.
Kỳ Hàn vừa thấy cha mẹ đến thì cười khanh khách, duỗi tay về hướng Long Y Hoàng, kêu một tiếng mơ hồ: “Nương…”
Long Y Hoàng lúc này mới ngẩng đầu lên, nghe Kỳ Hàn kêu mình thì trong lòng cuống quít, lén nhéo Phượng Trữ Lan nói nhỏ: “Kỳ Hàn gọi ta! Mau bỏ ta xuống!”
"Được.” Phượng Trữ Lan đáp lời, cười cười đặt Long Y Hoàng xuống ghế, đi đến trước mặt Long Diệp Vũ cúi đầu nhìn hắn.
Long Diệp Vũ không nhìn Phượng Trữ Lan, dứt khoát giả vờ đùa với Kỳ Hàn: “Kỳ Hàn, gọi cữu cữu nào.”
Kỳ Hàn mỉm cười ngọt ngào: "Lữu lữu..."
Long Diệp Vũ cảm thấy tâm tình mù mịt nhất thời tỏa sáng, nghĩ Kỳ Hàn còn nhỏ vậy mà tư chất thông tuệ cực kỳ, lại dễ thương thế này, không khóc không ồn ào, bản lĩnh nhận thức người càng giỏi, khiến hắn yêu thương vô cùng, vì thế Long Diệp Vũ cười hỏi: “Kỳ Hàn thích gì nhất nào?”
"Nương..." Kỳ Hàn đột nhiên cau mày, bỉu môi đáp, Long Diệp Vũ cứng đờ tức khắc, bỗng dưng ngẩng đầu liếc mắt sắc bén nhìn Phượng Trữ Lan, lại quay đi
"Ca," Bây giờ Phượng Trữ Lan thấy Long Diệp Vũ thì thản nhiên vô cùng, khóe mắt cong cong: “Y Hoàng muốn ôm Kỳ Hàn, để ta ôm nó đi qua đó.”
"Dừng!" Long Diệp Vũ không nhịn được cắt lời hắn, giận dữ nói: “Ai cho ngươi gọi ca? Cho tới bây giờ ta không thừa nhận ngươi là muội phu!”
Không đợi Phượng Trữ Lan mở miệng biện mình thì Long Y Hoàng đã cất tiếng: “Ca ca!”
Dù sao Long Diệp Vũ cũng hiểu rõ muội muội mình nhất, bất đắc dĩ lườm hắn, ôm lấy cơ thể mũm mĩm của Kỳ Hàn ra vẻ muốn đưa cho Phượng Trữ Lan: “Ta nể mặt Y Hoàng nhưng không có nghĩa là ta chấp nhận ngươi.”
Phượng Trữ Lan cười nhẹ, đón lấy Kỳ Hàn từ tay hắn, ôm Kỳ Hàn đặt vào lòng Long Y Hoàng.
Đã lâu không được gặp mẹ Kỳ Hàn quấn lấy Long Y Hoàng, siết chặt, đứng lên trong lòng nàng, hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ nàng, mặt tròn mũm, đôi mắt to to, giọng ngọt: “Nương…”
"Kỳ Hàn!" Long Y Hoàng ôm chặt lấy con, hôn mạnh vào hai gò má trắng nõn của nó: “Có ngoan ngoãn không? Không làm phụ thân tức giận chứ? Có nhớ nương không?”
Kỳ Hàn gật gật đầu, dựa sát vào Long Y Hoàng, Long Y Hoàng ngoảnh đầu thấy vẻ mặt Long Diệp Vũ vẫn mang dáng vẻ nổi giận đùng đùng: “Ca, huynh sao thế?”
"Không có gì," Long Diệp Vũ nhìn Long Y Hoàng mỉm cười: “Thấy muội sinh ra con trai đáng yêu lại thông minh thế này khiến ca ca rất cao hứng.”
Lừa quỷ! Rõ ràng chính là mất hứng!
Long Y Hoàng cười nói: "Đến dùng cơm đi, Trữ Lan, chàng ngồi xuống đi."
Phượng Trữ Lan gật gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh Long Y Hoàng, Long Diệp Vũ cũng sải bước tiêu sái đi đến, nhưng cố tình ngồi cách xa Phượng Trữ Lan.
"Đúng rồi, Trữ Lan,” trước khi dùng cơm, Long Y Hoàng chợt nhớ đến vấn đề rất quan trọng: “Sát hại ta ngoài Lâm Nguyệt còn có người đồng lõa với ả, chàng tra ra chưa?”
Phượng Trữ Lan hơi mất mát, lắc đầu: "Không tra được, dù ta đoán là Vân Phượng Loan nhưng lại không có bằng chứng, cũng không thể buộc tội ả được… Chắc chắn có người ở phía sau giúp ả, trước đây lúc ta đi điều tra phát hiện toàn bộ người có liên quan nếu không phải mất tích bí ẩn thì cũng là mắc bệnh qua đời, toàn bộ manh mối đều bị cắt đứt, hơn nữa cũng không có ai nguyện ý trêu chọc Duệ vương phủ… Nên kéo dài liên tục đến giờ."
Long Y Hoàng gật gật đầu, vẻ mặt nặng nề: "Hiện tại ta không chết, lại càng không có người nguyện ý đi điều tra chuyện này, bất quá cũng không sao, ta có biện pháp, chỉ có điều từ từ sẽ đến thôi..."
"Ta tuyệt đối sẽ không động đến Vân Phượng Loan nửa phần."
Nét mặt Long Y Hoàng hoảng hốt, chợt nhớ đến trước đây chính nàng đã nói thế với Phượng Ly Uyên.
—— Nhưng bây giờ, chính ả ta khinh người quá đáng, hơn nữa, ta thật sự sẽ không động đến ả, Phượng Ly Uyên, người làm sao trách ta được?
Long Y Hoàng cười lạnh, cúi đầu vuốt ve bàn tay mũm mĩm của Kỳ Hàn.
Nhắc tới Duệ vương phủ, đều không thể tránh khỏi tên Vân Phượng Loan, Long Diệp Vũ ở bên cạnh hơi trầm mặc.
"Đúng rồi, Y Hoàng, ngay lúc nàng... Ngày nàng mất tích, Vân Phượng Loan một mình chạy về trạm dịch, không lâu sau thì lâm bồn…” Phượng Trữ Lan từ tốn nói tiếp: “Ả sinh con trai, tên là Nguyên Khải."
"Ồ," Long Y Hoàng không xúc động, cúi đầu nhìn con trai mình, Kỳ Hàn ngẩng đầu dùng đôi mắt long lanh nhìn nàng, nàng không kiềm được nhoẻn miệng cười, hôn tay nhỏ của con: “Đâu có chuyện gì liên quan đến ta? Ả muốn sinh thì sinh, hơn nữa, con trai ả chắc chắn cũng kém xa Kỳ Hàn thông minh nhà mình, không phải sao?” Cười, Long Y Hoàng giơ Kỳ Hàn lên cao, Kỳ Hàn giật tay, nghe mẫu thân đang khen ngợi mình thì rất vui mừng, đôi mắt to cười híp lại.