t giáo viên chịu giảm giá cho cậu.” Tôi nói hung dữ.
“…….” Chiêu này linh nghiệm thật, cậu ấy lập tức tắt tiếng.
Hai chúng tôi đi trên con đường trải nhựa đến thư viện, Lưu Khải cầm dù che cho tôi, sau đó băng qua đường đi bộ ở bên lầu hành chính. Tôi cứ luôn cảm thấy chỗ này rất giống với khoảng sân phía dưới lầu Tứ Giáo ở khu Tây trước đây, đại khái là vì ở đây có trồng cây ngô đồng chăng.
Tôi quay đầu lại nhìn một cái.
Lưu Khải hỏi: “Có người quen à?”
Dưới ánh chiều tà, tôi nói không có, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn về chỗ đó, một lúc sau mới chịu rời khỏi.
Hình như tôi đã trông thấy một Tiết Đồng khác ở đó, bên cạnh còn có Mộ Thừa Hòa.
Cô gái ngồi xổm dưới đất tìm kính sát tròng cho chàng trai bên cạnh, chàng trai đứng cầm dù che chắn những bông tuyết đang rũ xuống đầu cô gái. Cuối cùng, chàng trai nói: “Em đúng thật là một đứa trẻ.”
Cảnh vật như thế, tựa như kiếp trước.
Dần dần, việc cùng đi tự học, cùng vào thư viện đã trở thành một điều tự nhiên.
Một ngày nào đó, tôi ngẩng đầu lên rời mắt khỏi đề ôn tập cấp 8, miệng chu lên giữ cây bút ở giữa môi và mũi, nhìn Lưu Khải đang ngồi ở đối diện, rất lâu. Dường như bị tôi nhìn đến có hơi không tự nhiên, cậu ấy hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Tại sao lại thích mình?”
Mặc dù tôi đã hạ thấp giọng, nhưng nam sinh ngồi bên cạnh vẫn đã nghe thấy, hắn ngước mắt lên nhìn Lưu Khải rồi nhìn tôi, sau đó cúi đầu vào sách cười khúc khích.
Tôi tưởng Lưu Khải sẽ nói ‘con mắt nào của cậu nhìn thấy mình thích cậu’, nhưng thật không ngờ mặt của cậu ấy lại ửng đỏ lên như trái cà chua, sau đó cầm sách đặt đứng lên chặn mất tầm nhìn của tôi.
Nhìn bìa của quyển Luyện thi Anh văn cấp 6 một hồi lâu, cậu ấy vẫn cứ giữ mãi động tác đó, không chịu đầu hàng. Thế là tôi đành đầu hàng, tiếp tục chui đầu vào bài tập của mình.
Không biết trải qua bao lâu, điện thoại đột nhiên rung lên, có tin nhắn. Và người nhắn tin lại là Lưu Khải. Cậu ấy đã bắt đầu trở về với bài tập, tôi mở tin nhắn đó ra trong hồ nghi.
“Bởi vì cậu rất dễ thương.”
Đọc thấy dòng chữ này, tôi đã phụt cười.
Nam sinh bên cạnh quay qua nhìn tôi một cách nghi ngờ. Tôi nhìn lại nó, vô tình lườm thấy quyển tạp chí ở cạnh tay người đó, nụ cười chợt tan biến.
Đó là quyển tạp chí chuyên đề Khoa học – Tự nhiên mà tôi không bao giờ đọc đến. Trang bìa giới thiệu các tiêu đề có nội dung nổi bật bên trong, một trong số đó đã hiện rõ ba chữ “Mộ Thừa Hòa” to tướng. Tôi không khống chế được ánh nhìn của mình, đành để nó dừng lại trên ba chữ ấy.
Nam sinh và tôi cách nhau một chỗ ngồi. Tạp chí được đặt ở một bên chung với chồng sách của cậu ta, cách tay phải của tôi không đến 10cm.
Tay của tôi khẽ đưa lên, rồi từ từ di dời qua đó, đã từng chút tiến gần hơn, đúng ngay lúc đã chạm được nó rồi, tôi lại chần chừ, ngón tay nắm trở về lòng bàn tay, rồi từ từ rút về.
Khi Tống Kỳ Kỳ trở về trường thì đã cận kề kỳ thi cuối kỳ. Tôi và Bạch Lâm ra trạm xe lửa đón nó. Vừa bước ra từ khu soát vé, nó đã làm chúng tôi há hốc miệng. Tống Kỳ Kỳ đã cắt đi mái tóc dài, quấn trên cổ một chiếc khăn choàng, làm cho cái đầu của nó trông càng nhỏ hơn.
Câu đầu tiên mà Tống Kỳ Kỳ nói với chúng tôi là: “Nhớ các cậu quá!”
Câu thứ hai là: “Mình và anh ta đã chia rồi, mình xin thề.”
Còn về vấn đề đã nghĩ thông suốt điều gì, chia cái gì, nó không nói tới. Tiêu Chính cũng từ đó trở thành cấm địa của phòng chúng tôi, chúng tôi không bao giờ chủ động nhắc đến hắn ở trước mặt Tống Kỳ Kỳ nữa. Nhưng, Tống Kỳ Kỳ nói được là làm được. Đừng nói là đơn độc ra phố, cho dù là điện thoại nó cũng rất ít dùng tới. Đúng thật là đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Tiêu Chính, tâm trí hoàn toàn dành cho việc học.
Ngày cuối cùng của năm, tôi và Tống Kỳ Kỳ cầm theo thau rửa mặt vào nhà tắm.
Nó chợt hỏi tôi: “Chuyện của cậu và Mộ Thừa Hòa thế nào rồi? Sao lâu quá không nghe cậu và Bạch Lâm nhắc đến?”
Tôi nhe răng cười: “Còn nhắc gì nữa, Thần nữ hữu tâm Tương vương vô mộng, xấu hổ chết đi được.”
Nó khựng lại, đi tiếp được vài bước thì lại hỏi: “Tại sao?”
“Không phải đã nói rồi sao, chỉ tại mình tự cho là đa tình thôi.”
“Không phải là vì mình chứ?”
Tôi vội phủ nhận, “Không phải, không phải.”
“Hy vọng là không phải. Đừng vì một con sâu mà làm sầu nồi canh. Mình và….. Tiêu Chính, khác với cậu và Mộ Thừa Hòa.”
Khi nhắc đến tên của Tiêu Chính, Tống Kỳ Kỳ nói rất chậm, thậm chí còn có hơi do dự, như là phải dùng hết sức lực mới để bản thân có thể dùng một ngữ điệu tự nhiên nhất để nói ra cái tên đó.
Tôi cười với nó, không tiếp tục đề tài khiến người ta thấy lạc lõng này nữa.
Khoa của chúng tôi thi ít môn hơn khoa của Lưu Khải, do đó tôi thi xong trước một ngày. Buổi sáng vừa kết thúc kỳ thi, thì chỉ một buổi trưa thôi, tầng lầu của khoa ngoại ngữ đã về mất một nửa. Tôi cũng suy nghĩ xem có nên mang ít đồ lặt vặt hay những vật dụng mùa đông về nhà không. Nếu cứ để chúng thế này, đến học kỳ sau chắc sẽ còn phiền phức hơn.
Nói là làm!
Hai tiếng sau tôi đã thu dọn được một vali đầy ắp, nói với Bạch Lâm một tiếng xong, một mình tôi kéo vali ra khỏi cửa.
Bạch Lâm hỏi vọng lại từ phía sau: “Tối cậu có về không?”
“Về chứ.”
Từ viện nữ sinh đến trạm xe buýt ngoài cổng lớn phải đi khoảng hai mươi phút. Nếu đi đường lớn thì phải vòng qua khu sinh hoạt của sinh viện. Tôi và Bạch Lâm thường sẽ đi ngõ tắt bên cống nước nhỏ, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Chiếc vali cỡ to của tôi đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của con đường nhỏ này. Tiếng cọ sát của bánh xe và đường xi măng tuy rất chói tai nhưng lại nhịp nhàng. Tôi vừa đi vừa hát, hai loại âm thanh đan xen với nhau. Ngờ đâu, cảnh đẹp không được lâu dài, đột nhiên bánh xe phát ra một tiếng “cạch” làm tan nát trái tim của tôi. Tôi thử kéo thêm vài cái nữa, nhưng vali chỉ di động về phía bên trái, bên phải cứ đứng yên bất động, rất hiển nhiên, nó muốn nói với tôi, nó đã hư rồi. Bánh xe bị hư, tôi chỉ còn cách gọi cho Lưu Khải, sau đó tiếp tục dùng hết sức xách nó lên định đi tiếp.
Ở chính giữa con đường tắt này có một ngã rẽ, phía trong toàn là bụi rậm, do đó bất kể là đi từ đằng nào tới, cũng đều chỉ nghe thấy tiếng bước chân, rất khó biết được tình cảnh ở góc bên kia. Cũng chính vì thế mà khi mới bắt đầu, nơi đây đã trở thành một trong top 10 địa điểm hẹn hò lý tưởng nhất của Đại học A. Chỉ là, sau này nhà trường đã xây lầu hành chính ở kế bên, giáo viên ra vào thường xuyên, lãnh đạo cũng nhiều, nên nó mới lại trở về với hẻo lánh.
Lúc này đây, tôi nghe thấy đầu bên kia có người đang vừa nói chuyện vừa đi về phía tôi.
“Mấy năm trước bên Học viện công nghệ thông tin cũng đã chọn đề tài đó, tin chắc là cậu cũng có nghe nói rồi, sau 3 năm nghiên cứu, cuối cùng họ đã thành công. Hồi cuối năm nay, họ đã nhận được Giải nhất tiến bộ về Khoa học Kỹ thuật do quân đội trao tặng, trường chúng ta cũng có đăng báo biểu dương. Vốn dĩ về đề tài này ta đã có rất nhiều kinh nghiệm, kỹ thuật lại cao. Ngờ đâu khi chúng ta hớn hở mang thành quả nghiên cứu đến bộ quân sự định giới thiệu, mới thấy ngượng ngạo. Lão Trần bọn họ trước đó không tiến hành phân tích và chứng minh nghiên cứu của mình với bộ đội, thành quả tuy tốt, nhưng quân đội lại không dùng được, cuối cùng chỉ còn cách mang về khóa vào tủ hồ sơ, chính thức trở thành một món đồ trang trí nhìn được mà không dùng được. Cho nên, trường chúng ta cũng phải suy nghĩ lại. Tiểu Mộ à, đặc biệt là cậu, bên cậu cũng có hợp tác với quân đội đó.” Một người đàn ông trung niên nói bằng giọng khuyên bảo.
Tôi nghe người đó nói xong một đoạn thật dài thật nhiều nội dung, cuối cùng xuất hiện hai chữ “Tiểu Mộ”, tim chợt giật thót lên.
Quả nhiên, tiếng của Mộ Thừa Hòa lập tức vọng đến.
“Chúng tôi sẽ chú ý.” Anh ấy nói. (3)
Quá bất ngờ, tôi hoảng hồn, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là tìm một nơi để nấp vào. Nhưng tình cảnh lúc này, đi tiếp cũng không được, mà đi ngược trở lại thì đã không kịp. Nếu bây giờ tôi vọt trở về, có lẽ cũng còn có thể, nhưng vali thì sao, đâu thể vứt nó ở đây. Để một chiếc vali trên con đường vắng, nhìn hơi giống đạo cụ trong các hoạt động khủng bố.
Bên phải của con đường này là rãnh cống hẹp, không thể nhảy vào đó, huống chi cho dù tôi có nhảy xuống cũng sẽ bị phát hiện. Bên trái là lùm cây cao gần bằng con người. Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định, kéo hành lý nhảy vào trong, nấp dưới lùm cây đó.
May thay họ đi như đi dạo, nên rất chậm. Đợi sau khi tôi đã ổn định vị trí, họ mới từng bước từng bước đi qua.
“Mẹ cậu gần đây khỏe không?” Người đó hỏi.
Mộ Thừa Hòa nói: “Cũng khỏe.”
Tôi ngồi nấp ở phía sau vạn niên thanh, nhìn ra ngoài qua những kẽ lá, không hề dời mắt.
“Tháng trước tôi đi họp ở thành B có gặp mẹ cậu. Ôi miệng lưỡi của bà ta, vẫn lợi hại như thời còn trẻ, vì cậu mà cho tới bây giờ tôi vẫn còn sợ bà ấy.”
“Sao?” Mộ Thừa Hòa hỏi.
“Cậu nói sao ư? Chắc chắn cậu phải biết rõ hơn tôi.” Người đó cười nói: “Tiểu Mộ à, năm nay cũng 27 rồi phải không, lúc trước khi ở tuổi của cậu, tôi đã lấy vợ rồi. Nếu cậu đã có người mình thích rồi thì dắt về ra mắt mẹ đi, nếu không bà ấy sẽ còn tưởng những người làm khoa học như chúng tôi cướp hết thời gian của cậu đấy.”
Không biết có phải là Mộ Thừa Hòa đang cười hay không, anh ấy không tiếp lời. Tiếng trò chuyện của họ càng ngày càng xa, tôi định đứng dậy xem cho chắc chắn nhưng lại không dám tùy tiện bước ra ngoài, đành tự nói với mình: chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa.
Ngờ đâu chính trong lúc chờ đợi như thế, tiếng bước chân đã lại vọng đến. Tôi tập trung tinh thần nghe thật kỹ, chỉ có một người. Nhưng người này chỉ đi tới gần chỗ tôi đang nấp thì đã dừng chân, lại còn đứng trước lùm vạn niên thanh, không dời bước.
Tôi nhìn đôi giày đó, hơi hồ nghi, nó hơi quen, hình như mới nhìn thấy lúc nãy. Nghĩ vậy, mặt của tôi tức thì trắng bệch.
Sau đó, chủ nhân của đôi giày đã cúi mặt xuống nói: “Tiết Đồng, em ngồi ở đây làm gì vậy?”
Tôi ngẩng mặt lên với tốc độ sấm chớp, bắt gặp ánh mắt của Mộ Thừa Hòa, lập tức đứng bật dậy, ú ớ: “Em….. em….” Não đã treo máy, tôi ước gì mình lập tức biến thành khói bay khỏi chỗ này như các Ninja Nhật Bản.
“Em đang tìm gì à?” Mộ Thừa Hòa nhướn khóe môi lên hỏi tôi.
Nếu nói đây là một câu hỏi thì chi bằng nói anh ấy đang nhắc tôi. Tôi lập tức gật đầu: “Dạ phải, tìm đồ.”
“Tìm điện thoại?”
“Dạ phải.” Tôi nói theo.
“Đâu?” Anh ấy nghiêng đầu hỏi tôi.
“Thì…” Còn chưa nói xong thì tôi chợt nhận ra điện thoại đang không giữ trên tay, đút tay vào túi áo ấm theo tiềm thức, cũng không có, trong thoắt chốc, tôi sực nhớ ra sau khi gọi điện cho Lưu Khải, tôi đã tiện tay bỏ nó vào balô trên vai.
Chột dạ, tôi liền thay đổi giọng điệu: “Thì… trong balô ạ.”
Mộ Thừa Hòa nghe xong liền cười, đôi mắt híp lại, nhìn tôi đầy ý vị rồi “Ồ” một tiếng, độ cong của khóe môi càng thêm lớn. Lúc này tôi mới phản ứng ra, phải chăng anh ấy đã bẫy tôi? Giúp tôi nghĩ ra một lý do rồi để tôi t