g xung quanh, bên tai có tiếng ù ù, chỉ nghe thấy tiếng cười sang sảng của anh: “Tĩnh Uyển, anh vui quá! Anh vui quá!”.
Anh trẻ tuổi dẫn đầu ba quân, bình thường trước mặt mọi người đều rất già dặn, lúc này vui mừng như điên, chợt bộc lộ hành động trẻ con, khiến cả đám thư ký và tham mưu có mặt ở đó đều sững sờ.
Nụ cười của Tĩnh Uyển từ trong tim tràn ra, lan đến khóe mắt đầu mày, anh cứ ôm chặt cô quay mấy vòng rồi mới đặt cô xuống. Giờ cô mới để ý đến những người đứng bên cạnh phía doanh trại, họ đều cười mỉm nhìn cô và Mộ Dung Phong, cô nghĩ đến cảnh tượng đó đều bị người ta thấy hết thật là xấu hổ, không kìm được đỏ bừng mặt. Mộ Dung Phong vẫn nắm chặt tay cô, bỗng anh nhớ ra điều gì, sầm mặt gọi: “Nghiêm Thế Xương”.
Sau khi xuống xe, Nghiêm Thế Xương thấy hơi lo lo, nghe anh gọi tên mình, liền đi lên trước một bước: “Có”.
Mộ Dung Phong nghĩ đến Tĩnh Uyển đã vất vả và gặp nguy hiểm trên đường, vừa đau lòng vừa lo lắng, định bụng hỏi tội Nghiêm Thế Xương, nhưng quay mặt lại thấy Tĩnh Uyển tươi cười nhìn mình, nên giận chẳng nổi, cuối cùng cười ha ha, nói vói Nghiêm Thế Xương: “Bỏ đi, cậu cũng vất vả rồi, đi nghỉ trước đi”.
Anh vẫn ăn cơm cùng mấy viên thư ký, cơm thịt cũng khá thịnh soạn, có điều trong quân đội không được uống rượu, hơn nữa đám thư ký này, có ai không là người tửng trải? Họ vừa ăn vừa đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, ăn qua loa rồi thi nhau bỏ đũa xuống nói: “Cậu Sáu ăn ngon miệng”.
Hà Tự An cười nói: “Cậu Sáu, xin lỗi, báo cáo quân sự của tiền tuyến vẫn chưa đọc, tôi phải đi trước rồi”.
Một viên thư ký riêng vỗ đầu nói: “Ôi chao, tối nay đến phiên tôi trực ban, phải đến phòng điện báo”.
Còn một nữa nói: “Lý thống chế đợi tôi trả lời điện báo”. Cứ như thế, mấy người đó kiếm cớ cáo từ bỏ về hết.
Trong lòng Mộ Dung Phong quả thật nhớ nhung Tĩnh Uyển, thấy thư ký đi hết cũng cảm thấy buồn cười. Mỗi tối trước khi đi ngủ anh đều đến phòng trực ban xem báo cáo chiến sự tiền tuyến một lát, lúc tình hình căng thẳng thường cả đêm không ngủ, nhưng hôm nay vì các thư ký ôm đồm hết việc, sắp xếp mọi thứ xong cả rồi, nên liền đi thăm Tĩnh Uyển.
Tĩnh Uyển vừa mới tắm rửa xong, cả chặng đường gió cát bụi bặm không tiện tắm giặt, cô xưa nay thích sạch sẽ, đương nhiên rất khó chịu. Đến đây cuối cùng đã được tắm nước nóng, chẳng khác nào được lột xác, thế nên mặt mày phấn chấn. Đến quần áo để thay cô cũng không có, Thẩm Gia Bình đành sai người tạm thời đến thành Vĩnh Tân mua mấy bộ, có một chiếc sườn xám màu đỏ hải đường rất lớn, mặc vào người rộng thùng thình, tà áo dài chạm vào mu bàn chân, mặc lên người lại có dáng vẻ thướt tha kỳ lạ. Tóc cô vốn rất dài, lúc này gội đầu xong xõa trên vai, giống như đám mây đen, cô dùng khăn lau khô, trên ngọn tóc còn vô số giọt nước nhỏ long lanh, dưới ánh đèn óng ánh như thủy tinh.
Vì vừa tắm xong nên má Tĩnh Uyển ửng hổng, thấy anh dò xét tỉ mỉ, cô ngượng ngùng giải thích nói: “Không có máy sấy, nên đành để tóc xõa thế này”. Lúc cô nói hơi quay mặt đi, có mấy giọt nước rớt vào mu bàn tay anh, rồi khô đi rất nhanh, da trên tay co lại, căng lên từng phần.
Anh trở nên không tự nhiên, quay mặt đi xem xét đồ đạc trong phòng. Tuy là bố trí chóng vánh nhưng ở gian ngoài có đặt một chiếc sofa nhung, không có bàn trà. Đi vào gian trong, một bên đặt một chiếc giường sơn trắng kiểu Tây, chăn gối trên giường đều là đồ mới, ngoài ra còn có một bàn trang điểm kiểu Tây có gương lớn. Trên bàn trang điểm đặt một bình hoa sứ nhỏ, bên trong cắm hoa cúc.
Trong hành dinh, tất cả đều đơn sơ giản dị, bó lan càng cua màu trắng đó tuy không phải quý hiếm nhưng thanh khiết tươi đẹp, vô cùng bắt mắt. Ngày ngày những thứ anh nhìn thấy đều là bom đạn, căn phòng ngăn nắp thế này đem lại cảm giác thoải mái yên ổn đặc biệt của khuê phòng, bất giác khiến người ta nhẹ nhõm.
Anh nói: “Bây giờ hoa cúc đã nở rồi”. Anh dừng lại một lát rồi lại nói: “Lát nữa bảo họ cũng đặt một bình như thế trong phòng anh”.
Tĩnh Uyển tiện tay rút một cành hoa cúc ra, nói: “Hoa này tuy đẹp nhưng đáng tiếc lại nở vào mùa thu”.
Cô chỉ tùy tiện nói một câu như vậy, Mộ Dung Phong bỗng cảm thấy có chút không lành, nhưng lòng anh đang vui mừng, nên hỏi sang chuyện khác: “Em đi đường thế nào, chắc nguy hiểm lắm phải không?”.
Tĩnh Uyển sợ anh lo lắng nên nói: “Cũng ổn, suốt chặng đường đều rất thuận lợi. Chỉ là lúc ở Hà Gia Bảo hơi sợ hãi một chút”.
Mộ Dung Phong quả nhiên kinh ngạc, vội hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”.
Tĩnh Uyển lắc đầu, ánh mắt đung đưa, mỉm cười nói: “Nghiêm đại ca cũng không ngờ Cậu Sáu dùng binh như thần, kỵ binh của sư đoàn số 4 đội mưa hành quân đánh úp Dĩnh quân, suýt nữa coi ba người tụi em là gián điệp Dĩnh quân bắt đi xử bắn”.
Cô nói rất dí dỏm, trong mắt lộ ra sự tinh nghịch trẻ con. Mộ Dung Phong cười nhìn cô, cảm thấy cả cơ thể cô như đang phát sáng, tỏa ra một ánh sáng đẹp đẽ, ngược lại hoàn toàn so với dáng vẻ u ám không lâu trước đây của cô. Hai người tuy mới gặp nhau mười ngày trước, nhưng lần này trùng phùng họ đều có cảm giác như đang mơ. Giờ mới biết người xưa nói “Nửa đêm soi mình vào gương, cứ ngỡ tương phùng trong giấc mộng” là như thế nào.
Hai người cứ ngồi như thế, không muốn nói gì, tuy không trò chuyện với nhau nhưng trong lòng đều có một niềm vui lắng dịu, dường như họ muốn nhìn nhau như thế, cho đến tận mãi mãi. Cuối cùng, đêm đã khuya, anh đành đứng dậy nói: “Anh về trước, ngày mai lại gặp em”.
Tĩnh Uyển tiễn anh ra ngoài, tà áo sườn xám dài lướt trên chân, cô quen mặc đồ Tây, chiếc sườn xám không vừa người như vậy, trên tà thêu mấy bông hải đường, hình thù quá đỗi bình thường lại toát lên một vẻ đẹp cổ điển. Màu sắc tà áo tươi tắn, chính cô cũng cảm thấy màu đỏ rực rỡ đó ánh cả lên đôi gò má ửng hổng. Đôi dép hoa gấm dưới chân màu hồng cánh sen xen lẫn đường chỉ kim tuyến màu vàng rất nhạt, từng bước nở hoa. Đi đường xa như vậy, cuối cùng gặp được anh, ngay cả đôi dép mới dưới chân cũng có cảm giác vững chãi chân thật, tuy tương lai vẫn không đoán trước được, nhưng cuối cùng gặp được anh, cô vẫn có cảm giác mừng rỡ không thể nói thành lời.
Anh dừng lại ở cửa, nói: “Anh đi đây”.
Gần nhau như thế, trên cơ thể anh có mùi xà bông thơm thơm, mùi thuốc lá khô hanh, kèm theo mùi thanh mát của bạc hà, mùi nồng sặc của thuốc súng, trong mắt anh chỉ có hình bóng cô, giống như bị mê hoặc, giọng nói cô nho nhỏ: “Ngủ ngon”.
Anh cũng đáp lại một tiếng “Ngủ ngon”, cô thấy anh mở cửa, liền lùi về phía sau hai bước, mắt nhìn tiễn anh ra ngoài.
Tay anh tựa vào cửa bỗng nhiên đẩy mạnh, chỉ nghe “cạch” một tiếng cửa bị đóng lại. Tĩnh Uyển chưa kịp phản ứng, nụ hôn của anh đã phủ xuống như trời đất ập xuống, vừa gấp vừa dày, cô không thở được, đành dùng tay nắm lấy cổ áo anh. Cô bất lực vùng vẫy giống như người sắp chết: “Không, không được…”. Nhưng anh không màng tất cả, anh không màng gì nữa, chỉ có cô là chân thật, là thứ anh đã khao khát từ lâu. Anh suýt nữa mất cô, nhưng đã đoạt lại như kỳ tích. Hơi thở anh gấp gáp phả vào tai cô, có cảm giác ngưa ngứa kỳ lạ, cơ thể cô ép chặt trong lòng anh, xung quanh đều là hơi thở của anh, tất cả đều bị anh đoạt mất.
Mùi hương hoa cúc nhè nhẹ, cả căn phòng tràn ngập hương thơm thanh mát, anh nghĩ đến rượu hoa cúc, trong rượu mạnh như thế, hoa cúc Hoàng Sơn khô, thấm nước nở ra từng bông, xinh đẹp rực rỡ giống như cô lúc này, đang nở ra trong lòng anh.