ng như lúc nhỏ tỉnh dậy, trong phòng tĩnh mịch, mẹ không ở đó, vú nuôi cũng không ở đó, bốn bề yên ắng, chiếc đồng hồ treo tường tích tắc tích tắc chạy, chỉ có một mình cô trong phòng, hốt hoảng đến sợ hãi.
Tiếng người nói hỗn độn, còn lờ mờ nghe thấy có người nói tiếng Nga, ngữ điệu cứng nhắc và uốn lưỡi, cô định thần lại mới nhận ra là chỉ huy đội nhạc Nga. Đội nhạc lại bắt đầu diễn tấu, bản “Souvenirs D’enfance”, tiếng dương cầm rất rõ ràng, mỗi nốt nhạc đều giống như gõ lên tim cô, từng nhát từng nhát một. Cô nghe thấy trong giọng nói chậm rãi, rành mạch của mình vang lên: “Được thôi”.
Mọi việc của lễ đính hôn đều đã chuẩn bị xong, lần trước vì Kiến Chương xảy ra chuyện mà lỡ mất, bây giờ lại bố trí lại cũng chẳng tốn công sức. Tuy bây giờ là xã hội kiểu mới, nhưng đối với chuyện hôn nhân đại sự, vẫn khó tránh khỏi theo tục cũ, hai gia đình đều chuẩn bị sính lễ và của hồi môn.
Tĩnh Uyển không hề biết kết hôn lại phải chuẩn bị nhiều thứ như vậy, tuy cha mẹ giúp cô lo liệu nhưng có rất nhiều đồ vẫn phải tự cô đi chọn lựa. Sáng sớm hôm đó Kiến Chương đích thân lái xe đến, hai người đến Tây Đại An xem nhẫn kim cương.
Cửa hàng đồ Tây vốn rất ít khách, đặc biệt là sớm thế này, hai người đi vào trong cửa hàng chỉ có mấy người làm thuê Ấn Độ, cho nên họ được chăm sóc rất tận tình. Người bán hàng lấy đủ loại nhẫn kim cương ra cho họ xem, lại nói:
“Nếu không thích, ở đây chúng tôi còn có kim cương thô, có thể đặt làm nhẫn”. Vì là đồ dùng để kết hôn, cho nên Tĩnh Uyển rất coi trọng, đặt trước mắt chọn lựa, mấy chiếc nhẫn đó đều có kiểu dáng bình thường, chọn mãi cũng không được chiếc nào vừa ý. Mấy người bán hàng lại lấy đá kim cương đó đặt trên lớp nhung đen, lấp lánh giống như ánh sao trong đêm. Người bán hàng thấy là khách sộp nên rất nịnh bợ, nói:
“Chỗ chúng tôi có một viên yến vàng rất đẹp, kim cương vàng vốn rất hiếm, viên kim cương vàng ba cara này càng hiếm hơn”. Vừa nói vừa lấy ra một chiếc hộp hình quả đào nho nhỏ mở ra cho họ xem.
Tĩnh Uyển nhìn viên kim cương yến vàng đó, lòng không kìm được nghĩ đến chiếc vòng tay Mộ Dung Phong từng tặng cô, ánh sáng lấp lánh rực rỡ ấy, gần như làm người ta chói mắt. Gương mặt cô bất giác đờ đẫn, chỉ trong giây lát đó Kiến Chương đã thấy được vẻ mặt của cô. Anh cũng đã nhớ ra, sau khi cô bị thương, lần đầu mình gặp cô, trên tay cô đeo một chiếc lắc tay khảm kim cương yến vàng, dưới ánh đèn óng ánh như ánh sao, long la long lánh. Lúc đó anh chỉ lo lắng cho vết thương của cô, không hề nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nhớ lại, ánh sáng của sợi dây chuyền đó dương như đang nhấp nháy trước mắt.
Anh nhớ đến lần về nước năm ngoái, cô nhìn thấy một vị vương phi đeo chiếc nạm đá kim cương đó trên một tạp chí tiếng anh, cứ khen ngợi mãi. Nhưng loại đá quý hiếm, giá thành đắt đỏ này, các thương nhân bình thường cũng không thể mua nổi, anh nhìn ánh sáng lấp lánh của viên yến vàng, trái tim rơi thẳng xuống, ở nơi sâu thẳm trái tim cuộn trào sự lạnh lẽo, tuy là giữa hè nóng bức, nhưng bàn tay trong chốc lát lại lạnh đi.
Tĩnh Uyển mỉm cười nói với anh: “Em không thích kim cương vàng kiểu này, nhìn tối tối, không đẹp bằng kim cương bình thường”. Anh cũng cười cười với cô, cô tinh mắt phát hiện trên tay người bán hàng còn một chiếc hộp liền hỏi: “Cái này cũng là kim cương vàng sao?”.
Người bán hàng đó nói: “Đây là kim cương hồng, mấy ngày trước có một vị khách thích nó, vì chê khảm không đẹp, thay đổi kiểu dáng khảm lại, đã trả tiền rồi. Tĩnh Uyển “ồ” một tiếng, người bán hàng mở hộp ra cho họ xem, đó là một viên kim cương khoảng ba cara, khảm rất tinh xảo, Tĩnh Uyển vừa nhìn đã cảm thấy rất thích.
Kiến Chương thấy cô thích liền bảo người bán hàng đem đến, thử đeo lên tay, vô cùng vừa vặn, người bán hàng cười nói: “Ngón tay tiểu thư thon dài, cho nên đeo kiểu dáng này là đẹp nhất”.
Tĩnh Uyển càng nhìn càng thích, Kiến Chương nói: “Đã là đồ người ta đặt, vậy chúng tôi đặt một chiếc theo mẫu này nhé”.
Người bán hàng đó cười nói: “Ngài cũng biết đấy, loại kim cương hồng này giá thành đắt mà lại khan hàng. Hiện nay kim cương hồng, kim cương ngọn lửa đều rất hiếm, theo tôi được biết, nguồn hàng kim cương hồng trong nước bị quản lý rất chặt, nếu ngài muốn, chúng tôi đánh điện đến trụ sở của hãng, chuyển hàng từ nước ngoài về, chỉ phiền ngài đặt tiền trước”.
Kiến Chương hỏi: “Tiền đặt cọc không thành vấn đề, có điều cần bao nhiêu thời gian?”.
Người bán hàng đó đáp: “Vốn có thể chuyển bằng đường sắt, bây giờ Thừa – Dĩnh khai chiến, phải vận bằng đường biển, nếu nhanh thì ba tháng kim cương mới đến nơi”.
Tĩnh Uyển vừa nghe thấy liền rất thất vọng, hôn lễ của họ tổ chức vào tháng sau, Kiến Chương vội hỏi: “Không thể nhanh hơn sao?”
Người bán hàng đó xua tay, tỏ vẻ không có cách nào. Tĩnh Uyển nói: “Vậy thì thôi đi, em chọn một cái khác là được”. Cô tháo nhẫn ra đặt lại vào hộp, viên kim cương hồng đỏ ánh màu đỏ nhạt, giống một nụ hồng, rực rỡ long lanh, khiến người ta không thể rời mắt.
Kiến Chương thấy cô luyến tiếc không kìm được hỏi người bán hàng: “Thật sự không có cách nào khác sao?”.
Người bán hàng đó ngẩng đầu lên nói: “Trùng hợp thật, người đặt chiếc nhẫn này đến rồi hay là hai người thương lượng xem?”.
Hứa Kiến Chương ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người thanh niên mặc âu phục, khí độ phi phàm, tuy tướng mạo không dặc biệt tuấn tú nhưng có phong thái ung dung, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy anh ta rất xuất sắc. Tĩnh Uyển cũng nhận ra người này không tầm thường, lại nghe người bán hàng đó chào hỏi: “Trình tiên sinh”, Kiến Chương thấy một nhân vật như vậy, rất muốn thương lượng với anh ta, liền nói rõ ngọn nguồn sự tình. Vị Trình tiên sinh này là người rất phóng khoáng, lập tức liền đồng ý: “Hai vị đã cần dùng gấp, đương nhiên tôi có thể giúp hai người hoàn thành tâm nguyện”. Kiến Chương quá đỗi vui mừng, luôn miệng cảm ơn, Tĩnh Uyển cũng cảm thấy mừng vì may mắn bất ngờ cho nên rất vui vẻ.
Trình tiên sinh đó vừa phong độ lại vừa khiêm tốn. Kiến Chương rất cảm kích, sau khi anh ta đi rồi liền nói với Tĩnh Uyển: “Nghe giọng nói của anh ta không giống người bản địa”.
Tĩnh Uyển cũng cảm thấy người này xuất sắc như vậy, không hề tầm thường. Người bán hàng đứng bên cạnh nói xen vào: “Anh ta chính là em ruột của trưởng tài vụ tiền nhiệm họ Trình”.
Họ Trình ở Ứng Nam là gia tộc lớn có tiếng, không chỉ ở Ứng Nam, mà còn lừng lẫy khắp hai mươi mốt tỉnh Giang Nam, có câu nói, Ứng Nam lắm tiền tài Giang Nam, họ Trịnh nắm tiền tài Ứng Nam, hai mươi mốt tỉnh Giang Nam, tuy An quốc quân của Khương Song Hỷ và Hộ Quốc quân của Lý Trọng Niên mỗi người chiếm một phương, nhưng đối với họ Trịnh ở Ứng Nam đều phải kiêng dè. Họ Trình là gia tộc lớn ở Giang Nam, trong gia tộc ngoài những thân sĩ nổi tiếng ở khắp các tỉnh Giang Nam, con vả Trình gia Trình Doãn Chí từng làm trưởng tài vụ suốt hai nhiệm kỳ, tuy chỉ là tài vụ trưởng nhưng vì thao túng nội các, là gia đình rất có danh tiếng. Kiến Chương nghe nói là người của Trình gia, “ồ” một tiếng hiểu ra, luôn miệng hỏi: “Chẳng trách, chẳng trách”.