Tĩnh Uyển vốn đang trong giai đoạn dưỡng thương, trên đường cực kỳ mệt mỏi, vất vả, cô sợ cha lo lắng, cố gắng không để lộ ra, chỉ cắn răng chịu đựng. Về đến Càn Bình, lúc xuống xe, mệt mỏi dường như lên đến cực điểm, cô không muốn nói thêm một câu. Suốt dọc đường Doãn Sở Phàn lo lắng không nguôi, lúc xuống tàu mới thở phào một tiếng, nói: “Cuối cùng đã đến nhà rồi”.
Tiếng người ồn ào trên sân ga, lần này đi Thừa Châu chỉ mấy tháng, nhưng cô lại cảm giác như cách cả một đời, dường nhu cách biệt với thế giới này một tầng sâu, đầu óc choáng váng, cô cố gắng lấy tinh thần xuống xe, chân đặt xuống đất, trái tim vẫn dập dềnh. Họ đã điện bảo cho gia đinh từ trước, lái xe trong nhà đón được họ mới thở phào, mặt mày hớn hở nói: “Lão gia, đại tiểu thư, hai người đã về rồi, phu nhân sớm đã giục chúng tôi đi đón đó”.
Tĩnh Uyển cảm thấy mình yếu ới đến cực độ, mệt đến cực độ, ngồi trên xe, cô chỉ muốn mau mau về nhà, đến lúc về nhà, vừa xuống khỏi xe bỗng nhiên như có sức lực cô bước nhanh vào phòng khách: “Mẹ! Mẹ!”.
Doãn phu nhân đã đi ra đón, cô lao vào lòng mẹ, giống như đứa trẻ, òa khóc thành tiếng. Doãn phu nhân ôm lấy cô, cô khóc lớn hu hu, như thể muốn trút ra hết tất cả những đau đớn tủi nhục gần đây. Doãn phu nhân không kìm được rơi lệ nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi…”.
Cô ôm lấy cánh tay mẹ, giống như ôm lấy khúc gỗ mục cuối cùng, cứ thế khóc nức nở. Cô chưa từng yếu đuối thế này, cũng chưa từng sợ hãi thế này. Doãn phu nhân vỗ vỗ lưng cô như dỗ trẻ con, cô kiệt sức nức nở nói: “Con gái, lần sau không được dọa mẹ như thế, mẹ chỉ có con thôi”.
Nước mắt cô cũng lã chã chảy xuống, giọng nói của cô gần như không thể nghe thấy: “Mẹ, con cũng chỉ có mẹ”.
Tối đó cô ngủ rất ngon, cơ thể quá mệt mỏi, trái tim cũng mệt mỏi, thế nên về đến nhà là ngủ một giấc thật sâu, chẳng mơ mộng gì. Cô ngủ đến trưa mới dậy ăn cơm trưa, Doãn Sở Phàn rời Càn Bình đã lâu, vừa quay về liền bận việc kinh doanh. Doãn phu nhân ở lại với con gái, cứ ngắm cô mãi, chỉ hỏi mọi chuyện cô ở Thừa Châu. Cô sợ mẹ lo lắng, chỉ kể chút chuyện không liên quan, hai mẹ con tíu tít trò chuyện, bộng bác Ngô vào nói: “Phu nhân, tiểu thư, Hứa thiếu gia đến”.
Tĩnh Uyển chỉ thấy trái tim mình nhẩy lên, không biết là cảm giác gì, Doãn phu nhân đã nói: “Mau, mau đi gọi cậu ấy vào”.
Tĩnh Uyển ngồi ở đó không động đậy, Hứa Kiến Chương hôm nay mặc áo dài, người gầy đi rất nhiều, vẻ mặt cũng mệt mỏi, từ xa đã chào hỏi Doãn phu nhân: “Bác gái”.
Doãn phu nhân nói: “Mau ngồi đi, bác lấy chút điểm tâm cho hai đứa”. Bà liền đứng dậy đi ra, khóe miệng Tĩnh Uyển hơi mấp máy, cô muốn giữ mẹ lại, cuối cùng vẫn không nói ra.
Hứa Kiến Chương nhìn cô từ phía xa, giữa họ chỉ cách nửa căn phòng, nhưng trong chốc lát bỗng nhiên trở nên xa vời, dường như cách cả ngàn núi vạn biển. Anh hơi cúi đầu, Tĩnh Uyển nghiêng mặt, trên cửa sổ rèm cửa nhung màu xanh lá thẫm rủ những tua màu vàng hoa lệ, gió thổi qua chút ánh sáng vàng lấp lánh, giống như mặt trời chiếu xuống dòng sông, sống động lấp lánh, trong mắt anh lại tràn ngập sự chán nản.
Trong tim cô chất chứa cảm giác rối ren phức tạp, vừa như thương xót, lại vừa như oán trách, càng giống như sự bị động khiến cô không thể nghĩ gì thêm, ép cô đến mức không thở nổi. Cuối cùng anh mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Tĩnh Uyển, xin lỗi”.
Cô không nói gì, một sức mạnh kỳ lạ ủng hộ cô, móng tay cô vô thức cào vào mặt nhung ghế sofa, nhung tơ mịn mà mềm, hơi ngứa.
Rất lâu sau, anh lại nói: “Hôm nay anh đến, chỉ là đến xin lỗi em, anh có lỗi với em, nhưng trong tình hình đó anh cũng không có cách nào khác. Anh không mong em tha thứ cho anh, cũng biết em không muốn gặp anh, nhưng nếu hôm nay anh không đến, kiếp này anh sẽ không thể an tâm”.
Gió rất mạnh, thổi rèm cửa phần phật, Tĩnh Uyển nghĩ đến phòng ngủ của Mộ Dung Phong, cũng là rèm cửa lớn kiểu Tây, dưới rèm cửa kết quả cầu bông, lúc không có việc gì làm cô thường đứng trước cửa sổ nghịch mấy quả cầu đó, quả cầu bông xoa trong lòng bàn tay hơi ngứa ngứa. Cô bất ngờ hoảng hốt, kỳ lạ khi bản thân sao lại bỗng nhiên lại nhớ đến điều này. Cô cho rằng Thừa Châu là ác mộng của mình, cả đời cũng không muốn nhớ lại. Cô hơi hoảng loạn, nhắm mắt lại, Kiến Chương đang nhìn cô, ánh mắt đầy hối hận và đau khổ. Vẻ mặt cô hơi thẫn thờ, nhưng cô định thần lại, nói: “Em không hề trách anh”.
Anh đứng ở đó không nhúc nhích, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ: “Nhưng anh trách bản thân mình…”.
Cô quay đầu lại một cách hơi tự lừa mình dối người: “Đây không phải lỗi của anh, em không trách anh”.
Anh lại gọi một tiếng: “Tĩnh Uyển”.
Cô nói: “Là em không tốt, sao có thể trách anh được”.
Sắc mặt anh nhợt nhạt đến đáng sợ, tuy cô gần anh như vậy, nhưng lại xa vời không với nổi đến thế. Cô nói ra câu ấy, lập tức cảm thấy hối hận, yên lặng ngồi đó chỉ nhìn anh hơi xót xa. Anh nhớ lại lúc nhỏ mỗi khi cô gây chuyện, hoặc là bị tủi thân gì, cô đều có dáng vẻ ấy, trái tim mềm nhũn, nước mắt chực trào ra, chỉ là cố gắng kìm nén.
Cô đi lên phía trước một bước, anh đưa tay ra, cô chẳng nghĩ gì nữa cũng không muốn nghĩ nữa, nghĩ tiếp cô sẽ phát điên. Cô quay về rồi, cô muốn quay lại cuộc sống của mình. Cô lao vào lòng anh, giống như sợ một thứ gì đó vô hình vô tưởng. Cô muốn sự bình yên ở anh, muốn anh cho cô sự thân thuộc, trên cơ thể anh có mùi thuốc quen thuộc, không có mùi thuốc súng rất nhạt xen lẫn. Cô không thể nghĩ tiếp, nghĩ tiếp cô sẽ sợ hãi, cô ngẩng mặt lên, trong mắt ngấn lệ, cô biết rõ là không thể quay lại, cô không thể quay lại quá khứ trước đây với anh, nhưng cô cứ cố chấp tuyệt vọng, cô nhất định muốn giống trước kia, cô nhất định phải tiếp tục cuộc sống của mình.
Anh ôm chặt lấy cô như ôm một bảo vật đã mất vừa tìm lại được, anh không ngờ có thể dễ dàng có được sự tha thứ dễ dàng của cô như vậy, một người ngạo mạn như cô, bây giờ lại yếu đuối đến mức không có bất cứ sức lực nào. Trong tim anh lờ mờ dấy lên sợ hãi, tất cả quá dễ dàng, không giống như thật. Anh cho rằng cả đời cô cũng sẽ không tha thứ cho mình, nhưng bây giờ cô ở trong lòng anh. Anh ôm chặt lấy cô, dường như chỉ có thế mới chứng minh được sự tồn tại của cô, cơ thể cô cứng đờ, có lẽ vì giận anh, anh thở dài, hôn lên tóc cô: “Tĩnh Uyển…anh xin lỗi…”.
Vẻ mặt cô ngơ ngẩn, nơi tan nát trong trái tim lại âm ỉ đau, cô ép bản thân mình không nghĩ nữa, thứ cô muốn chỉ là một cuộc sống yên bình. Anh sẽ đối xử tốt với cô hết sức có thể, cô sẽ đối tốt với anh, sau đó quên hết tất cả khúc mắc, quên Thừa Châu, quên tất cả mọi thứ đã làm xáo trộn cuộc sống của cô.
Càn Bình giữa tháng bảy, tháng tám vô cùng nóng bức, Tĩnh Uyển tuy ham ngủ nhưng ngày hè nóng nực, hơn mười giờ nắng đã gắt, cả khu vườn cây cối tươi tốt, mơn mởn sum suê, cô dậy muộn nên không ăn sáng, chỉ lấy một miếng bánh ngọt vừa ăn vừa đọc báo Tây ngày hôm nay.
Trên báo còn phân tích sự xung đột giữa Thừa – Dĩnh tại đòn Trịnh Gia, trình bày bố phòng và thực lực hai quân, chính phủ nước ngoài đúng ở giữa hoà giải… Cô nhìn thấy hai từ “Thừa quân” bất giác nảy sinh bực bội, vứt tờ báo sang một bên, Doãn phu nhân thấy cô đọc báo nên hỏi: “Báo viết gì, sắp đánh nhau sao?”
Cô đáp: “Vẫn là mấy câu đó, chuyên gia phân tích quân sự nước ngoài nói, tuy cục diện rất căng thẳng nhưng chắc sắp tới sẽ không đánh nhau” .
Doãn phu nhân nói: “Vậy thì tốt, hễ đánh nhau thì loạn lạc, khiến lòng người bất an”.
Bà lại nói: “Không phải con định đi dạo công viên với Kiến Chương hay sao, sao đến bây giờ vẫn chưa đi?”.
Tĩnh Uyển nhìn đồng hồ nói: “Bọn con đến Minh Minh Hiên ăn cơm, dù sao công viên mấy ngày lại dạo một lần, giống vườn hoa nhà mình có gì thú vị chứ”.
Minh Minh Hiên là một nhà hàng đồ Tây ở trong công viên Càn Sơn, rất nổi tiếng, Tĩnh Uyển rất thích món đào lạnh ở đó, cho nên Kiến Chương và cô thường hẹn nhau ở Minh Minh Hiên.
Mười một giờ cô mới ra khỏi nhà, đến công viên đã gần mười hai giờ. Hôm nay là chủ nhật, Minh Minh Hiên sắp kín chỗ. Vì là là khách quen nên bồi Tây mặt mày tươi cười đón chào nói: “Doãn tiểu thư đến à, Hứa thiếu gia đã đợi ở bên kia từ lâu rồi đấy”.
Vì đến ăn đồ Tây nên Hứa Kiến Chương cũng thay Âu phục, ánh nắng giữa trưa gay gắt chiếu xuyên qua cửa sổ kính tạo nên những vệt sáng đầy màu sắc, một vệt sáng màu vàng nhạt đang chiếu trên mặt anh, anh mỉm cười nheo mắt lại, những sợi tóc đen tuyền trên trán anh thẳng tắp, nụ cười đó ấm áp khiến tim cô cảm thấy dịu dàng bình yên, cô cười nói: “Đợi em lâu lắm rồi phải không?”.
Kiến Chương đáp: “Anh cũng mới đến được một lúc thôi”.
Thức ăn mới được bưng lên một lát, bỗng tiếng ồn ào ầm ĩ từ bên ngoài truyền tới, trong nhà hàng vốn có một đội nhạc Nga đang biểu diễn, âm thanh ồn ào đó át cả tiếng nhạc, có người đang lớn tiếng nói gì đó, còn có người liên tiếp hỏi, rất nhiều người khác đều không kìm được ngó nghiêng, Tĩnh Uyển gọi anh ta lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”.
Bồi Tây đó nói: “Báo mới đăng tin, Thừa quân tuyên chiến rồi”.
Trái tim cô chợt chùng xuống, không biết vì sao cả cơ thể bỗng đờ ra. Lúc lâu sau cô mới quay mặt lại nhìn Hứa Kiến Chương, trong mắt anh ánh lên chút đau khổ, nhưng rất nhanh bị che lấp bởi sự ung dung. Giọng nói của anh dường như rất bình tĩnh: “Xem ra sẽ phải loạn lạc một thời gian”.
Tĩnh Uyển cũng dần dần trấn tĩnh, nói như không có chuyện gì: “Thừa – Dĩnh cũng không đánh nhau bốn, năm năm nay rồi nhỉ?”.
Hai người họ vẫn cứ nói chuyện, nhưng chiếc dĩa trong tay Tĩnh Uyển đã chọc nát miếng bánh mỏng mới mang lên.
Người ở bàn bên cạnh lớn tiếng thảo luận tình hình, những giọng nói liên tiếp truyền đến. Một người nói: “Hành động này của Mộ Dung Phong không thông minh. Thừa quân vốn yếu thế tuyệt đối không có lợi”.
Một người khác nói: “Dĩnh quân mới thắng An Quốc quân, sĩ khí đang hăng, nếu không phải chính phủ nước ngoài điều đình thì đã tuyên chiến với thừa quân từ tháng trước rồi”.
Một người nữa lại có ý kiến khác: “Theo tôi thấy chưa chắc, Mộ Dung Phong mới ký hiệp ước với người Nga, quay đầu lại liền tuyên chiến với Dĩnh quân, ở giữa nhất định có điều bất thường”. Họ mồm năm miệng mười, nói mãi không thôi, Tĩnh Uyển vốn không muốn nghe, nhưng từng câu chữ giống như con rắn lạnh, uốn lượn luồn vào tai cô. Tâm trạng cô rối loạn, bất giác thở dài một tiếng.
Hứa Kiến Chương bỗng nhiên gọi cô một tiếng: “Tĩnh Uyển”.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, sắc mặt anh vẫn khoan thai điềm tĩnh, vệt sáng ở cửa kính màu chiếu lên khăn trải bàn trắng muốt, ánh sáng nhảy múa, chập chờn như lụa, có chiếc bóng hơi lay động, là chiếc lá bên cửa sổ bị gió thổi bay vào. Trong phòng ăn vốn lắp quạt trần, lúc này cánh quạt lớn chầm chậm quay giống như mái chèo chậm rãi khuấy động không khí ngưng tụ. Cô có một dự cảm không lành, chiếc khăn ăn phẳng phiu thấm hết mồ hôi trong lòng bàn tay, mềm mại và dẻo dai, cô cứ thế nắm chặt chiếc khăn ăn ấy. Vẻ mặt Kiến Chương vẫn thế, giống như lúc nhỏ giúp cô hái bông hoa, anh nói: “Chúng ta kết hôn đi”.
Chiếc quạt trần trên đầu phát tiếng ù ù khe khẽ, xung quanh là những tiếng cười nói nho nhỏ, xa xa có tiếng ve sầu. Cô không hề thấy nóng, nhưng mồ hôi dính vào quần áo, thấm vào người. Cảm giác hoảng hốt chạy qua tim cô, giố