“Toàn bộ trường học trừ em ra thì không còn giáo viên nào khác sao? Có cần phải tìm giáo viên mới tới như em không. Lại còn tự mình gọi đến nữa? Người kia tên là gì? Bao nhiêu tuổi?” Khuôn mặt anh âm u, tự mình nói liên tục. Hỏi về người ta như đang điều tra hộ khẩu vậy.
“Nghiêm Triển Đông. Còn bao nhiêu tuổi thì em không biết, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, bộ dạng cao lớn tuấn lãng.” Tôi có gì nói nấy.
“Cao lớn tuấn lãng?” Anh nheo mắt, áp lại gần nhìn tôi. Toàn thân lộ ra hơi thở nguy hiểm.
“Ừm. Không giống một hiệu trưởng, ngược lại giống một người mẫu hơn.” Tôi gật gật đầu, tiếp tục nói xong, ánh mắt chuyển hướng TV.
Anh hiển nhiên đã bị tôi chọc giận phát điên rồi, thở phì phì, sắc mặt cho dù tôi không nhìn cũng biết là âm u đến mức nào.
“Ha ha ha……” Tôi cười phá lên, tâm tình vô cùng sung sướng.
Nghiêng mặt nhìn bộ dáng thở phì phì của anh, đưa tay vò rối tóc anh, ánh sáng dã tính lập tức hiển hiện ra. Anh hiện giờ thoạt nhìn, cực kỳ gợi cảm.
“Em nói đùa thôi. Anh sẽ không vì việc ấy mà tức giận, đúng không?” Tôi hôn lên mặt anh, dịu dàng hỏi.
“Không có người đàn ông nào biết vợ mình bị kẻ khác ngấp nghé, còn cảm thấy không có gì.” Anh trợn trắng mắt liếc tôi một cái, tức giận mở miệng.
“Anh khác mà, không phải ư? Giữa chúng ta còn có chỗ cho người thứ ba sao?” Tôi bắt đầu rót canh u mê.
“Nói là nói như vậy……” Anh muốn nói lại thôi nhìn nhìn tôi, càng ngả đầu sang.
“Sao vậy?” Nâng khuôn mặt tuấn tú của anh lên, để anh nhìn thẳng tôi.
“Anh chỉ là có chút lo lắng thôi.” Anh chậm rãi mở miệng, tiếng nói trầm thấp, con ngươi đen ảm đạm.
Thì ra, người sợ hãi không phải chỉ mình tôi. Anh cũng đang sợ, sợ cuộc sống lại chia cắt chúng tôi lần nữa, sợ sau khi chúng tôi ở cùng nhau sẽ lại khát vọng nhiều hơn.
“Nặc……” Sờ mặt anh, tôi khẽ gọi anh.
“Ừ.”
“Em yêu anh……”
Nghiêm túc nói ra lời ở sâu tận đáy lòng, tôi muốn nói với anh. Tôi muốn cho anh rõ ràng vị trí của mình trong lòng tôi.
“Em chưa từng yêu ai đến mức giống như yêu anh. Yêu đến đánh mất chính mình, yêu đến không tìm ra phương hướng, yêu đến cảm thấy anh là duy nhất trong sinh mệnh của em. Cái loại cảm giác vừa hạnh phúc lại lờ mờ sợ hãi này, em chưa có bao giờ. Chỉ có anh, chỉ có anh mới cho em sự thể nghiệm như vậy.”
“Tâm Âm……” Anh cảm động nhìn tôi, khẽ gọi tên tôi.
“Khoảng thời gian rời xa anh, em nghĩ rất nhiều, cũng đã hiểu ra rất nhiều. Có lẽ em vẫn đang rất ngốc, vẫn đang hiểu biết lờ mờ đối với tình yêu và cuộc sống, nhưng em biết rất rõ, em có thể vì anh mà hy sinh. Đương nhiên, không phải loại hy sinh vô nghĩa đi tìm cái chết, mà là loại chỉ cần anh vui vẻ, em cũng có thể buông tay.”
“Anh hiểu……” Anh khẽ hôn tôi, thâm tình nhìn tôi. Cặp mắt kia như đang nói, anh cũng giống như tôi.
“Cho nên em đã khờ dại buông tay, nghĩ rằng như vậy là có thể cắt đứt. Đem tất cả đau xót để lại cho thời gian, để nó dần dần chữa lành cho em. Chỉ có điều, sự thật chứng minh em đã sai rồi. Tác dụng của thời gian có hai mặt, nó có thể khiến thống khổ của em phai nhạt, nhưng cũng có thể khiến nỗi nhớ anh của em tăng cao.”
“Cho nên em nhớ anh đến sắp điên rồi, đúng không?” Anh thấp giọng hỏi, vẻ mặt hạnh phúc.
“Ừm…… nhớ đến mỗi đêm đều mơ thấy anh, nhìn thấy cái gì cũng liên tưởng đến anh. Có phải em đã hết thuốc chữa rồi không?” Tôi áp vào trước ngực anh, nhìn vào ánh mắt anh.
“Trên đời này không chỉ có một đồ ngốc là em đâu.” Anh cười dịu dàng, trong mắt chạy qua một tia cay đắng.
“Vì em mà anh khổ cực rồi.” Đau lòng ôm chặt anh, tôi xoa lên đầu anh.
“Đó không gọi là khổ, đó là yêu.” Anh nhẹ giọng nói khẽ bên tai tôi, càng ôm tôi chặt hơn.
“Không phải anh muốn biết mẹ nói gì với em sao?” Ôm nhau lúc lâu sau, tôi chậm rãi mở miệng.
“Ừ.”
“Bà chỉ bảo em phải quý trọng những gì đang có, đời người rất ngắn ngủi.”
“Mẹ anh nói rất đúng, không phải sao?” Anh hôn môi tôi, vỗ vỗ mặt tôi.
“Ừm…… cho nên em quyết định…… sẽ cùng anh về nhà.” Thong thả mà kiên định nói xong, tôi nhìn thẳng anh, chờ đợi phản ứng của anh.
“Thật chứ!” Anh kích động giữ người tôi, trong đôi mắt lóe ra mừng vui khôn xiết.
“Thật!” Cười vò rối tóc anh, tôi hôn lên mặt anh.
“Đi!” Ngừng một lát, anh đứng phắt dậy, kéo tôi muốn đi vào phòng ngủ.
“Này! Anh làm gì vậy!” Vỗ lên tay anh, tôi dùng sức kéo anh lại.
“Thu dọn đồ đạc về nhà.” Anh vô tội nói xong, không mảy may phát hiện ra hành vi của mình có gì không ổn.
“Trễ thế này rồi còn về nhà cái gì! Nhanh nhất cũng phải đến ngày mai. Làm gì nóng vội vậy! Nếu như anh không quen ở nơi này như thế, vậy sao mỗi ngày còn đến!” Trừng mắt liếc anh một cái, tôi quở trách anh. Nhìn bộ dáng lòng như lửa đốt kia, giống như một giây cũng không ở lại nổi nữa vậy.
“Giường của em thật sự quá nhỏ.” Anh mang vẻ mặt ủy khuất nói xong, còn bóp bóp cổ mình.
“Giả vờ đáng thương! Ai bảo anh ở chứ!” Tôi cười chế nhạo anh. Nhưng dù ngoài miệng nói vậy, vẫn là kéo anh lại, giúp anh mát xa cổ.
Mày tuấn của anh nhướng lên, vẻ mặt thực hiện được mà tươi cười, còn thoải mái nhắm hai mắt lại, tận tình hưởng thụ phục vụ của tôi.
Đúng thế!
Giường kia đối với anh mà nói quả thật có hơi nhỏ chút, gối đầu cũng hơi thấp chút. Mỗi buổi sáng, lúc nhìn thấy anh cuộn người lại, nằm trên chiếc giường công chúa không lớn không nhỏ mà ngủ, vừa thấy buồn cười, vừa thấy đau lòng.
“Cám ơn em……” Kéo tay tôi xuống, anh nhìn vào đôi mắt tôi, chậm rãi mở miệng.
Chân thành ấy, cảm động ấy, tình yêu ấy, nồng nàn đến khiến người ta không thể diễn tả bằng lời nói.
“Là em nên cám ơn anh mới phải. Cám ơn anh đã yêu em, cám ơn anh đã lấy em, cám ơn anh đã làm mọi thứ vì em.”
Ôm lấy anh thật chặt, tôi không muốn buông tay.
“Anh có thể vì em làm bất cứ chuyện gì. Thật đấy.” Anh nói nhỏ, ánh mắt lại kiên định vô cùng.
“Vâng……”
Tôi thật may mắn, tuyệt đối là vậy. Có người đàn ông tốt thế này yêu mình, là phúc phận của tôi.
Ngả trong vòng ôm của nhau, chúng tôi tận tình hưởng thụ sự an ủi kia.
Xem tivi, cười giỡn trong sự vui vẻ.
Rất khuya chúng tôi mới đi vào mộng đẹp.
Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, tôi đều nên dũng cảm đối mặt tất cả.
Kiên cường, tự tin lạc quan mà sống.
Đến lúc nên trở về nhà rồi.
……
Sáng sớm, dưới sự hộ tống của Lôi Nặc, tôi đến trường học.
“Anh không cần vào đâu.” Ngăn cản bước chân anh đi về phía trước, tôi không muốn để anh đi vào trường học.
“Vì sao?” Anh không rõ, thẳng thắn hỏi.
“Em chỉ muốn lặng lẽ ở chỗ này giúp đỡ, anh mà vào em sẽ trở thành tiêu điểm mất.”
Đại khái mọi người có đọc sách xem báo đều biết Lôi Nặc là nhân vật nào, tôi cũng không chịu nổi áp lực bị mọi người vây xem.
“Em chê anh sao?” Anh trừng lớn mắt, mày tuấn cũng nhướng cao, nhìn tôi chằm chằm.
“Có ai chê bai gì anh đâu! Ai ya, anh đưa em đến đây thôi. Được không?” Kéo cánh tay mạnh mẽ của anh, tôi làm nũng nói.
Truyền thông hai năm nay gần như nâng anh lên tận trời, khiến cho anh vốn đã cực kỳ đào hoa, bây giờ fan nữ của anh lại càng tràn ngập khắp mọi nơi, điên cuồng cực độ. Việc này, Niếp Phong nói cho tôi biết không sót chút nào.
Người trẻ bây giờ, không biết có phải đều không có chuẩn mực đạo đức hay không. Rõ ràng là đàn ông đã có gia đình rồi, sao lại có sức hấp dẫn lớn như vậy!
“Anh là chồng em, có gì mà không dám để người khác thấy chứ?” Anh nghiêng đầu nhìn tôi, như đang phân tích trong đầu tôi suy nghĩ cái gì.
“Em mặc kệ. Tóm lại, anh cứ nghe em là được.” Qua loa nói xong, tôi mở cửa xe để anh đi vào.
Anh khẽ cười thành tiếng, bất đắc dĩ thở dài, sủng nịch véo véo mặt tôi.
“Em đấy……”
Lúc đang định cúi đầu xuống hôn, phía sau lại truyền đến tiếng kêu.
“La tiểu thư.”
Giọng nói kia mặc dù không quen lắm, nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ.
“Hiệu trưởng Nghiêm.” Tôi quay đầu, lễ phép nói.
“Chào buổi sáng.” Vẻ mặt Nghiêm Triển Đông tươi cười, nhìn tôi, lại nhìn Lôi Nặc. “Vị này là……”
“À…… đây là –”
“Tôi là chồng cô ấy.” Anh cướp lời tôi, biểu thị công khai thân phận của mình.
“À…… ách…… chào anh.” Nghiêm Triển Đông hơi lộ vẻ xấu hổ đưa tay ra, chào hỏi.
Biết Lôi Nặc sẽ không để ý đến người ta, tôi vươn tay ra, bắt lại.
Vừa chạm tới tay người ta, liền cảm giác được sức lực bên hông mạnh rất nhiều.
“Nghiêm Triển Thiên có quan hệ thế nào với cậu?” Lôi Nặc đánh giá người ta, lạnh giọng hỏi.
“Anh ấy là anh trai tôi.” Nghiêm Triển Đông cười trả lời, cực kỳ lễ phép.
“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi Lôi Nặc.
“Chỉ là muốn xác định một việc thôi. Em lên lớp trước đi, tối anh tới đón em.” Trái ngược với vẻ lo lắng vừa rồi, anh vô cùng thân thiết nói với tôi, còn hôn nhẹ lên môi tôi rồi mới đi.
Tôi đứng ở đó, buồn bực nhìn xe hơi nghênh ngang mà đi.
“Đi thôi?” Nghiêm Triển Đông mỉm cười đề nghị.
“À.” Gật gật đầu, tôi đi theo vào trường học.
“Không nhận ra…… La tiểu thư đã kết hôn?” Anh ta vừa đi vừa hỏi, vẫn giữ nguyên nụ cười như trước.
“Vâng.” Tôi thản nhiên đáp lại.
“Chồng cô……” Anh ta muốn nói lại thôi, dường như cảm thấy mình hỏi hơi nhiều.
“Có chuyện gì sao?”
“Anh ấy là Lôi Nặc kia, đúng không?”
“Phải…… Anh ấy tên là Lôi Nặc.” Tôi không rõ nhìn anh ta.
“À…… không có việc gì đâu. Anh tôi thường hay nhắc tới anh ấy, nói anh ấy rất giỏi.” Nghiêm Triển Đông cười cười, nhìn tôi.
Tôi không biết phải nói gì, cũng chỉ có thể cười cười.
Không biết là thế giới quá nhỏ, hay là thế nào. Vì sao con người luôn có thể có liên quan với nhau như vậy.
“Đúng rồi, tối nay các giáo viên nói muốn mời cô ăn cơm. Nhất định phải tới đấy.” Nghiêm Triển Đông đột nhiên nói.
“Tối nay sao?” Tôi vô cùng khó xử.
“La tiểu thư có việc ư?”
“Phải.”
“Vậy không hề gì, lần sau vậy.” Miệng anh ta nói như vậy, những vẫn nhận ra có chút mất mát.
Trưng ra một nụ cười, tôi có lỗi nhìn anh ta.
Quái lạ.
Không biết vì sao, tôi cứ luôn cảm thấy có chút không bình thường.
Lôi Nặc cũng vậy, mà hiệu trưởng Nghiêm này cũng thế.